- Nói gì kỳ thế?
- Nếu em không tai nạn anh đâu có về với em?
- Anh xin lỗi…
- Hi…quên đi…mình lại như lúc xưa…
- Tạm thời đừng đi làm nhé?
- Tại sao?
- Anh không muốn em gặp mấy chuyện buồn…để anh giải quyết xong rồi tính…
- Không cần đâu…em ổn mà…có anh rồi…
- Anh sợ…
- Sợ mẹ anh làm khó em chứ gì…không phải lo đâu…cùng lắm em thề không bao giờ xa anh là được chứ gì…
- Uh…phải thề
Sau 2 tuần nghỉ nó trở về công ty…mọi người đều quan tâm tới nó…nó cũng thấy được an ủi…
- Chị Hân trưởng phòng gọi chị!
- Cô ta lại định làm gì, lên làm trưởng phòng đã đẩy hết việc cho nhân viên lại còn hống hách…Hân em kệ cô ta đi…
- Em không sao đâu…mọi người đừng lo…
- Chị gọi tôi?
- Đúng là tôi đã đánh giá thấp cô…lễ đính hôn mà cô cũng có thể đưa chú rể đi…
- Chị gọi tôi về chuyện này…thế thì tôi xin phép…
- Cô đứng đó…
- Vẫn như 5 năm trước…cái gì của chị tôi không cướp…nhưng cái gì của tôi, đừng ai lấy đi được…
- Đây là nội dung công việc sắp tới…đồng phục công sở cho FPT…ngày này tuần sau cô nộp cho tôi…
Nó nhìn bản yêu cầu…cười nửa miệng:
- Tôi sẽ cố gắng thưa trưởng phòng…
- 1 mình cô…
- Vâng…
** **
Chào giám đốc
- Chào mọi người, hết giờ rồi chưa về sao?
- Chúng tôi chuẩn bị về đây…
- Em về trước nhé…chào mọi người…- Hân nói
- Uh…
- Giờ mới hiểu tại sao tổng giám đốc ghét Hân…thì ra bà ta không muốn anh Quân yêu nó…
- Lạ thừa bà muốn công ty đằng sau nhà họ Trịnh…
- Lại còn để cô ả kia làm trưởng phòng thiết kế…có biết gì đâu…
- Ngày đính hôn bị chú rể bỏ rơi, thảm rồi…
- Con bé Hân rồi cũng chết với nó…tội nghiệp!!!!
Người của phòng thiết kế ai cũng quý nó…nó đối xử với mọi người rất tốt…bình thường còn giành hết việc về mình…nên thấy nó chịu uất ức, cả phòng đều khó chịu…
- Gì đấy em?
- Yêu cầu của FPT mình thiết kế đồng phục cho họ mà…
- Sao em cầm nó?
- Chị Huyền bảo em nghiên cứu rồi thiết kế, tuần sau nộp…
- Hả?
Quân vặn vô lăng, tấp xe vào lề đường…
- Cô ta điên hả? Tại sao bắt em làm 1 mình? Thời gian ấy ai mà làm được
- Không có gì đâu, em sẽ cố
- Anh nói chuyện với cô ta…
- Thôi anh, đấy là công việc…anh đừng can thiệp…em khó làm việc sau này…
Dù sao mình cũng có lỗi với chị ấy…
- Không phải tại em…
- Mà anh về lại nhà cũ rồi ak?
- Uh…
- Hay anh sang bên em đi…còn phòng mà…có 2 mẹ con ở đó cũng rộng quá…
- Không xa anh được hả?
Quân cười…trông kiểu cười rất …đểu…
- Em sợ anh bỏ bữa…hôm nào cũng đưa đón thế cũng bất tiện…
- Em không sợ người ta bảo anh với em sống chung ak?
- còn mẹ mà…hơn nữa từ hôm kéo anh ra khỏi lễ đính hôn, em đã bị coi là đứa con gái không ra gì rồi…
- thôi, anh không sao đâu…đừng lo…cùng lắm tối nào anh cũng tới nhà em ăn trực là được chứ gì…
- UH…anh nhớ đấy…
Thân thế…
Chủ nhật, nó ngủ nướng…mãi mới mò xuống nhà được…
- Mẹ ơi…
Nó chạy khắp nhà chẳng thấy mẹ đâu…
Chạy vào phòng mẹ, cũng không thấy…đã lâu lắm rồi nó không vào đây…
Ngồi trên giường mẹ, bỗng 1 tờ giấy xét nghiệm đập vào mắt nó “UNG THƯ DẠ DÀY GIAI ĐOẠN CUỐI”
Cái gì đây? Sao lại thế này…mẹ…sao lại thế được…
Nó rút cục đã làm gì sao ông trời lại đối xử với nó như thế…tai jsao lại bắt mẹ mắc phải căn bệnh ấy?
