Tôi nhớ cô rồi, về nhà đi! - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Tôi nhớ cô rồi, về nhà đi! (xem 3337)

Tôi nhớ cô rồi, về nhà đi!

ể hết câu chuyện.


Hắn đã kể tất cả những gì mình biết. Và tất vả đều trùng khớp. Ina vừa nghe mà nước mắt vừa rơi, vậy là cô không thể chối cãi nữa rồi. Lần này đúng thật là không thể thoát nữa. Nó nhìn cô mà thấy thương xót thay… Nhưng phải làm gì đây???


Quan tòa quay lại nói với luật sư:


– Mọi thứ cậu ấy nói đều trùng khớp. Luật sư có điều gì muốn nói không???


– Thưa quan tòa…


– Đủ rồi – Một tiếng thét lên phá vỡ mọi thứ, mọi người lại ngạc nhiên lần hai. Cắt đứt cả lời nói của luật sư.


Mọi ánh mắt đều dồn về phía…. Ina… Vậy ra chinsg cô ấy đã nói câu đấy, cô ấy đang gắng gượng nói trong nước mắt:


– Đủ rồi… Tất cả… là tôi làm và….hix… đó là sự thật.


– Con đang làm gì vậy??? – Bố Ina tức giận


– Cuộc đời của con…hix luôn sống dựa hơi của bố mẹ… và hix làm những chuyện bẩn thỉu… Sống bao nhiêu năm nhưng con không hề nhận ra điều gì từ cuộc sống cả…con là kẻ vô dụng. – Ina nói ra những lời thật lòng nhất của cô. Những lời nó như cào xé tâm can của bố mẹ và lẫn người nghe.


Quan tòa sau khi im lặng nghe lời giải thích đó thì liền kết luận:


– Bị cáo đã nhận tội, tôi tuyên bố bị cáo Choi Ina kết án hai năm tù giam. Kết thúc phiên tòa.


Sau khi lời kết đó chấm dứt, hai công an viên đưa Ina ra khỏi vành móng ngựa. Bố mẹ cô nhìn con gái bị đưa đi mà không làm gì được. Cô dừng lại chỗ của nó và nói với một nụ cười gượng trong nước mắt:


– Cảm ơn và xin lỗi cậu. – Rồi cô quay lại nhìn hắn – Cậu phải bảo vệ Hisun đấy. Cô ấy là một cô gái tốt.


Hắn lặng im không nói gì, chỉ liền cúi mặt để tránh nhìn vào đôi mắt đáng thương của cô. Nó… vẫn im lặng không nói lời gì từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc vẫn chung một thái độ và khuôn mặt. Nhưng lần này… nó khóc… không rõ lý do nhưng nước mắt vẫn rơi. Nó nhìn sang bố mẹ của Ina rồi lại nhìn chị gái. Một bên là niềm vui của chị gái và một bên là sự đau khổ của người cha người mẹ.


Chị gái nó đưa tay nắm lấy vai nó để đưa nó ra ngoài. Nhưng cô bỗng đứng khựng lại khi nhận ra thân người của em gái mình cứng như đá. Cô nhìn em gái với đôi mắt khó hiểu. Những đứa bạn của nó đứng đứng nhìn lại hai chị em. Nó bỗng cất tiếng nói:


– Quan tòa có thể….xá tội cho cậu ấy không ạ???


Câu nói ngắn gọn nhưng lại làm cho tất cả gần như chết lặng. Mọi người đơ ra như không hiểu nó đang nói gì. Mọi người đến há hốc cả miệng, Ina cũng quay đầu lại nhìn nó, chị gái nó đến phải ấp úp hỏi lại nó:


– Em…nói …gì vậy?


– Em không muốn kiện cậu ấy nữa. Cậu ấy cũng đã thàng tâm và nhận ra lỗi của mình rồi. Không lẽ, không thể tha thứ cho cậu ấy sao???


Công tố viên nhìn hai ông bà kia thì thấy cũng là chỗ quen biết nên cũng thấy hơi áy náy, có lẽ nó đúng… cách này có thể giúp cô bé kia thoát tội, hoặc may ra thì sẽ được giảm án. Ông ta tiếp tục:


– Thưa quan tòa, cô gái này nói đúng. Bị cáo đã tự mình nhận tội, như thể không phải là tốt sao. Cô ấy đã nhận ra nó và đã xin lỗi thân chủ tôi. Vả lại, thân chủ tôi đã có ý như vậy thì không thể không chấp nhận được. Người ta nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại. Xin toà xuy xét lại.


– Chuyện này… nếu đã vậy thì ta sẽ đáp ứng yêu cầu của cô đây. Tôi xin xử vụ này…trắng án. Phiên tòa kết thúc.


