“Dáng người nhỏ một chút, nhưng cũng được. Dáng em cũng nhỏ mà. Kiểu tóc thì tuyệt chết được, ừ… Sao mà mông cũng dễ thương thế này.”
Diệp Ngân nói xong còn đưa tay ra sờ mó mông Vân Quân nữa. –O– Một đứa nhóc dã man làm sao!
“Á!! Em sờ mò gì đó? Đồ con nít hư hỏng!! Dám vô lễ với anh đây à!”
“Sao nổi giận cũng đáng yêu thế này!”
Sắp điên thật rồi. Cô bé tên Diệp Ngân thật không tầm thường. Một câu thôi, một đứa trẻ gọi là dã man thật không quá đáng chút nào. ^-^ Vân Quân à, kỳ này xong đời cậu rồi. Ha ha! Tương lai sẽ có kịch hay để xem đây. Ha ha!! Đám bạn đứng một bên của Diệp Ngân như có vẻ biết trước rồi nên cũng không cười, chỉ đứng đó đờ đẫn nhìn chúng tôi. Vốn Chính Anh đến đây để gặp người ta, nhưng giờ Diệp Ngân lại thế nên đúng là hơi đường đột.
“Í… xin đợi một chút.”
Chúng tôi đều chăm chú nhìn xem Diệp Ngân muốn làm gì. Cô bé rút di động trong túi ra, rất chăm chú nhấn bàn phím. Làm gì thế nhỉ?
“Hì hì… hôm nay em gặp được mẫu lý tưởng. Phải ghi lại trong mục nhật ký mới được. ^-^”
Lại không tầm thường nữa rồi.
“Anh Lý Vân Quân, nói em biết số di động đi. ~ :X”
“Không mà!”
Vân Quân vừa thốt ra là Thái Dân liền lập tức nói ngay số điện thoại cậu ta mà không hề do dự.
“011-99XX-37XX”
“Mọi người đều giúp đỡ tình yêu của em và tân lang, cám ơn! Anh ơi anh tên gì thế?”
Cái gì? Tân lang?~ Hu ha ha~ ^-^ Hay ho thật.
“Bạn tốt nhất của tân lang của em – Hy Thái Dân.”
“Mẹ ơi, thế ạ? Vậy sau này sẽ gặp mặt thường xuyên rồi. Anh Cẩm Thánh đẹp trai quá, còn có bạn gái đẹp thế này, Chính Anh, không ổn rồi, bỏ cuộc thôi. Nên nói cho cậu biết nên hạ thấp tiêu chuẩn xuống như tớ đây này, cậu xem người nhỏ nhắn xinh xắn thế kia có phải đáng yêu biết bao không nào? A ừ~ thật muốn cắn cho một phát!”
Sắp chết rồi, chúng tôi bị cô bé chọc cười sắp bò lăn ra đất mất thôi. Chỉ có mình Vân Quân đang tức giận đùng đùng, nhưng chúng tôi thì cười đến chảy cả nước mắt ra.
“Đợi chút nữa em sẽ gọi điện cho anh.”
“Đừng! Có gọi cũng không nghe đâu!”
“Không nghe thì em tìm đến nhà anh!”
“Thật là, em biết nhà anh à? Chỉ được cái nói vớ vẩn!”
Ding ling ling~
Diệp Ngân không biết là đang gọi điện cho ai. Một cô bé thú vị quá. +_+
“Đại Lâm Công Cao phải không ạ? Em muốn tìm địa chỉ một người, là anh họ em, chuyển nhà đổi phòng nên không biết địa chỉ ạ.”
“Này! Em điên hả? Biết rồi! Anh nghe điện thoại là được chứ gì.”
“Sớm vậy mới phải chứ. Con trai chảnh quá là không tốt đâu.”
“Ôi!! Huyết áp của tôi!!”
“Vậy thì Diệp Ngân về nhà đây. Các anh chị, tạm biệt nhé. Có tụ tập gì thì gọi em nhé. ^-^V”
Sau đó Diệp Ngân phát cho mỗi người chúng tôi một tấm danh thiếp rồi rầm rộ đi về cùng chúng bạn.
Tôi quả là muốn vỗ tay tán thưởng dáng điệu đường đường oai phong của cô bé này quá. Thú vị hết sức!! Một dáng vẻ tuyệt đẹp khi giành lấy tình yêu! Woa~ đẹp biết bao! +_+
“Ha ha ha! A~ buồn cười quá!! Woa~ thật là, còn có đứa nào như vậy sao? Ha ha ha!!”
“Cô bé đó! Hay thật!! Vừa hợp với Lý Vân Quân.”
“Ê! Mẫn Chí Hồi! Được rồi! Vừa cái gì mà vừa! Tớ đây không cần!”
Vân Quân đang nóng giận thế này, nói thật chỉ cách một bước nữa là đến ranh giới phát điên rồi. Thái Dân và Chí Hồi còn vỗ vỗ tay trêu ghẹo Vân Quân nữa chứ. Tuấn Anh cười hi hi nói với Vân Quân:
“Anh, nếu gọi điện đến thì nghe chứ?”
