Insane
Lời bài hát Việt Nam | Lyrics.vn

Trại Hoa Vàng

Trại Hoa Vàng - 5043 Lượt Xem
hất. Ông biết nó là học sinh giỏi. Tôi chơi với nó, ông không sợ tôi “gần mực thì đen” như chơi với những đứa lôm côm khác. Thực ra Phú ghẻ là thằng hoang đàng chi địa. Nó nghịch ngợm phá phách cũng giỏi không thua gì khi nó học. Nhưng ba tôi còn khuya mới biết điều đó. Thấy ngày nào nó cũng dẫn xác đến kèm tôi học, chắc ông khoái ngầm trong bụng nên tôi chẳng thấy ông hò hét như mọi ngày. Thằng Cường được dịp ăn theo, tò tò đi sau đuôi Phú ghẻ, lần nào cũng trót lọt. Nếu ba tôi biết nó không dám thi vô trường Trần Cao Vân, sợ rớt, chỉ đút đơn thi Huỳnh Thúc Kháng, vậy mà còn bày đặt tới nhà “phụ đạo” cho tôi, chắc ông đã vác gậy rượt nó chạy từ đời tám hoánh.
Nhưng mặc dù được hai thằng bạn “kè” thật lực, tôi vẫn chẳng thấy đầu óc sáng sủa lên được chút xíu nào. Tôi chỉ nắm vững mỗi môn toán còn văn nghị luận thì mặc Phú ghẻ gào rát cả cổ, tôi vẫn cứ ù ù cạc cạc. Phú ghẻ cáu lắm. Nó nhăn nhó:
– Cái đầu mày nó sao sao ấy!
– Ừ, nó giống cái đầu mày!
Tôi phát khùng vặc lại. Cái thằng Phú ghẻ ngứa này, nó tưởng nó giảng hoài tôi không hiểu chỉ có nó phát cáu, còn tôi học hoài không vô, lại thêm phải chứng kiến cái cảnh nó ngồi gãi ghẻ sồn sột, tôi không biết nổi đóa chắc!
Phú ghẻ chẳng thèm cãi nhau với tôi. Nó ngán ngẩm đẩy bộ đề thi in sẵn đến trước mặt tôi:
– Hay là mày học thuộc lòng cuốn này quách?
Tôi trợn mắt:
– Học nguyên cả cuốn?
– Đành phải ráng chứ sao! – Phú ghẻ nhún vai – Văn nghị luận mày học cả hai năm trời còn không hiểu, tao chỉ cho mày chưa đầy một tháng thì ăn nhằm gì!
Tôi đang phân vân trước lời đề nghị kém khí thế của Phú ghẻ thì thằng Cường ngồi bên cạnh bỗng hùa vô:
– Ý kiến của Phú ghẻ hay đấy! Tao nhất trí!
Cái thằng vô duyên này, chuyện của tôi chứ đâu phải chuyện của nó mà nó bày đặt “nhất trí”! Cường không biết tôi đang chửi thầm nó. Mặt nhơn nhơn, nó quay sang vỗ vai tôi:
– Mày đừng lo! Tao sẽ học chung với mày!
Ai chứ thằng Cường bảo đừng lo, tôi càng lo hơn! Nó cùng một giuộc với tôi, học hành năm nào cũng lăm le thi lại, có cho vàng tôi cũng chẳng dám nghe theo lời khuyên của nó. Nhưng sau một hồi suy đi ngẫm lại, tôi buồn bã nhận ra chẳng còn con đường nào khác ngoài cách gò lưng tụng cho hết ba mươi đề thi văn lẫn những bài đáp án dài dằng dặc kia. Hồ sơ thi vào trường Trần Cao Vân tôi đã nộp rồi, muốn rút lại cũng không còn kịp nữa. Ba tôi lại đứng án ngữ phía sau, võ công của ông dạo này lại toàn chiêu sát thủ, tôi mà thoái bộ một cái là lãnh ngay “thiết cước” vào lưng. Phú ghẻ thương tôi thì có thương thật nhưng mới kèm tôi ba buổi nó đã chạy dài. Đã đến nước này, tao chỉ còn mỗi cách khăn gói theo mày “học tủ” quách, Cường ơi!
Tôi với Cường “học tủ”, nhưng “tủ” của tôi không giống “tủ” của nó đầy nhóc, toàn bộ ba mươi đề thi lẫn bài giải đều nhét vào hết ráo. Còn tôi tụng đến gãy lưỡi gần cả tháng trời chỉ thuộc được mười bảy bài rưỡị Phú ghẻ tới kiểm tra, biết sức tôi chỉ tới đó, bèn ân cần động viên:
– Vậy là giỏi rồi! Biết đâu đề thi năm nay chẳng nằm trong mười bảy cái đề đó!
Phú ghẻ nói càn mà sém tí nữa trúng phóc. Bữa thi môn văn đề bài ra na ná một trong mười bảy cái đề tôi đã học. Thế là nhắm mắt nhắm mũi, tôi tuôn một mạch, ngòi viết chạy ro ro nghe bắt sướng lỗ tai. Nhoáng một cái, tôi đã đem bài lên nộp trước ánh mắt kinh dị và thán phục của cả phòng thi. Mấy đứa học sinh giỏi, mồm cứ há hốc ra, chẳng tài nào ngậm lại được.
