- Ôm anh đi, thế sẽ ấm hơn đấy…
- Em không đùa đâu…
- Anh cũng đâu có đùa…anh lạnh thật mà…Có gì mà ngại em nhìn xem ai chẳng thế…
Quân lấy tay kéo tay Hân đặt vào eo mình…
- Ấm chưa!
- Đương nhiên…
- Những ai ở trường mà gặp anh bây giờ chắc cũng chẳng nhận ra anh đâu…
- Thì bên em anh mới thế này chứ!
Nếu có thể nó mong sẽ mãi mãi được ngồi sau xe anh như thế này…gió thổi lạnh ngắt nhưng anh là người chắn gió cho nó…ấm ấp và bình an…nó như thấy mình như đứa trẻ được anh che chở…bao bọc…
** **
- Đã điều tra ra rồi, mẹ của Gia Hân là chủ nhà hàng Phong…ngày t7 hàng tuần cô ta đều tới đó…
- Được rồi…
Một cuộc điện thoại cô ta gọi điện cho Quân…
- Quân ak!Hôm nay sinh nhận Huyền, Quân tới nhá…nhà hàng Phong…42 Phạm Ngọc Thạch
- Nhưng Quân có việc bận mất rồi…
- Tới một lúc thôi cũng được…Quân tới có mặt chút… chẳng lẽ lại khó khăn như thế sao?
- Thôi được rồi…Quân sẽ đến…
Phong…
- Ở đây Quân…
- Ủa, sao có mình Huyền ak?
- Uh…Huyền cũng không mời ai…
Chỗ kia có piano, Quân tặng Huyền 1 bản nhé
Quân hơi lưỡng lự rồi cũng đồng ý…
“Hôm nay sinh nhật một người bạn của tôi, bản nhạc này tặng cô ấy, chúc bạn luôn xinh đẹp!”
Khúc nhạc được dạo lên…Gia Hân ngỡ ngàng…cuộc hẹn của cô bị hủy là do nguyên nhân này sao? Thật ra cô là cái gì…là 1 trò đùa?
Bìa hát chưa dứt…một tiếng vỗ tay đơn lẻ vang lên:
- Hay lắm, anh Quân!
Quân giật mình quay lại thì gặp nó, vẻ mặt thản nhiên lạnh lùng cố hữu…cậu hiểu…vẻ mặt ấy chính là lúc Hân đau khổ nhất…vẻ mặt dành cho một người xa lạ…
NÓ lao ra ngoài…Quân vội chạy theo…và có 1 người khẽ nhếch môi cười…
- Hân nghe anh nói…em đừng chạy như thế…cẩn thận xe đấy!
- Anh mặc kệ tôi…vào đó với bạn của anh đi…tôi tưởng anh có việc gì thì ra…
- Chỉ là sinh nhật Huyền thôi mà…
- Sinh nhật chỉ có 2 người…anh có biết tầng 2 của PHONG chỉ dành cho các cặp tình nhân thôi không?
- Anh xin lỗi anh không để ý…
- Anh cũng chẳng phải xin lỗi tôi…tôi không có quyền…
- Sao em lại nói như thế…
Quân đuổi kịp nó, ôm chặt nó:
- Anh xin lỗi, là anh không tốt, anh không để ý cảm nhận của em…
- Tôi không có quyền…tôi chỉ là 1 con bé ngốc mà thôi…
- Đừng nói thế mà…anh không biết chỉ có 2 người nếu không anh đã không tới…Anh với Huyền không có gì đâu…nếu anh yêu cô ấy thì đã yêu trước khi gặp em cơ…
- Anh nói gì mà chẳng được…con trai ngoại thương ai chẳng thế…
- Nhưng anh không có cách gì yêu người khác được…trái tim bị người khác đánh cắp rồi…
- Ai thèm lấy cắp trái tim anh…
- Anh không nói là em nhận đấy nhá…
- Anh lừa em…
- Thôi, nhóc đừng giận anh nữa…nhá!
Nó tức tưởi lấy tay đấm vào người Quân…nó trẻ con…như thế mới là hết giận…cậu thật sự rất sợ sự lãnh đạm của nó…
- Đau chết mất…em đánh thì cũng nhẹ nhẹ thôi chứ- Quân vờ kêu…
- Cho anh nhớ…
** **
Như bao ngày khác, nhiệm vụ đưa đón nó đã được nhỏ Hạnh chuyển đẹp sang cho Quân…nhưng ở trường 2 người cũng vẫn giữ khoảng cách, nó không muốn bị mọi người đưa ra soi mói…có lúc sẽ phải công khai nhưng nó không nghĩ là lúc này…Buổi họp ban chủ tịch, 2 đứa về sau cùng:
- Mẹ bảo anh tới ăn cơm đó…
- thiệt hả?
