Cái đêm cuối cùng bên Thảo Nhi ấy lại hiển hiện rõ ràng trong đầu óc anh như mọi đêm trước đây nó hay làm anh thao thức đến sáng. Cái cảm giác ôm siết cô trong vòng tay dường như còn rất mới. Anh mường tượng ra được cả hơi thở của cô, mùi hương trên tóc cô, vị đắng của những giọt nước mắt tràn xuống môi cô khi hai người hòa làm một. Mọi thứ cứ như vừa mới diễn ra mà thôi.
Giá như anh không bị men cay làm cho ngủ quên đi thì anh đã giữ được cô ở lại. Giá như trước đó anh không xúc phạm cô thì cô đã không kiên quyết ra đi.
Giá như sáng hôm sau anh không nhìn thấy vết máu đỏ còn thấm lại trên ga trải giường thì biết đâu anh đã có thể quên đi cô. Mỗi lần anh tìm vui bên một cô gái khác cốt để quên đi cái lần ân ái định mệnh đó, thì cái vệt máu tươi nguyên ấy lại hiển hiện. Dấu vết của sự trinh nguyên ấy cứ luôn ám ảnh anh, day dứt anh, khiến anh không thể nào lãng quên được quá khứ.
Anh đã gần như phát điên lên khi phát hiện ra rằng cho tới trước khi ở bên anh, Nhi vẫn còn là một cô gái nguyên vẹn. Anh đã suýt giết chết cái kẻ khốn nạn đã gây ra tất cả mọi chuyện, nếu như Khánh không nhắc anh rằng anh cần phải đi tìm cô. Cô đã lựa chọn ra đi vì thấy có lỗi với anh, đừng biến sự ra đi đó thành nỗi căm thù, để rồi lạc đường mãi mãi.
Cái màn kịch mà anh đã được xem qua cuốn phim ấy, cuối cùng chỉ nhằm vào anh. Hắn cũng hiểu, điểm yếu của anh chính là Thảo Nhi, và hắn đã làm điều đó thật xuất sắc. Một mũi tên bắn trúng giữa tim anh, làm anh không sao gượng dậy được. Đối với Thảo Nhi, hắn cũng không phải là không coi trọng, nên hắn mới không cam tâm xâm phạm đến thân thể cô. Hắn đã từng được Nhi không tiếc thân mình để che chở, và với hắn, cô gần như là một thánh nữ bất khả xâm phạm. Hắn làm thế, vừa có thể trả thù anh, lại vừa có thể một tay cướp đi người anh yêu.
Ra tù, anh muốn đi tìm lại Nhi, nhưng My Vân thà chết cũng không chịu hủy đám cưới. Xét cho cùng, người con gái đáng thương ấy đã trở thành nạn nhân của tính kiêu ngạo và sĩ diện của anh. Anh chấp nhận lời cầu hôn của Vân với ý nghĩ điên rồ là sẽ trả thù được sự phản bội của Nhi với mình, không dễ dàng gì để phủi tay trước tất cả được.
Nhưng tình yêu và sự trung thành tuyệt đối đã giúp anh chiến thắng mọi sự ràng buộc, anh quyết tâm ra đi để giúp mình thoát khỏi sự trớ trêu của số phận. Anh ra đi để một ngày nào đó có thể quay về để đi tìm người quan trọng nhất của cuộc đời anh.
Và rồi đã gần ba năm trôi qua, ba năm sống trong nỗi đau của quá khứ cuối cùng cũng qua. Trong suốt thời gian đó, Khánh, Tú Linh và Tùng vẫn không ngừng tìm kiếm Thảo Nhi. Có lúc tưởng chừng đã đến rất gần cô, nhưng họ lại phải thêm một lần thất vọng. Cô đã nhanh nhẹn xóa hết mọi dấu tích về sự tồn tại của mình.
“Phịch”
Long quay lại. Cậu bé đáng yêu khi nãy nằm sóng soài dưới thảm cỏ xanh mướt. Nó ngẩng đầu lên nhìn anh mếu máo, nhưng tuyệt nhiên không khóc. Ba của đứa trẻ đang trao đổi với một ai đó và không để ý đến con nữa.
Đây là một khu nhà nghỉ cao cấp. Bãi cỏ nơi anh đang đứng chính là nơi để du khách đi dạo. Ngược lên phía trước sẽ vào đến rừng thông. Nếu không phải đến đây đón người thì giờ này anh dã về Sài Gòn rồi. Vừa mới đặt chân xuống sân bay, Khánh và Linh đã gọi ngay anh lên Đà Lạt để làm cuộc hội ngộ với đội đua sau ba năm vắng bóng.
