Nhưng một phòng Liên Thủ Nghĩa thì không như vậy. Bọn họ tuy nhiều nhân lực lao động nhưng gánh nặng cũng không ít. Tứ Lang và Lục Lang sau này còn phải lấy vợ, đối với người nhà nông mà nói chuyện chi tiêu này quả thật không hề nhỏ.
Hiện tại sống cùng nhau thì khoản tiền cưới xin cho hai người đó tự nhiên có thể lấy từ tiền chung. Nếu Liên Thủ Nghĩa ra riêng rồi, bọn họ một mặt có thể hưởng trọn lương thực Nhị Lang hiếu kính, nhưng mặt khác phải tự mình bỏ tiền ra cho Tứ Lang và Lục Lang cưới vợ. Hai người Liên Thủ Nghĩa ôm mơ tưởng sinh sống dựa vào lương thực Nhị Lang cung cấp mà không cần lao động là chuyện không có khả năng.
Trương thị nói: “Hai người này thiệt là một chút thiệt thòi cũng không chịu nổi, cứ khăng khăng tính toán lợi ích cho bản thân thôi.” .
Liên Mạn Nhi lại nói: “Còn phải nói. Hiện tại bọn họ cảm thấy bản thân đang chịu thiệt, thể nào cũng không chịu phân ra riêng đâu mẹ. Chỉ khi nào bỏ được đứa có thể bán lấy tiền là Nha Nhi và hai đứa tiêu tiền Tứ Lang và Lục Lang mới tính.”
Nói xong lời này, Liên Mạn Nhi không nhịn được cười, Trương thị và Liên Chi Nhi đều bị chọc cười theo.
Trương thị cười nói: “Nói như vậy, đợi lấy tiền chung ra lo liệu cưới xin cho Tứ Lang và Lục Lang thỏa đáng rồi, hai người bọn họ càng vui vẻ thu thêm được tiền phụng dưỡng của hai đứa nhỏ sao.”
“Nói không chừng người ta đang thực sự nghĩ như vậy đó mẹ.” Liên Chi Nhi nói.
Ba mẹ con vui vẻ cười vỡ bụng.
Cười xong Liên Mạn Nhi lắc đầu thở dài. Nàng đoán tình huống nhà cũ bên kia bây giờ, đám người Liên Thủ Nhân dù sao cũng không có gì để mất, không phải lo người khác chiếm được lợi ích gì từ nhà họ, cho nên coi như có thể sống yên tĩnh. Nhưng đám người Liên Thủ Nghĩa lại phải lo được lo mất. Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều là những người chỉ muốn chiếm được lợi ích chứ không chịu nổi một tí thiệt thòi nào. Hẳn là hai người này đang xoắn xuýt lo nghĩ không biết có nên ra riêng không a.
Chỉ sợ cuối cùng gây náo loạn chính là mấy người này, Liên Mạn Nhi nghĩ trong lòng.
Thời tiết tháng chín dần chuyển lạnh. Những cây cải trắng gieo trồng lúc trước đã đến lúc phải thu hái. Lại đến mùa muối dưa bán rồi. Xưởng dưa chua của Liên gia lại được khai trương lần nữa. Nhưng mà năm nay Trương thị và Liên Mạn Nhi không còn quản lý chuyện tình ở xưởng nữa mà giao mọi chuyện cho Liên Chi Nhi trông nom.
Liên Mạn Nhi vốn đã đem sổ sách của xưởng dưa chua giao cho Liên Chi Nhi tính toán trước rồi, nay chỉ là đem những việc trông coi trực tiếp còn lại cho nàng làm nốt thôi. Trong xưởng đều là những đại cô nương, tiểu tức phụ quen thuộc, Liên Chi Nhi mặc dù hay xấu hổ nhưng làm việc lại chững chạc, liền nhanh chóng tiếp nhận được công việc ở xưởng.
Việc kinh doanh dưa chua này đã tiến hành được mấy năm. Hiện nay có rất nhiều người đã dần dần tìm được phương pháp muối dưa, nhưng chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, bọn họ không làm được phân xưởng quy mô lớn, không có những mối làm ăn lớn như nhà Mạn Nhi. Với lại, nhà Liên Mạn Nhi khống chế chất lượng và vệ sinh rất tốt. Còn có chiêu bài Liên Ký nổi trội như hạc giữa bầy gà, sừng sững vững vàng làm điểm tựa. Vì vậy lượng tiêu thụ ngày càng lớn. Riêng tiền lãi không cũng gần trăm lượng bạc.
Đồ cưới của Liên Chi Nhi nếu cho thêm ruộng đất nhiều hơn nữa thì không tốt lắm mà Liên Chi Nhi lại không muốn nhận thêm cửa hiệu mặt tiền. Tuy trong nhà đã thu xếp cho Liên Chi Nhi một cửa hiệu xay bột nhưng so với sản nghiệp của gia đình bây giờ, mọi người cảm thấy cho Liên Chi Nhi như vậy vẫn còn ít.