Khi bước chân ra khỏi phòng thi, tôi cứ tiếc hùi hụi phải chi tôi sinh vào thế kỷ trước thì phen này chắc chắn dã “bỏ túi” cái Trạng nguyên, biết đâu lại được công chúa kén làm phò mã nữa không chừng!
Tôi làm phò mã tưởng tượng được chừng mười lăm phút thì những thí sinh trong phòng lục tục bước ra. Sau khi hỏi han, nghe tụi nó bảo đề thi vừa rồi không thể làm giống y chang đáp án mà phải sửa lại một vài chỗ, suýt chút nữa tôi đã xỉu ngay trong sân trường. Phải gắng gượng lắm tôi mới trấn tĩnh được và không buồn ở lại đợi Phú ghẻ như đã hẹn, tôi phóng một mạch về nhà.
Ba tôi hỏi:
– Làm bài được không con?
– Trúng phóc ba à!
Mẹ tôi hỏi:
– Làm bài được không con?
– Ngon lành mẹ à!
Nhỏ Châu hỏi:
– Làm bài được không anh?
Tôi hạ giọng:
– Trớt quớt rồi mày ơi!
Một kế hoạch “lánh nạn” hiện ra chớp nhoáng trong đầu, tôi xin phép ba mẹ về nghỉ hè ở nhà ngoại dưới quê để đầu óc được thư giãn sau những ngày ôn thi căng thẳng. Chỉ những học trò chăm chỉ cần cù mới nêu ra được lý do chính đáng như vậy, ba tôi nghe bùi tai, bèn gật đầu ngay không cần suy nghĩ. Từ khi sinh ra tôi đến giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên ông mới hưởng được hạnh phúc của một người cha có con “căng thẳng” vì học tập. Mẹ tôi hỏi:
– Chừng nào con đi?
– Dạ, ngay bây giờ.
– Ngay bây giờ? Làm gì gấp vậy? – Mẹ tôi chưng hửng.
Tôi chép miệng:
– Dạ không hiểu sao con thấy nhớ ngoại quá!
Mẹ tôi có vẻ nghi ngờ trước tình cảm tràn trề đột xuất của tôi nhưng bà không nói gì, chỉ móc trong túi ra một xấp tiền dúi vào tay tôi:
– Xuống dưới nhớ đừng leo trèo nghịch ngợm coi chừng té gãy cổ nghen con!
– Dạ.
Tôi nhét tiền vô túi rồi vội vã đi tìm nhỏ Châu:
– Mày ở nhà nhớ trông nom vườn hoa cẩn thận nghen!
– Dạ.
– Khi nào có kết quả thi vô lớp mười, mày đi coi giùm tao. Nếu thấy tao đậu, mày phải bay xuống ngoại báo tin cho tao liền!
Nhỏ Châu rụt rè:
– Nhỡ anh rớt thì sao?
– Thì thôi, mày cứ ở nhà! – Tôi thở dài – Quá một tuần lễ, không thấy mày xuống, tao sẽ biết là tao đi đời! Lúc đó, tao sẽ ở luôn dưới ngoại, không về nhà nữa!
– Sao vậy? – Nhỏ Châu ngẩn ngơ – Đằng nào anh cũng phải về nhà chứ?
Tôi lắc đầu:
– Nếu rớt, tao sẽ không về. Tao mà dẫn xác về, ba sẽ sút tao bay tới tận mặt trăng!
– Nhưng ở dưới ngoại làm sao anh đi học? – Nhỏ Châu bắt đầu lo âu.
– Tao không đi học nữa! Tao sẽ đi chăn bò. Nhà ngoại có mấy con bò, mày không nhớ sao?
Viễn ảnh tôi vẽ lên bi đát đến mức giọng tôi bỗng trở nên bùi ngùi. Còn nhỏ Châu thì rơm rớm nước mắt. Nó sụt sịt:
– Không được, anh phải về nhà với em! Em sẽ năn nỉ ba cho!
Tôi nhún vai, hừ giọng:
– Khỏi! Nam tử đại trượng phu không cần nhờ ai năn nỉ giùm! Bốn bể là nhà, sống nơi đâu mà chẳng được, màykhỏi phải lo cho đại huynh của mày!
Nói xong một câu “thuổng” trong truyện kiếm hiệp, tôi “phất tay áo” ra đi. Nhỏ Châu không hiểu tôi vừa lảm nhảm những gì nhưng khi nãy nghe tôi doạ sẽ bỏ học đi chăn bò, nó hãi quá, cứ giương đôi mắt mờ lệ trông theo.
Tôi rảo bước ra bến xe mà bụng cứ thấp thỏm sợ tụi bạn bắt gặp. Thi xong, chắc chắn thằng Cường và Phú ghẻ phóc ngay đến nhà tôi. Biết tôi vừa mới đi, thế nào tụi nó cũng đuổi theo. Lúc này tôi sợ gặp hai thằng cốt đột đó còn hơn là sợ gặp cọp. Sỡ dĩ tôi phải khăn gói trốn chui chốn nhủi như thế này cũng chỉ vì không muốn bị tụi nó cật vấn, hạch hỏi lôi thôi về bài thi văn ban sáng.
Tôi vừa đi vừa ngoảnh cổ dòm dáo dác như thằng ăn trộm vừa thó tiền ở nhà băng. Chỉ đến khi ngồi thu lu trên chiếc xe đò sắp chạy mà vẫn chưa thấy bóng dáng hai thằng mắc dịch đó đâu, tôi mới biết là mình thoát

