oon Min và anh HinDu. Mày chết đi đồ con của sát nhân! – nói xong con bé kia đẩy Yu Ri xuống hồ…
_Ặc… cứu… ặc… – Yu Ri cố cự quậy nhưng càng cố nó càng chìm nhanh hơn…”
Nó lại khóc…
Nó cảm thấy cơ thể mình không còn chút sức lực nào nữa, bàn tay nó buông dần, đôi mắt nó liệm dần…
“Sẽ không có ai đến cứu mày đâu Han Ji Min! Mày bị cả thế giới này ruồng bỏ rồi…” Đó là ý nghĩ sau cùng trước khi nó liệm hoàn toàn…
…
“Han Ji Min!”
“Han Ji Min!”
Nó cảm thấy ai đó tát vào má nó, khốn kíp lên đến thiên đường rồi mà còn muốn đánh nó sao?
_Han Ji Min!
Mắt nó lờ đờ mở ra, nó nôn hết nước hồ bơi và ho sằng sặc… nó lên đến thiên đường rồi sao?
_Han Ji Min!
Nó nhìn lên trước mặt nó
“Hơ hơ… chết rồi mà cũng bị tên này ám!!!”
Nó nhìn kĩ lại cảnh vật xung quanh: hồ bơi. Nó đang ở trong hồ bơi, nó chưa chết. Phải Han Ji Min này không thể chết ở nơi như thế này được. Rồi nó lờ mờ nhớ lại lúc nó sắp chết… nước mắt nó trào ra. Nhanh chóng nó gạt ngay nước mắt nhìn thẳng vào hắn:
_Thái Tử cứu tôi sao?
Tên đó đang lo lắng nhìn nó chợt đổi sang thái độ ngượng nghịu, quay mặt đi không nhìn nó:
_Tỉnh rồi thì mau về nhà đi!
Hắn thả nó ở đó rồi bỏ đi một mạch, nó chẳng hiểu thái độ đó là gì cả nhưng khi nó gượng ngồi dậy thì tất cả đã rõ. Áo nó bị gỡ ra mấy nút trên cùng để lộ băng quấn ngực…
“OMG!!!”
Nó tái mặt, run sợ. Không ngờ bí mật suốt mười mấy năm của nó bị lộ tấy chỉ sau mấy phút bị nhấn nước. Lỡ như tến đó rêu rao với mọi người há chẳng phải làm mất mặt họ hàng nhà nó sao? Chắc chắn rồi… từ khi vào trường đến giờ nó luôn chỉa súng vào tên đó, đến kẻ ngu si còn biết trả đũa huống hồ chi tên Thái Tử thúi đó?
Trong lúc nó đơ ra ngồi đó suy nghĩ những chuyện xấu nhất có thể xảy sắp tới, nó không hề biết rằng tên Thái Tử thúi đó đang đứng ngoài cửa tim đập mạnh, dùng tay bịt miệng không nói lên được lời nào, chỉ cảm thấy má mình nói hổi…
Chương 10: Kẻ thù thật sự
Sau vụ nó bị nhấn nước, đêm nào nó cũng mơ thấy ác mộng về con bé Yu Ri. Nó khổ sở ngăn dòng nước mắt của mình. Và cũng từ hôm đó nó làm một bộ mặt khác với tên Thái Tử thúi kia. Nó luôn giúp đõ quan tâm = bộ mặt xoay chuyển 180 độ, và tên Thái Tử kia không lấy làm khó chịu cũng chẳng tỏ thái độ gì càng khiến nó bất an.
Còn Hea Mi sau vài tuần nhập viện lại tiếp tục trận chiến với cái đuôi kiêu ngạo. Nó chỉ biết thở dài ngao ngán lướt nhanh mỗi khi đụng mặt hai cái đuôi. Còn về phần Hoàng Tử, anh ấy vẫn lạnh nhạt với nó, cứ như chưa từng quen vậy, nó chỉ biết thất vọng bỏ đi.
_Thái Tử Min! Anh cũng ở đây à? – Nó bước vào sân Tennis mỉm cười với tến đó. Hắn quay lại nhìn nó rồi lại quay đi chẳng nói lời nào.
“Hứ, đã có lòng chào hỏi mà ngươi dám đối xử với ta như thế. May cho ngươi là ngươi biết bí mật của ta, nếu không ta đã bầm mi ra trăm mảnh cho con chó ngoan nhà ta ăn rồi.”