“Cái khỉ mốc ấy, nghe gì mà nghe.”
“Vậy tìm đến nhà thật thì làm sao? Phì…”
“Con nhóc ấy tìm đâu được chứ!”
Vân Quân kích động nói. Đừng có đá cái phúc đã được dâng đến trước cửa chứ, như thế quá cứng nhắc đấy. Cũng sẽ không có đứa nào còn thích cậu nữa đâu. -_-; Thôi thì đừng quá đáng, nên đường hoàng chấp nhận cô bé ấy mới đúng. Người cứu được cậu chỉ có cô bé ấy thôi.
“Vân Quân, đáng yêu lắm mà, đối xử với cô bé tốt một chút, quá hợp với cậu đó!”
Tôi cố gắng hết sức thuyết phục cậu chàng, nhưng mà lời của tôi càng khiến cậu ta khùng lên thêm.
“Xùy! Phác Tuấn Hỷ! Đừng nói nữa! Không cần không cần!! Không cần!!”
Hình như tên nhóc Vân Quân này không thích thú thật, vừa nhảy vừa la toang toác. Tuy Vân Quân không thích nhưng bọn tôi đều thấy rất vui. ^O^
*****************
(*): phát âm giống nhau, họ “Ngô” và “ô” trong “ô hô” ^^
Chương 83
Sau sự kiện Diệp Ngân, Vân Quân ngày đêm bị cô bé dằn vặt. Thức dậy sẽ có điện thoại chào buổi sáng, ở trường thì nhận được tin nhắn, xóa rồi lại xóa, phải xóa đến hơn hai mươi cái! Lúc tan học, cô bé sẽ đứng ở cổng trường đợi cậu ta, cho dù Vân Quân tàn nhẫn thế nào vẫn cứ cười rạng rỡ, vẫn vui vẻ như cũ. Vân Quân gọi Diệp Ngân là kẻ hóng hớt. Mình là quạ đen nhiều chuyện mà còn kêu người ta hóng hớt, thật hoang đường hết sức. Còn không biết cảm tạ trời đấy vì đã có đứa con giá chịu thích mình nữa chứ. Xì, chẳng biết trời cao đất dày là gì cả.
Tôi vẫn kiên trì khuyên giải cậu ta nhưng Lý Vân Quân sống chết không chịu nghe.
Diệp Ngân quả nhiên là không tầm thường, nếu đổi lại là tôi thì tôi sẽ không thể làm như thế vì nó quá mất tự trọng. Nhưng cô bé ấy, cho dù bị từ chối bao nhiêu lần, vẫn cứ cười hà hà. Vân Quân ghét bỏ bảo cô bé biến đi, co bé vẫn cười hi hi rạng rỡ còn nói ngày mai gặp lại. Xem ra diệp Ngân hiền lành nên lúc Vân Quân nổi giận với Diệp Ngân, chúng tôi đều thấy rất có lỗi với cô bé.
“Ôi trời!! Phiền chết đi! Hai ngày nay chịu đựng áp lực, chỉ muốn uống rượu thôi.”
“Cậu không thấy Diệp Ngân rất đáng thương sao?”
Câu nói của Chí Hồi khiến Vân Quân nghệt mặt ra như sắp khóc.
“Đáng thương gì chứ? Tớ nói không cần rồi mà cứ đi theo làm phiền.”
“Nhóc con! Thì qua lại thử xem sao? Làm gì mà mới đầu đã từ chối?”
“Phải đỏ, chưa thử đã từ chối người ta rồi?”
“Mẹ kiếp! Tớ không thích thì phải làm sao?”
Thấy Thái Dân và Tuấn Anh cùng chêm vào hai câu, Vân Quân liền gào lên. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy bộ dạng tên nhóc bình thường không hề nổi giận bao giờ lại đang gào thét trước mặt chúng tôi. Hừ, ghét Diệp Ngân đến thế sao? Sao Vân Quân lại tức giận đến thế nhỉ?
Hôm nay, Vân Quân chỉ chăm chăm uống rượu, lần nào cũng đều do Vân Quân khuấy động không khí cho náo nhiệt, không khí hôm nay tệ quá, thấy tình hình như vậy, Cẩm Thánh đã nói với mọi người một câu:
“Người ta đã nói là không thích thì mọi người bỏ qua đi.”
Vân Quân nghe thấy Cẩm Thánh nói vậy, bỗng nhiên nước mắt bắt đầu lưng tròng. Oái!! Quả nhiên là không thích thật sao. Lúc sau, Vân Quân cầm thuốc đi ra ngoài, không khí càng ảm đạm hơn.
“Cái tên Vân Quân này sao không chịu chấp nhận cô bé đó nhỉ? A chịu, không hiểu nổi.”
Thái Dân quả thực lực bất tòng tâm.
“Vân Quân chưa từng có bạn gái, đối xử với ai cũng như bạn bè, chắc vẫn chưa hiểu t