Long mỉm cười, quay lại, nâng cậu bé dậy và bế lên nựng:
- Chú bé dũng cảm lắm, ngã mà không khóc. Ba cháu bỏ rơi cháu à?
Thằng bé nhìn anh, đôi mắt ngơ ngác, rồi nó bá lấy cổ anh, toét miệng cười:
«Ba, ba…»
Anh hôn lên má nó rồi bế nó tiến về phía ba nó. Người đàn ông lúc này đã quay ra và đưa mắt tìm con. Thấy anh tiến lại, anh ta có vẻ kinh ngạc lắm, anh ta rảo bước lại phía anh.
- Cháu bị ngã ở đằng kia. Trẻ con hiếu động, anh đừng nên để nó ở một mình.
- Vâng, tôi sơ ý quá !- Anh ta đón con trai từ tay anh- Cảm ơn anh. Mà hình như anh chính là vị khách đến đây bằng chiếc xe Windy nổi tiếng sáng nay đúng không?
- Tôi đến đón một người của đoàn quay phim Angel. Họ đang quay quảng cáo ở đây đúng không?
- Đúng vậy. Sáng nay họ quay lại cảnh đầu ở bên kia đồi. Chắc họ cũng sắp về rồi. Nhưng anh đón ai vậy?
- Trợ lý đạo diễn, cô Minh Hạnh.
- Cô Hạnh thì tôi biết. Anh là bạn trai cô ấy à?
- Không, có người nhờ tôi đến đón cô ấy về. Anh cũng là du khách hay là người ở đây?
- Tôi là người ở đây.
Anh ta vừa nói dứt câu thì ở đằng sau có tiếng phụ nữ nghe vẻ chua ngoa, đanh đá:
- Đến giờ ăn rồi mà hai ba con các người còn lang thang ngoài này à?
- Phương à? Anh vào ngay đây.
- Đưa con tôi đây.
Chị ta liếc Long một cái sắc lẻm, đón lấy cậu con cưng rồi đi về phía khách sạn. Chị ta khá đẹp, dù bây giờ có tuổi nhưng vẫn không thể phủ nhận được điều đó. Gương mặt phong trần, hơi phớt, dường như là bao cay đắng của cuộc đời này chị ta đều đã trải qua. Đôi mắt thì lúng liếng, cặp môi mỏng tang và cái miệng có vẻ hơi chua ngoa, nhất là với chồng.
Một nhóm người với đủ thứ dụng cụ xuất hiện ở phía xa xa. Họ đang tiến lại với một thái độ vô cùng hồ hởi. Khi họ đến gần hơn, Long nhận ra Minh Hạnh trong bộ đồ Jeans dễ thương y như ngày trước. Khi anh đi, Hạnh vẫn đang du học ở nước ngoài. Hiện nay cô làm cho một công ty quảng cáo có tiếng ở Hà Nội. Minh Hạnh ôm chầm lấy anh, hớn hở:
- Ôi trời ơi, em mà lại được anh Long lên tận đây đón về thế này nữa. Bao nhiêu năm rồi mới được gặp anh. Chắc ông anh em mà không kết hôn thì anh không thèm quay về đâu nhỉ?
- Thôi nào, em làm anh gãy cổ bây giờ.- Long bật cười- Không ngờ em lớn nhanh vậy.
- Anh mới là người thay đổi chứ. Ngày xưa anh bất khuất lắm mà.
Sau khi liến thoắng một hồi, Hạnh quay sang người đàn ông nãy giờ vẫn đứng cùng anh.
- Anh Giang, bảo bối của em đâu rồi?
- Diễm Phương cho vào trong ăn cháo rồi.- Giang đáp.
- Hai người quen nhau chưa?
- Bọn anh vừa biết nhau.- Phong gãi đầu.
- Thế à? Giới thiệu với anh, đây là anh Giang, ông chủ khách sạn Hoa Đà Lạt này đấy…Còn giới thiệu với anh Giang, đây là anh Long, bạn thân của anh trai em. Anh ấy mới từ Anh về.
Hai người đàn ông bắt tay nhau chào xã giao rồi Bình để cho Long và Hạnh đi tản bộ.
- Khi nãy em nói đến bảo bối nào thế?- Long tò mò.- Có phải cái thằng bé con đó hả?
- Anh cũng gặp nhóc Bin rồi à?- Hạnh cười- Nó là nhân vật chính của đoạn phim quảng cáo lần này đấy. Năn nỉ gãy lưỡi ba mẹ nó mới đồng ý cho nó đóng phim. Chả là tháng trước, tay quay phim lên đây làm cái cl