Nhưng nó đâu biết biểu hiện của tên đó lại mang một ý nghĩa khác… phải… anh ấy thích chị ấy đấy các bạn ạ! Lúc anh ấy quay người đi không nói là vì muốn giấu cái mặt đỏ như gấc đang ngất ngây vì nụ cười của nó. Nó lại cố làm thân một lần nữa:
_Thái Tử và tôi là một đội nhé?
_Tùy công tử…
Hắn nói nữa câu rồi đưa đưa mặt sát vào nó cảnh cáo:
_…tôi cũng không thích công tử giở trò banh xoáy đâu đấy…
Chợt nó nhìn thấy mặt hắn dần dần đỏ lên, thấy mình bất ổn, hắn liền xoay đi vớ cây vợt:
_Xuống sân đi, Tea Kill và Joong Huk đấu với tôi và công tử Ji Min!
Nghe được lệnh của hắn, hai người đó mặt xanh lét. Cũng phải thôi, nó là vô đối rồi, gặp tên Thái Tử kia trình độ cũng đâu có kém, hai tên đó đánh xong cú này bảo đảm không chọt cũng què. Nhưng ngoài hai đứa đó ra cũng chẳng còn tên nào có trình độ khá khẩm hơn cả.
Nó tự tin cầm chặt cây vợt đợi hai tên kia phát bóng.
_Cậu đứng đằng sau đi! – tên Thái Tử liếc nhìn nó
_Không, cậu đứng đằng sau mới đúng.
_Buồn cười vừa thôi, tôi chưa bao giờ đứng sau cả?
_Vậy thì bây giờ đứng cho biết hơhơhơ… – Nó cười đắc ý. Hắn không thể thắng “võ mồm” với nó đành đi ra đằng sau vẻ rủ rượi. Cả sân Tennis xì xào bàn tán ầm ĩ lên:
_Thái Tử đánh sân sau kìa!
_Cậu công tử Ji Min này lợi hại thật…
…
Nó đắc ý tung những đòn trả đẹp nhất, cú nào nó cũng đỡ thật ngoạn mục. Tên Thái Tử kia chẳng có dịp được đánh trái nào, chỉ biết chóng vợt xuống đất giận dỗi. Cứ như hắn ta chỉ là vật trang trí trên sân cho đẹp thôi. Nghĩ đến đoạn đó, hắn tức tối bỏ vào sân chờ. Chưa có tên nào dám đối xử với hắn như thế.
_Thái Tử Min anh ấy sao thế?
_Tôi không biết…
Nó quay lại nhìn tên đó bước vào sân chờ ngạc nhiên:
_Thái Tử sao thế? Bỏ cuộc à?
_Ngươi im đi… nên nhớ… đừng chọc giận ta… nếu không… – hắn nhướng mày khiến nó giật thốt vội chạy lên sân chờ:
_Này này… bình tĩnh tí… hơhơhơ – nó cười trừ.
_Cậu cũng biết điều đấy. Tôi chưa tính số với… cô… hôm dạ hội đâu… – hắn cố ý nhấn mạnh từ “cô” khiến nó xanh mặt.
“Hớ? Hắn nhớ cả đêm đó sao?
” (Anh này thù dai ='>'>)
_Ơ… cậu… à không Thái Tử nhận ra tôi à?
_Ta đâu phải ngốc đến nổi không nhớ được mặt của một con heo?
Nó giận run mình chỉ tay vào mặt tên Thái Tử thúi. Chợt thấy hành động của mình sẽ mang hậu quả không hay, nó liền bỏ tay xuống:
_…Tôi… tôi không nói chuyện với Thái Tử nữa… tôi đi trước đây. – nói rồi nó chuồn đi một mạch. Để lại tên đó với nụ cười hả hê.
*********
_Công tử, phu nhân gọi người về gấp! – Quản gia cung kính đến trước mặt nó, nó ngạc nhiên. Chưa bao giờ phu nhân gọi nó về khi nó đang học cả. Phải chăng có chuyện không hay?
…
_Ji Min… – bà nhìn nó vẻ lo lắng – ta đã tìm được chân tướng kẻ muốn giết con rồi.