Rồi quan tòa lại đánh cây búa gỗ lần hai để kết thúc. Thế là mọi chuyện đã được giả quyết. Ina được thả ra liền chạy đến chỗ bố mẹ và ôm chầm lấy họ. Ba người lại xung vầy trong hạnh phúc. Ina quay đầu nhìn nó và nói một cách đầy sự biết ơn:


– Cảm ơn cậu


CHAP 64


Mọi người đi ra khỏi tòa. Và tất nhiên đám phóng viên liền nhốn nháo vây quanh gia đình Ina. Cô bé chỉ im lặng cúi đầu và đi vào xe. Nó đứng đợi chị gái và nhìn đám người đông nghịt đó rồi quay lại khi có tiếng gọi của Zin:


– Hisun?! Cậu… sẽ tiếp tục ở lại đây chứ?


– Đúng đấy – Dara cũng nhẹ nhàng hỏi theo.


– Không. Mình sẽ về nước. Đó là cách tốt nhất ở hiện tại. Mình muốn quên đi mọi chuyện. –Nó đáp lại nhỏ nhẹ.


Nó đưa mắt nhìn Seho đang đứng bỏ tay vào quần rồi nói:


– Cậu đấy, không nói cho người ta biết thì làm sao người ta có thể dám thể hiện chứ? Nhanh lên đi, người ta tốt lắm đó.


– Biết rồi – Seho cười.


Nó cười đáp lại nhưng bất giác nhìn đi đâu đó xung quanh. Dara dường như hiểu chuyện nên liền nói:


– Cậu ấy về rồi


– Về rồi sao? –Nó lẩm bẩm chỉ đủ một mình mình nghe.


Chị gái nó tiến lại chỗ nó với một tập giấy rồi nói:


– Xong rồi. Chúng ta đi thôi.


Nó liền chào tạm biệt những đứa bạn rồi theo chị gái đi ra xe. Khi cánh cửa vừa đóng lại. Hắn liền bước ra từ một căn phòng bên cạnh. Cả đám nhìn hắn rồi Zin nói:


– Đây có thể là lần cuối chúng ta gặp cậu ấy. cậu thật sự…


– Mọi chuyện sẽ ổn thôi – Hắn cắt ngang câu nói của Zin và cũng bỏ đi.


Dara bỗng có điện thoại, cô ấy nhấc máy liền tỏ ra hớn hở ngay tức khắc, Zin và Seho thấy vậy cũng ngạc nhiên, Dara tắt máy và liền nói với hai người bạn:


– Tối nay Donghoo sẽ diễn ở sân khấu SBS. Mình phải đến đó đây. Chào hai cậu nha.


– Ừ – Zin đáp lại và vẫy tay tạm biệt bạn.


Chỉ còn lại hai người, Zin ngược ngùng:


– Nếu… không có gì nữa thì… mình về đây.


– Ừ – Seho đáp lại cô.


Zin liền đẩy cửa đi ra ngoài, vì hơi ngại nên hai người đứng hai hướng khác nhau để đợi taxi. Seho khẽ đưa mắt nhìn Zin nhưng rồi cũng liền quay đi. Lát sau, thì Seho đã có chiếc taxi dừng trước mặt. Zin nhìn cậu ấy lên xe nhưng cũng liền quay đi. Hừm… cậu ấy hơi phũ thì phải. Nhưng không sao… cô quen rồi. Zin khẽ liếm môi và chờ chiếc taxi khác dừng trước mặt mình. Và Taxi đã dừng nhưng…Seho bỗng ló mặt ra rồi nói:


– Này, cậu đi chung với tôi đi.


– Mình sao? –Zin tự chỉ vào bản thân


– Thế cậu nghĩ tôi đang nói chuyện với ai?! – Seho nhăn mặt


Zin thấy vậy thì liền đẩy cửa lên xe, vừa vào thì Seho đã nói với bác tài xế:


– Bác dẫn bọn cháu đến quán thịt nướng SXC đi ạ


– Quán thịt nướng sao? – Zin ngây người


– Sao, quán đó cậu không thích à? – Seho ngây thơ hỏi


– Không phải, chỉ là…


– Vậy thì thôi, cho tôi mượn cái vai cậu chút xíu. Mấy ngày nay thức khuya tìm chứng cứ cho Hisun làm tôi mệt quá – Seho cắt đứt lời nói của Zin và không chần chừ tựa đầu vào vai cô.


Zin thật sự rất ngạc nhiên trước thái độ của cậu ấy và việc dựa vai này làm tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Zin đưa tay lên khẽ tát má mình để chứng minh đây là sự thật.


– Aizzz… đau quá, đây là thật sao? – Cô lẩm bẩm


– Là thật đấy, cậu không cần phải tự tát mình như thế đâu – Seho

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện Ngẫm... Voz Full

Chỉ Cần Cái Gật Đầu

Can đảm để đánh đổi hạnh phúc

“Sao chú không đưa vợ con tới?”

Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi