“Mạn Nhi tuổi quá lớn, hiện tại bó cũng bó không được chân nhỏ, coi như xong đi.” Chu thị lên tiếng nói.
Liên Mạn Nhi như được đại xá, cơ hồ là vui đến muốn phát khóc lên. Nàng đương nhiên không biết tính toán của Chu thị, nên ánh mắt nhìn Chu thị hiện lên vài phần cảm kích.
“Cháu nghe theo nội.” Liên Mạn Nhi nói giòn giả.
Chu thị nhìn ánh mắt trong suốt của Liên Mạn Nhi, có chút không được tự nhiên quay đầu đi.
Trương thị ở một bên ảm đạm mà cúi đầu.
Chu thị phân công nhiệm vụ nhổ mấy rỗ rau dại, nên mấy hài tử sắp đi ra ngoài, trước hết bị Trương thị gọi vào phòng.
“Đều mang mũ rơm, hiện tại mặt trời chiếu nắng.” Trương thị lấy ra mũ rơm cho mấy hài tử, lại nhìn Liên Mạn Nhi, “Đầu của Mạn Nhi tổn thương còn chưa khỏe, hay là đừng đi.”
“Nương, con, ca cùng tỷ đi, thay phần Nhị tỷ.” Tiểu Thất chủ động nói ra yêu cầu .
“Con cùng Ngũ Lang mỗi người nhổ nhiều thêm chút ít là đủ rồi, tiểu Thất ở nhà cùng chơi với Mạn Nhi đi.” Liên Chi Nhi nói.
Liên Ngũ Lang cũng gật đầu.
Mấy hài tử đều hiểu chuyện, rất chịu khó, hơn nữa cũng thương yêu hòa hợp lẫn nhau, Trương thị cảm thấy rất là vui mừng.
“Vậy cũng được.” Trương thị gật đầu.
“Nương, con muốn đi.” Liên Mạn Nhi lại không đồng ý, nàng không muốn phải ở trong phòng bị tù túng. Nàng muốn đi nhìn ngắm bên ngoài, hơn nữa nàng cũng không muốn để cho mấy hài tử thay nàng làm việc.
Sợ Trương thị không đáp ứng, Liên Mạn Nhi lại nói: “Nương, đầu con không đau. Ở trong phòng buồn bực, con đi ra ngoài một chút, có lẽ sẽ khỏe nhanh hơn.”
Trương thị nghĩ lại, hái rau dại cũng không phải là việc gì cực nhọc, huống hồ còn có Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang trông nom Liên Mạn Nhi, nên liền gật đầu.
“Mạn Nhi, con ngồi trên giường gạch, nương bó chân cho con.” Trương thị kêu Liên Mạn Nhi.
Cái gì? Liên Mạn Nhi bị hù dọa đến mặt mũi trắng bệch, nghiêng mình trốn sau lưng Liên Chi Nhi.
“Nương, con không bó chân.” Liên Mạn Nhi nói. Nàng cho rằng Trương thị không muốn nàng thua người khác nên chính mình muốn bó chân cho nàng.
Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều cười ha ha.
“Nhị tỷ, tỷ vẫn là sợ bó chân như vậy, ha ha…” Tiểu Thất cười đến mắt to đều híp lại.
Bó chân là sẽ gây tàn phế đấy, các ngươi còn cười! Liên Mạn Nhi ở trong lòng lên án.
Liên Chi Nhi cười đem Liên Mạn Nhi kéo qua một bên.
“Mạn Nhi đừng sợ, không phải cái loại bó chân này, không đau đâu.”
Bó chân còn phân loại này loại nọ nữa ư, còn có không đau sao? Liên Mạn Nhi không tin, đây chẳng khác gì nói cho tiểu hài tử thuốc không đắng, vì muốn lừa gạt tiểu hài tử uống thuốc.
“Con không cần bó chân a.” Liên Mạn Nhi nhìn Trương thị cầm một đống băng gạc hướng nàng đi tới, nàng muốn khóc.
Chương 15: Hái Rau Dại
Editor: Rabbitdethuong Beta: Tiểu Tuyền “Không phải bó chân, không phải bó chân.” Trương thị cùng Liên Chi Nhi đều cười.
Ngũ Lang cười kéo tiểu Thất đi ra ngoài, Liên Chi Nhi liền cỡi giày, cho Liên Mạn Nhi xem chân của nàng.
Chân Liên Chi Nhi là chân thiên túc (Không có bó chân), mang vớ vải hơi mỏng, bên ngoài còn quấn từng vòng băng gạc.
“Nương sợ chúng ta luôn làm việc nặng, chân sẽ khó coi. Dùng băng gạc quấn quanh như vậy, không thể như chân Hoa Nhi tỷ tỷ các nàng nhỏ nhắn, nhưng cũng sẽ không quá khó nhìn.” Liên Chi Nhi nói, Lúc làm việc cũng không bị cản trở.”
“Ah, nguyên lai là như vậy.”
Liên Mạn Nhi thở dài một hơi. Nàng nhớ rõ kiếp trước tựa hồ đã từng nghe nói qua, thời Tống triều, nữ nhân vì chân đẹp, liền dùng loại phương pháp này quấn chân. Không biết vì cái gì càng về sau, quấn chân lại biến thành cái loại phương thức bó chân tàn nhẫn gây nên tàn phế này.
“Tới, nương quấn cho con.” Trương thị lại bảo Liên Mạn Nhi ngồi vào trên giường gạch, cầm lấy băng gạc, từng vòng mà quấn vào chân Liên Mạn Nhi. Còn một bên quấn một bên hỏi Liên Mạn Nhi chặt hay không chặt.”Nương sẽ không quấn thật chặt cho con, cũng không thể quá lỏng, quá lỏng sẽ vô dụng.”
Trương thị cúi đầu tỉ mỉ quấn chân cho nữ nhi, trong lòng là tràn ngập áy náy.
“Nương thực xin lỗi các con.” Trương thị thấp giọng nói.
“Nương, ngài đừng nói như vậy, chân to rất tốt.” Liên Chi Nhi nói, nàng từ rất nhỏ đã bắt đầu giúp Trương thị làm việc, biết rõ Trương thị vì không thể cho nàng quấn chân nhỏ mà cảm thấy thực có lỗi với nàng.
Cái niên đại này, phần lớn các nữ hài tử của gia đình giàu có đều bó chân, gia đình nông dân có điều kiện tốt một chút cũng như thế. Nhưng điều kiện quá kém, thì nữ hài tử cũng phải làm việc trợ giúp sinh kế cho gia đình, cần giữ lại một đôi chân trời sanh. Bởi vậy, trong mắt rất nhiều người, một đôi gót sen ba tấc chính là đại biểu cho thân phận. Nữ hài tử có một đôi chân nhỏ lại càng dễ gả vào gia đình giàu có .
Tuy rằng nhà có gia cảnh tốt một chút cũng không quan tâm cái này, nhưng dù sao cũng là số ít. Thật sự như Mạn Nhi nói, nàng hiền thục nhường nhịn, khiến cho bọn nhỏ trong nhà không được coi trọng, cũng ảnh hưởng tới cuộc sống tương lai của bọn nhỏ. Trương thị thở một hơi thật dài, nàng không phụ lòng bất luận người nào trong Liên gia, trừ mấy hài tử của chính mình.
“Các con đều là chân to, về sau chỉ có thể gả cho một gia đình nông dân bình thường. Không thể như Hoa Nhi làm Thiếu phu nhân, hưởng phúc qua ngày… , nương bình thường cũng không ngăn cản các con làm việc, các con tay chân chịu khó một chút, công việc từ trong ra ngoài đều làm thành thạo, về sau đến nhà chồng có thể lo liệu việc trong nhà, sống lưng cũng sẽ cứng rắn hơn.” Trương thị không khỏi đem lời nói trong lòng mà nói ra.
Mặt của Liên Chi Nhi thoáng một chốc liền đỏ lên.
Trương thị trông thấy đại nữ nhi e lệ, cũng không nói thêm nữa.
Liên Mạn Nhi nghiêng đầu, tự hỏi. Thì ra chân nhỏ có ý nghĩa là có thể gả vào nhà giàu, trải qua những ngày tốt lành. Nói cách khác nữ nhân nếu xuất thân không giàu sang, phải nhờ vào chân nhỏ để giành được nam nhân, dựa vào hôn nhân để có cuộc sống tốt nhất. Chân Nàng to thì không thể trải qua những ngày tốt đẹp sao, không dựa vào hôn nhân, không dựa vào nam nhân, nàng chẳng lẻ không thể tự mình kiếm tiền?
“… Chính mình kiếm tiền, mua đất, làm địa chủ, chân to cũng có thể sống những ngày vui sướng hạnh phúc.” Liên Mạn Nhi trịnh trọng mà nói. Đúng, nàng phải cố gắng, chính mình làm địa chủ.
Trương thị cùng Liên Chi Nhi đều nhìn Liên Mạn Nhi.
“Hai người không tin?” Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, “Chờ coi a, ta nhất định có thể làm địa chủ.”
“Tốt, tốt, Mạn Nhi của chúng ta về sau nhất định có thể làm địa chủ.” Trương th