_Sao? Là ai? – nó giận ra mặt hỏi nhanh
_Nghe rõ lời ta đây, dù đi đâu con cũng phải cẩn thận… vì… hắn ta chính là Quan Nhất Phẩm Go Kang Gook…
_Sao? Tại sao ông ta lại…
_Bình tĩnh đi Ji Min. Con hãy để ý đến Go Mi Sun con gái của ông ta. Cô ấy biết thân phận con gái của con đó…
_Sao cơ? – nó thất thần, trời ơi một tên Thái Tử biết là đã đủ lắm rồi, nay lấy đâu ra con nhỏ đó vậy?
_Con yên tâm đi, cô ta không hù dọa con đâu, vì nói ra thân phận thật của con là bất lợi cho cô ta thôi. Trò chơi đã bắt đầu Han Ji Min… đối thủ của con chính là Go Mi Sun, kẻ đã hạ sát con.
Go Mi Sun… – tên này quen lắm, nó như khắc chặt trong tâm trí nó. Nghĩ đến tên đó nó chỉ thấy thù hận bốc ra từ tâm hồn nó mà thôi…
“Go Mi Sun… Tôi và cô chơi một trò chơi nhé!”
Chương 11: Trò chơi bắt đầu
_Ồ… là tiểu thư Go Mi Sun đấy!
_Chị ấy quay về rồi sao? Nghe nói đến năm sau chị ấy mới về mà?
_Hai năm rồi mà nhìn
chị ấy vẫn đẹp ra phết…
Nó nghe tiếng xì xầm của các nữ sinh, cuối cùng nó cũng được gặp Go Mi Sun.
Nó nhìn theo hướng tay của các bà tám, thấy một cô gái tóc vàng, khuôn mặt trắng hồng baby đang đứng cạnh Hoàng Tử Du. Nó cố tình đi ngang qua và liếc nhìn cô nàng với ánh mắt nói rằng: “Muốn giết tôi sao, không dễ đâu tiểu thư.”
Mi Sun liếc lại nó với thái độ khiêu khích: “Chờ xem… ta không để ngươi sống trên đời này chướng mắt ta nữa”
“Ồ… thế à? Vậy thì hãy chờ xem trong trò chơi này… ai là kẻ thua cuộc.”
_Công tử Han Ji Min – Mi Sun gọi nó, nó lạnh lùng làm lơ. Tiếng gọi của nhỏ ta càng lớn –
Công tử Han Ji Min xin dừng bước.
_Ặc… cứu… ặc… – Yu Ri cố cự quậy nhưng càng cố nó càng chìm nhanh hơn…”
Nó lại khóc…
Nó cảm thấy cơ thể mình không còn chút sức lực nào nữa, bàn tay nó buông dần, đôi mắt nó liệm dần…
“Sẽ không có ai đến cứu mày đâu Han Ji Min! Mày bị cả thế giới này ruồng bỏ rồi…” Đó là ý nghĩ sau cùng trước khi nó liệm hoàn toàn…
…
“Han Ji Min!”
“Han Ji Min!”
Nó cảm thấy ai đó tát vào má nó, khốn kíp lên đến thiên đường rồi mà còn muốn đánh nó sao?
_Han Ji Min!
Mắt nó lờ đờ mở ra, nó nôn hết nước hồ bơi và ho sằng sặc… nó lên đến thiên đường rồi sao?
_Han Ji Min!
Nó nhìn lên trước mặt nó
“Hơ hơ… chết rồi mà cũng bị tên này ám!!!”
Nó nhìn kĩ lại cảnh vật xung quanh: hồ bơi. Nó đang ở trong hồ bơi, nó chưa chết. Phải Han Ji Min này không thể chết ở nơi như thế này được. Rồi nó lờ mờ nhớ lại lúc nó sắp chết… nước mắt nó trào ra. Nhanh chóng nó gạt ngay nước mắt nhìn thẳng vào hắn:
_Thái Tử cứu tôi sao?
Tên đó đang lo lắng nhìn nó chợt đổi sang thái độ ngượng nghịu, quay mặt đi không nhìn nó:
_Tỉnh rồi thì mau về nhà đi!
Hắn thả nó ở đó rồi bỏ đi một mạch, nó chẳng hiểu thái độ đó là gì cả nhưng khi nó gượng ngồi dậy thì tất cả đã rõ. Áo nó bị gỡ ra mấy nút trên cùng để lộ băng quấn ngực…
“OMG!!!”