Lời bài hát mới nhất

Xem thêm 

Lời bài hát yêu thích nhất

Xem thêm 

  • Admin
    ThichDocTruyen.Yn.Lt .push; Truyện: Kết Thúc Một Tình Yêu Tác giả: Mr.Brad Tình trạng: Hoàn thành. Post bởi: ThichDocTruyen.Yn.Lt Chào các bác. Chuyện của e thì cũng chả có gì to tát. Chỉ là e
  • Admin
    ThichDocTruyen.Yn.Lt .push; Truyện: Trại Hoa Vàng Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh Tình trạng: Hoàn thành. Post bởi: ThichDocTruyen.Yn.Lt Chương 1: Lúc tôi buông thùng tưới xuống và ngồi thở hổn hển t
  • Admin
     Nói xong, tôi ấn nút tắt nguồn rồi tiếp tục ôm bồ ngủ. Tôi không biết rằng lúc đó ở nhà, vợ tôi đã
  • Admin
    Chương 1 Ads Tại một căn nhà to khủng bố,trong một căn phòng có maù chủ đạo là màu đen , trên bệ cưả sổ có một ng con gái đẹp như thiên thần ngồi đó đôi mắt mông lưng nhìn ra ngoài mà chả biết đa
  • Admin
    CHƯƠNG 301: NGƯỜI Ở NHÀ GIAM, LÀ BA CỦA HẮN – MẶC HÌNH THIÊN Nam nhân nghe lời nói khẳng định, có chút ngoài ý muốn. “Cô ấy yêu con, con cũng yêu cô ấy, như vậy. . . . . . Tại sao còn muốn