- Uh mẹ bảo tội nghiệp sao có đứa xe ôm nào mà tốt thế, đến tận nhà rước con gái mẹ đi học!
nó vội chạy di sau cái le lưỡi với anh
- A, em chọc anh nhá!Dám bảo anh là xe ôm ak?
Quân chạy vội đuổi theo nó…tiếng cười giòn tan trong sân trường vắng vẻ…
- mẹ ơi con về rồi…
- Cháu chào cô ạ!
- Uh Quân hả? Cháu đưa đón con Hân hoài mà cô chưa cảm ơn cháu được lời nào…thật ngại quá…
- Mẹ ngại gì…con có muốn đâu có người cứ tự nguyện ấy chứ!
- Con bé này…đi vào dọn cơm đi
NÓ chạy vào mà còn nhăn mũi làm mặt xấu với Quân y như con nít…
- Dạo này cô mới thấy nó hồn nhiên như thế…ngày trước nó như bà cụ non ấy…chẳng bao giờ để mọi người biết nó nghĩ gì…Cô cứ nghĩ chắc có ai đó làm nó thay đổi…để ý thì thấy nó hay nói về anh Quân…Cảm ơn cháu nhiều lắm…
- Cô đừng nói thế…cháu cũng như Hân thôi…có lẽ may mắn vì bọn cháu gặp được nhau…
- Gặp cháu rồi cô cũng yên tâm…
- Dạ
- Mẹ ơi vô ăn cơm…
- Uh, vào đi cháu…
Nó ra kéo tay Quân vào:
- Cơm mẹ nấu ngon lắm đó, anh có phúc ăn rồi…
- Đương nhiên rồi…
***
Hiểu lầm
ĐẠI HỌC MỸ THUẬT
Cả nhà chú ý…mai là ngày Bảo thi vòng thi cuối cùng vậy hôm này cả lớp mình đi karaoke nhá…coi như lên tinh thần cho lớp trưởng…
- OK
Cả hội kéo nhau đi…ca hát mệt nghỉ đến lúc xong cũng đã 10h…
- Bảo đưa Hân về nhé!
- Thôi Bảo về sớm đi, mai còn thi nữa…Hân gọi taxi được rồi…
- Hân khách sáo Bảo giận đấy…
Dù sao cũng là bạn cùng lớp:
- UH vậy thì phiền Bảo vậy…
…Cả hai nói chuyện huyên thuyên, lớp nó rất nhanh thân thiết với nhau…nhiều chuyện đến buồn cười…phải công nhận nó rất vui khi có được những người bạn như thế…
- Đến nhà Hân rồi!
Cảm ơn Bảo nghe…
- Hân!
- Có gì ak?
- Hân với anh Quân?
- Là sao? Hân không hiểu…
- Hai người yêu nhau?
- …không
- Vậy Bảo còn cơ hội đúng không?
Chợt nó nghe tiếng xe máy nổ, chiếc xe mất hút vào khoảng không…
- Anh!
NÓ gọi theo nhưng vô ích…
- Xin lỗi Bảo…Hân sẽ nói chuyện với Bảo sau…
Nó vội gọi taxi đến căn hộ của Quân…Quân không ở chung với bố mẹ mà ở một mình trong một căn hộ ở khu Trung Hòa…Quân rất dễ nổi nóng…có lẽ tại nó không chịu thừa nhận tình cảm của 2 đứa…hoặc tại nó đã không nói lý do việc hôm nay bảo Quân về trước vậy mà khi về lại đi cũng Bảo…
- MỞ cửa cho em…em biết anh trong đó mà…
Cánh cửa vẫn im lìm…
- Anh phải nghe em nói chứ…Quân…
Nó cứ gọi mãi vẫn không có người ra mở cổng…nó vẫn ngồi ngoài cổng…gió rít từng hồi…lạnh tê tái…trời bắt đầu lất phất mưa…cái lạnh cắt da cắt thịt…nó tưởng chừng như không biết gì nữa…
Trong nhà, Quân đứng dựa vào cánh cửa…ngăn mình không được động lòng…tại sao cô ấy lại phủ nhận…như thế là sao? lại còn đi về với một tên con trai khác như thế…rất lâu sau cậu khẽ mở cửa, cơn gió lạnh buốt thốc vào…có lẽ Nhóc về rồi…trời lạnh thế này có điên đâu mà ngồi ngoài đó chứ…
Nhưng một điều gì đó cứ thúc giục cậu đi ra…Hân ngồi đó, co ro vì rét…đôi môi nhìn tê tái…Vội bế cô bé vào nhà, Quân tự trách mình sao hờn ghen vô cớ như thế…mà cô bé cũng bướng bỉnh quá cơ, thích để người ta lo lắng:
- Em bị sao thế…ngốc đến thế ak…anh không ra thì em chết rét ở đó ak…
Nó nở nụ cười yếu ớt…