Nó tái mặt, run sợ. Không ngờ bí mật suốt mười mấy năm của nó bị lộ tấy chỉ sau mấy phút bị nhấn nước. Lỡ như tến đó rêu rao với mọi người há chẳng phải làm mất mặt họ hàng nhà nó sao? Chắc chắn rồi… từ khi vào trường đến giờ nó luôn chỉa súng vào tên đó, đến kẻ ngu si còn biết trả đũa huống hồ chi tên Thái Tử thúi đó?
Trong lúc nó đơ ra ngồi đó suy nghĩ những chuyện xấu nhất có thể xảy sắp tới, nó không hề biết rằng tên Thái Tử thúi đó đang đứng ngoài cửa tim đập mạnh, dùng tay bịt miệng không nói lên được lời nào, chỉ cảm thấy má mình nói hổi…
Chương 10: Kẻ thù thật sự
Sau vụ nó bị nhấn nước, đêm nào nó cũng mơ thấy ác mộng về con bé Yu Ri. Nó khổ sở ngăn dòng nước mắt của mình. Và cũng từ hôm đó nó làm một bộ mặt khác với tên Thái Tử thúi kia. Nó luôn giúp đõ quan tâm = bộ mặt xoay chuyển 180 độ, và tên Thái Tử kia không lấy làm khó chịu cũng chẳng tỏ thái độ gì càng khiến nó bất an.
Còn Hea Mi sau vài tuần nhập viện lại tiếp tục trận chiến với cái đuôi kiêu ngạo. Nó chỉ biết thở dài ngao ngán lướt nhanh mỗi khi đụng mặt hai cái đuôi. Còn về phần Hoàng Tử, anh ấy vẫn lạnh nhạt với nó, cứ như chưa từng quen vậy, nó chỉ biết thất vọng bỏ đi.
_Thái Tử Min! Anh cũng ở đây à? – Nó bước vào sân Tennis mỉm cười với tến đó. Hắn quay lại nhìn nó rồi lại quay đi chẳng nói lời nào.
“Hứ, đã có lòng chào hỏi mà ngươi dám đối xử với ta như thế. May cho ngươi là ngươi biết bí mật của ta, nếu không ta đã bầm mi ra trăm mảnh cho con chó ngoan nhà ta ăn rồi.”
Nhưng nó đâu biết biểu hiện của tên đó lại mang một ý nghĩa khác… phải… anh ấy thích chị ấy đấy các bạn ạ! Lúc anh ấy quay người đi không nói là vì muốn giấu cái mặt đỏ như gấc đang ngất ngây vì nụ cười của nó. Nó lại cố làm thân một lần nữa:
_Thái Tử và tôi là một đội nhé?
_Tùy công tử…
Hắn nói nữa câu rồi đưa đưa mặt sát vào nó cảnh cáo:
_…tôi cũng không thích công tử giở trò banh xoáy đâu đấy…
Chợt nó nhìn thấy mặt hắn dần dần đỏ lên, thấy mình bất ổn, hắn liền xoay đi vớ cây vợt:
_Xuống sân đi, Tea Kill và Joong Huk đấu với tôi và công tử Ji Min!
Nghe được lệnh của hắn, hai người đó mặt xanh lét. Cũng phải thôi, nó là vô đối rồi, gặp tên Thái Tử kia trình độ cũng đâu có kém, hai tên đó đánh xong cú này bảo đảm không chọt cũng què. Nhưng ngoài hai đứa đó ra cũng chẳng còn tên nào có trình độ khá khẩm hơn cả.
Nó tự tin cầm chặt cây vợt đợi hai tên kia phát bóng.
_Cậu đứng đằng sau đi! – tên Thái Tử liếc nhìn nó
_Không, cậu đứng đằng sau mới đúng.
_Buồn cười vừa thôi, tôi chưa bao giờ đứng sau cả?
_Vậy thì bây giờ đứng cho biết hơhơhơ… – Nó cười đắc ý. Hắn không thể thắng “võ mồm” với nó đành đi ra đằng sau vẻ rủ rượi. Cả sân Tennis xì xào bàn tán ầm ĩ lên:
_Thái Tử đánh sân sau kìa!
_Cậu công tử Ji Min này lợi hại thật…
…
Nó đắc ý tung những đòn trả đẹp nhất, cú nào nó cũng đỡ thật ngoạn mục. Tên Thái Tử kia chẳng có dịp được đánh trái nào, chỉ biết chóng vợt xuống đất giận dỗi. Cứ như hắn ta chỉ là vật trang trí trên sân cho đẹp thôi. Nghĩ đến đoạn đó, hắn tức tối bỏ vào sân chờ. Chưa có tên nào dám đối xử với hắn như thế.