Tâm tư của người làm cha mẹ là vậy, chỉ cần bọn họ có, bọn họ sẽ nguyện cung cấp cho con cái của mình cả đời đều được phú quý vô tận. Liên Chi Nhi là trưởng nữ của Liên Thủ Tín và Trương thị, là đứa nhỏ chịu khổ nhiều nhất trong nhà, nhiều lúc họ nghĩ lại vẫn cảm thấy thua thiệt nàng rất nhiều.
Cảm tình giữa mấy chị em bọn nhỏ càng không cần phải nói, chúng đều luôn hy vọng Liên Chi Nhi sau này có thể sống càng ngày càng tốt hơn.
Bởi vậy lúc bàn tính mở xưởng dưa chua lần nữa, cả nhà đều bàn bạc đem xưởng dưa chua làm của hồi môn cho Liên Chi Nhi.
Liên Mạn Nhi nói: “Cửa hiệu xay bột của tỷ con đã đủ tiền tiêu vặt hàng ngày rồi. Nay lại thêm xưởng dưa chua này thì một năm cũng có thêm được một trăm lượng bạc, cuộc sống sau này của tỷ ấy không cần sầu lo nữa.”
Chỉ không cần sầu lo thôi sao? Xuất thân gia đình của Liên Chi Nhi như vậy đã là một địa chủ trung đẳng, đủ sức chống đỡ cho nàng cả đời rồi.
Ban đầu Liên Chi Nhi còn từ chối không muốn: “Những thứ đồ gia dụng, quần áo, vải vóc, trang sức, còn có ruộng đất, cửa hiệu xay bột, như vậy đã rất nhiều rồi. Nhiều tiền như vậy con cũng không dùng hết.”
“Với lại con là chị lớn, bên dưới còn có Ngũ Lang, Mạn Nhi, Tiểu Thất. Sau này còn cần dùng rất nhiều tiền cho các đệ ấy. Trong nhà cũng có việc phải dùng tiền, cho con những thứ này đã đủ lắm rồi, con không thể nhận nhiều hơn được nữa đâu.”
“Mấy thứ này lúc trước con có nằm mơ cũng không dám mơ tới.”
Những lời này của Liên Chi Nhi cũng không sai. Nếu đối chiếu với gia cảnh của nàng lúc mới định hôn, chỉ sợ tới lúc xuất giá cũng chỉ có một đôi tủ, một đôi rương, lại thêm mấy bộ chăn đệm, hai bao quần áo, vải vóc đã được coi là đồ cưới rất phong phú rồi. Bây giờ người trong nhà lại cho nàng nhiều thứ như vậy đã sớm vượt quá mong đợi. Nàng rất thỏa mãn, không dám ham muốn nhiều hơn.
Thật ra Liên Chi Nhi rất giống Trương thị. Hai người này không quá coi trọng tiền tài, chỉ cần đủ ăn đủ mặc thì các nàng đã thấy thỏa mãn, không quá thắm thiết với cuộc sống xa hoa.
Một cô nương nhà nông làm việc chăm chỉ, thuần phác, đến khi lập gia đình rồi cũng sẽ là người vợ, người mẹ hiền chuẩn mực nhất. Không thể không nói Ngô gia chọn trúng Liên Chi Nhi đích thật là có mắt nhìn người.
Dù Liên Chi Nhi không muốn nhận nhưng cả nhà đều kiên quyết phải cho, cuối cùng Liên Chi Nhi không còn cách nào khác cũng phải tiếp nhận xưởng dưa chua.
Tuy xưởng dưa chua đã giao cho Liên Chi Nhi quản lý nhưng Liên Mạn Nhi và Trương thị cũng không rãnh rỗi, các nàng còn phải làm công tác chuẩn bị mở tửu lâu vịt nướng nữa. Trước tiên công tác nuôi vịt đã cho vịt ăn được rất tốt. Chuyện chọn lựa, đặt mua cửa hiệu mặt tiền thì giao cho Ngũ Lang. Mỗi tháng Ngũ Lang đều đi phủ thành ở mấy ngày nên tương đối quen thuộc hoàn cảnh ở đó.
Việc Liên Mạn Nhi, Trương thị và Liên Thủ Tín phải làm bây giờ là tìm kiếm đầu bếp.
Lúc thương lượng việc này, Liên Mạn Nhi cười nói: “Cha! mẹ! Con nghĩ đến lúc mở tửu lâu rồi hai người không thể tự mình chạy tới phòng bếp nướng vịt đâu ạ! Với lại dù cho chúng con bằng lòng thì lúc đó hai người cũng bận không chịu nổi đâu nha.”
Tiểu khuê nữ nói không nỡ để bọn họ làm việc mệt mỏi làm cho Liên Thủ Tín và Trương thị rất hưởng thụ.
Liên Thủ Tín và Trương thị không thể làm đầu bếp, vậy chỉ có thể tuyển người về huấn luyện cho bọn họ làm thay t