Truyện Cao Thủ Học Đường - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Truyện Cao Thủ Học Đường (xem 2604)

Truyện Cao Thủ Học Đường

nhẹ:


- Vâng ạ, còn tầm 15 phút nữa thôi, em có chuyện này muốn nói…


Sự ngập ngừng trong giọng nói khiến thầy không khỏi tò mò:


- Có chuyện gì em cứ nói đi, thầy cũng không bận gì mà.


Mùi trà thoang thoang bay trong phòng tạo nên sự ấm cúng thân tình giữa cô học trò nhỏ và thầy hiệu trưởng. Cát Anh đưa hộp quà đặt sau lưng ra phía trước để trước mặt bàn. Thấy sự khó hiểu trong mắt thầy Bình, nhỏ cười nhẹ:


- Cảm ơn thầy trong suốt 2 năm qua đã luôn tin tưởng chúng em, yêu thương chúng em hết mực. Dù em biết áp lực đối với thầy rất lớn, nhưng thầy đã không quản ngại khó khăn chăm lo và dạy dỗ chúng em nên người. Em biết, bây giờ nói những lời này đối với thầy có lẽ đã muộn, nhưng rất xin lỗi thầy vì sự nghịch ngợm của lớp Toán đã làm thầy phải bận tâm, xin lỗi thầy vì đã làm cho mái tóc thầy có thêm nhiều sợi bạc, xin lỗi thầy vì tất cả.


Đuôi mắt nhiều nếp nhăn nheo lại, thầy chớp con mắt cố ngăn những giọt nước mắt già nua không rơi xuống.


- Cát Anh à, em đừng nói thế, chính các em mới là những người đã tiếp thêm động lực sống cho thầy. Sau này và mãi mãi, các em luôn là các học trò ngoan của thầy, nhớ không?


- Vâng ạ.


Nụ cười đẹp đẽ nơi khóe môi thay cho lời cảm ơn chân thành nhất.


- Em hứa, chúng em sẽ mãi là trò ngoan của thầy, mãi mãi là như vậy. Thầy…cho em gửi lời cảm ơn và xin lỗi tới các thầy cô khác, cảm ơn vì các thầy cô đã cáu gắt, cũng đã mỉm cười với chúng em. Xin lỗi vì đã làm các thầy cô buồn rất nhiều.


- Thầy biết rồi.


Thầy Bình cười đôn hậu nhìn nhỏ, nụ cười của một nhà giáo có tâm với nghề. Cát Anh bước ra ngoài, ánh mắt lưu luyến nhìn lại toàn cảnh căn phòng Hiệu trưởng, nhìn lại con người mái tóc đã bạc màu theo năm tháng. Bước chân nhẹ nhàng, hôm nay sân trường buồn hơn.



Reng. Hồi chuông ngân dài báo hiệu giờ làm bài bắt đầu. Sự ngột ngạt, căng thẳng len lỏi qua từng khung cửa sổ. Khò khò khò…Tiếng ngáy đều đều của một cậu học sinh làm cho giám thị chú ý, thầy Vinh bước xuống bàn thứ tư, mắt quét qua cậu học sinh đang ngủ gục một lượt, chợt thấy người quen, thầy bật cười, gõ gõ vào đầu cậu bé vài ba cái:


- Này, dậy đi.


Thế Bảo quơ tay loạn xạ, mắt nhắm tịt.


- Aizzz…để người ta ngủ tiếp coi, làm phiền hoài.


- Trời, thằng nhỏ này, thi với cử thế đấy, dậy đi, Thế Bảo.


- Dạ…


Loạng choạng ngước mặt lên, bộ dạng của cậu chẳng khác nào tên trộm bị chủ nhà bắt gặp, làm các thí sinh khác không nhịn nổi cười . Bảo gãi gãi đầu, nhìn thầy Vinh mếu mặt:


- Thầy ơi em buồn ngủ.


Thầy Vinh nhăn mặt, gõ thêm một cái lên đầu cậu:


- Em không định là bài thi nữa hả???


- Em làm xong lâu rồi mà, mới ngủ được có chú xíu thầy đã gọi dậy.


Như không tin nổi tai mình thầy Vinh há to miệng:


- Mới có hơn 20 phút đấy ông nội.


- Xong thật rồi mà thầy, em buồn ngủ quá à.


Lấy tay che miệng, Bảo ngáp một cái rõ to, nhìn thầy Vinh trân trối. Thầy Vinh thở dài, lấy bài kiểm tra của cậu nhìn qua một lượt rồi gật đầu.


- Thôi được rồi, em ra đi, xong rồi thì nộp.


Cả phòng thi tròn mắt nhìn cậu bạn đẹp trai của lớp 11 Toán ủ rũ ra khỏi phòng với một tư thế rất chi kì cục. Đúng 5 phút sau, cả lớp Toán tập trung ngay dưới gốc bàng ngoài sân, ảo não nhìn nhau.


- Giờ sao?


- Sao nữa, đi chơi thôi.


Thái Huy hồ hởi ra ý kiến, lập tức được sự đồng ý của tất cả mọi người trừ một tên đang ngái ngủ dựa đầu trên ghế đá.


- Thế Bảo, mày có đi với tao không, nhanh nhanh lên nào.