_Thái Tử Min anh ấy sao thế?
_Tôi không biết…
Nó quay lại nhìn tên đó bước vào sân chờ ngạc nhiên:
_Thái Tử sao thế? Bỏ cuộc à?
_Ngươi im đi… nên nhớ… đừng chọc giận ta… nếu không… – hắn nhướng mày khiến nó giật thốt vội chạy lên sân chờ:
_Này này… bình tĩnh tí… hơhơhơ – nó cười trừ.
_Cậu cũng biết điều đấy. Tôi chưa tính số với… cô… hôm dạ hội đâu… – hắn cố ý nhấn mạnh từ “cô” khiến nó xanh mặt.
“Hớ? Hắn nhớ cả đêm đó sao?
” (Anh này thù dai ='>'>)
_Ơ… cậu… à không Thái Tử nhận ra tôi à?
_Ta đâu phải ngốc đến nổi không nhớ được mặt của một con heo?
Nó giận run mình chỉ tay vào mặt tên Thái Tử thúi. Chợt thấy hành động của mình sẽ mang hậu quả không hay, nó liền bỏ tay xuống:
_…Tôi… tôi không nói chuyện với Thái Tử nữa… tôi đi trước đây. – nói rồi nó chuồn đi một mạch. Để lại tên đó với nụ cười hả hê.
*********
_Công tử, phu nhân gọi người về gấp! – Quản gia cung kính đến trước mặt nó, nó ngạc nhiên. Chưa bao giờ phu nhân gọi nó về khi nó đang học cả. Phải chăng có chuyện không hay?
…
_Ji Min… – bà nhìn nó vẻ lo lắng – ta đã tìm được chân tướng kẻ muốn giết con rồi.
_Sao? Là ai? – nó giận ra mặt hỏi nhanh
_Nghe rõ lời ta đây, dù đi đâu con cũng phải cẩn thận… vì… hắn ta chính là Quan Nhất Phẩm Go Kang Gook…
_Sao? Tại sao ông ta lại…
_Bình tĩnh đi Ji Min. Con hãy để ý đến Go Mi Sun con gái của ông ta. Cô ấy biết thân phận con gái của con đó…
_Sao cơ? – nó thất thần, trời ơi một tên Thái Tử biết là đã đủ lắm rồi, nay lấy đâu ra con nhỏ đó vậy?
_Con yên tâm đi, cô ta không hù dọa con đâu, vì nói ra thân phận thật của con là bất lợi cho cô ta thôi. Trò chơi đã bắt đầu Han Ji Min… đối thủ của con chính là Go Mi Sun, kẻ đã hạ sát con.
Go Mi Sun… – tên này quen lắm, nó như khắc chặt trong tâm trí nó. Nghĩ đến tên đó nó chỉ thấy thù hận bốc ra từ tâm hồn nó mà thôi…
“Go Mi Sun… Tôi và cô chơi một trò chơi nhé!”
Chương 11: Trò chơi bắt đầu
_Ồ… là tiểu thư Go Mi Sun đấy!
_Chị ấy quay về rồi sao? Nghe nói đến năm sau chị ấy mới về mà?
_Hai năm rồi mà nhìn
chị ấy vẫn đẹp ra phết…
Nó nghe tiếng xì xầm của các nữ sinh, cuối cùng nó cũng được gặp Go Mi Sun.
Nó nhìn theo hướng tay của các bà tám, thấy một cô gái tóc vàng, khuôn mặt trắng hồng baby đang đứng cạnh Hoàng Tử Du. Nó cố tình đi ngang qua và liếc nhìn cô nàng với ánh mắt nói rằng: “Muốn giết tôi sao, không dễ đâu tiểu thư.”
Mi Sun liếc lại nó với thái độ khiêu khích: “Chờ xem… ta không để ngươi sống trên đời này chướng mắt ta nữa”
“Ồ… thế à? Vậy thì hãy chờ xem trong trò chơi này… ai là kẻ thua cuộc.”
_Công tử Han Ji Min – Mi Sun gọi nó, nó lạnh lùng làm lơ. Tiếng gọi của nhỏ ta càng lớn –
Công tử Han Ji Min xin dừng bước.