- Alo…
- Hân ak, em tới viện Bạch Mai ngay đi, cô bị xuất huyết dạ dày…
Nó đánh rơi chiếc điện thoại…vội vàng chạy tới viện…
Tới nơi nó thấy mẹ đang nằm truyền nước trên giường bệnh…
- Mẹ…
Nó vừa khóc vừa gọi
- Sao lại khóc…con gái lớn rồi…mẹ không sao đâu…bác sĩ bảo tại mẹ ăn uống thất thường…chú ý điều độ lại là khỏi thôi…
- Mẹ…định …giấu con đến bao giờ…
Nó nấc lên từng tiếng…
- Con biết rồi ak?
Mẹ cười mệt mỏi:
- Đừng buồn con nhé…phải sống tốt khi không có mẹ ở bên…
- MẸ không được bỏ con lại…con không thể sống 1 mình được…
- Uh…mẹ sẽ không để con sống một mình đâu…
Mẹ ngày càng yếu…những đợt trị xạ làm mẹ càng yếu dần…thương mẹ lắm nhưng không biết phải làm sao…nó không dám khóc trước mặt mẹ.Chỉ những khi một mình hay có anh ở bên nó mới bật khóc…
- Xin lỗi, bà là mẹ cô Hân…
- Vâng…
- Tôi là mẹ cháu Quân…
- Vâng…bà tìm đến tôi có chuyện gì?
- Tôi biết bà bị bệnh mà đến thế này là không thích hợp…nhưng tôi vẫn đến…tin bà là người hiểu biết…mong bà khuyên cháu Hân rời xa thằng Quân…vì con bé, nó đã bỏ nhà đi mấy tháng rồi…
- Xin lỗi, tôi thấy 2 đứa rất hạnh phúc…tại sao bà không thể chúc phúc cho 2 đứa nó?
- Bà…tôi cũng không vòng vo nữa…cháu nhà bà không đủ tư cách bước chân vào nhà tôi…
- Bà nói thế là sao? Tư cách?
- 1 đứa trẻ không có cha…gia đình không có chỗ đứng trong xã hội…bà bảo tôi phải chấp nhận sao đây?
- Bà…
Nó ở ngoài nghe tiếng mẹ ho vội chạy vào…
- Mẹ…mẹ sao thế?
- Bà đi ngay cho tôi…bà không có quyền ở đây nói mẹ tôi như thế!!!!
- Tôi sẽ đi…nhưng cô nhớ…1 đứa như cô sẽ không có tư cách bước chân vào nhà tôi…
- Tôi cũng không có ý định gọi một người như bà là mẹ…Tùng Quân yêu tôi, anh ấy sẽ phải lựa chọn…
- Cô…bà thấy con gái ngoan của bà chưa?
- Bà không có tư cách nói mẹ tôi…
- Hân con đừng thế- mẹ nó khó nhọc nói…
- Đúng là không có giáo dục…
- Bà…những gì bà cho tôi hôm nay tôi sẽ trả lại bà…nhất định…nếu không tôi không là Trần Gia Hân nữa…
Mời bà đi cho…
Mắt nó đỏ hoe…nó thương mẹ quá…mẹ đã đau ốm thế này mà còn bị người ta tới mắng…vì nó…người đàn bà kia…tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay…
- Con này…
- Dạ…
- Đừng để ý lời bà ấy nói, dù sao đó cũng là mẹ của Quân…
- Nhưng…
- Nghe mẹ đi…
Mẹ có chuyện này muốn nói với con…con không được ngắt lời mẹ…
- Vâng
- Con không phải con gái ruột của mẹ…
- MẸ
- Thế nên sau khi mẹ qua đời con hãy cầm sợi dây chuyền con vẫn đeo tới Trần Thị…đó mới là gia đình thật sự của con…
- Tại sao mẹ?
- 20 năm trước…khi con 4 tuổi…ba mẹ con đi công tác, khi đó mang theo anh trai con sang Mỹ làm thủ tục nhập học bên đó…nhà chỉ còn con với mẹ- khi đó là người chăm sóc cho con…Hôm đó, nhà xảy ra hỏa hoạn…tất cả cháy rụi…mẹ chỉ kịp ôm con rồi chạy đi…mẹ sợ đó không phải một tai nạn…ngày con bé đã 1 lần bị bọn xấu bắt đi…vì thế, bố mẹ lo sợ mới phải đem anh con sang Mỹ học…Chạy thoát khỏi đám cháy, mẹ nghĩ sẽ đợi ba mẹ con về…nhưng nghĩ đi nghĩ lại mẹ muốn