- Ờ có, đi chứ, tao cũng đang mắc nè.


Bảo giật mình, cố mở hai mí mắt đang dính chặt vào nhau, Huy nghiêng đầu, vỗ vai Bảo hỏi lại:


- Ý mày là đi đâu.


- Đi vệ sinh chứ đi đây, sao mày hỏi kì cục thế.


Cả lớp lăn đùng ra cười, Huy lấy liền mấy viên sỏi ném vào người Bảo làm cậu tỉnh hẳn luôn. Không khí im lặng của phòng thi khác hẳn với sự náo nhiệt sôi động của lớp Toán bây giờ. Hà Mi nhảy chân sáo kéo theo Ngọc Vi làm cho hai tà áo dài trắng bay lên, Cát Anh cười nhẹ bước theo sau, hai tay lúc lắc bám nhẹ vào bàn tay ai đó.



Đường Sài Gòn đông vui nhộn nhịp, xe cộ qua lại rất đông, tụi nó vào trung tâm thương mại lượn một vòng qua các khu vui chơi, hết đua xe lại qua quầy câu cá. Ngọc Vi cười gian nhìn đống cá nhựa đầy sắc màu trong tủ kính, lại ngó sang chỗ Nhật Nam:


- Thế Nào bí thư, muốn thử nữa không?


Vuốt lại hồ hôi hột rớt trên trán, Nam nổi da gà lắc đầu.


- Thôi, cho tôi xin đi các cô nương, câu tiếp chắc tới mai không đủ quá, lần trước có ba người, lần này những mười một lận.


Đám con gái bĩu môi, hai mắt nheo lại hình thành sự giận giữ, ba giây sau, đôi mắt giận giữ của Hà Mi trở nên trong veo, thuần khiết đến lạ lùng, nhỏ chỉ tay về phía trước, reo lên:


- A, bắn súng kìa, bắn súng kìa, vô chơi đi, tớ muốn bắn.


Ba mươi học viên lớp 11 Toán đang trong trạng thái đơ toàn tập, tụi nó nhìn cô bạn gái dễ thương đeo cái dây nơ hình chú mèo kitty bàng hoàng. Hà Mi đưa mắt sát tận nơi, nhìn qua từng đứa bạn một.


- Sao thế?


- Ê, sau này cậu định làm mafia sao?


Anh Kiệt đưa mắt sát trở lại làm Hà Mi phải lách ra đằng sau:


- Đâu có, tớ thích bắn súng thật mà, hồi bữa á tớ đi chung với hội Cát Anh á, tớ bắn giỏi lắm nha.


- Phải rồi, phải rồi.


Thế Bảo nhảy cầng lên, cậu sung sướng kéo tuột Hà Mi vào buồng chơi súng để lại ánh mắt thần thờ của những đứa con lại. Lúc tất cả mệt nhoài thở không ra hơi cũng là lúc trời bắt đầu xẩm tối, Ngọc Vi vừa thở dốc vừa nhìn lại tà áo dài mặc trên người nhăn mặt:


- Chẳng lẽ lại mặc thế này mãi.


Hà Mi vuốt mồ hôi, ỉu xìu:


- Đúng đấy, tớ nóng lắm rồi .


- Vậy làm sao?


Quỳnh Chi phẩy phẩy cái tay thay cho quạt, miệng thở phù cho đỡ nóng, Cát Anh khẽ cười, nhỏ chỉ tay về hướng bên phải:


- Vào đó thay đồ rồi chơi tiếp.


Đám con gái mắt sáng như sao sa, tụi con trai mếu mặt ngồi sụp xuống.


- Lại đi nữa sao???


Tà áo dài trắng tinh khôi được thay bằng những bộ váy thướt tha mềm mại, tụi con trai gật đầu cái rụp, Cát Anh buộc tóc lên cao, đặt nhẹ thẻ ATM trước quầy thu ngân:


- Chị tính tiền dùm em, nhờ chị chuyển số áo quần kia về kí túc xá học viện Ban Mai nhé.


Sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt, chị thu ngân cong cái miệng đỏ chót lên, đanh đá đáp lại.


- Em thông cảm, chỗ chị không có dịch vụ chuyển đồ.


Cát Anh trầm ngâm một lúc, sau đó lại cười nhẹ:


- Em nhớ là có mà, chị hỏi giám đốc đi.


- Giám đốc…cô em à.


Nụ cười mỉa mai hiện rõ trên khuôn mặt được trang điểm đậm, cái nhìn khinh bỉ rõ ràng . Chị thu ngân lắc đầu từ chối, nhưng chuông điện thoại lại reo lên, nghe thấy nó Cát Anh lại cười, đôi mắt đen tuyền trong veo ấm áp nhìn lại một lần nữa và bước vội đi, để lại sự hững hờ và trống rỗng trong lòng người ở lại.


“ Hãy nghe theo mọi sự sắp đặt của cô bé ấy” Đó là lời của tổn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Khó khăn lắm tôi mới có bầu vậy mà anh bắt ép tôi bỏ con và sự thật đau đớn phía sau

Truyện Hay Nói Yêu Em 7 Lần Full

Hôm Qua, Đã Có Một Người Lãng Quên Tôi…

Đừng Khóc Ngốc Nhé

Chiếm Đoạt Vợ Yêu