_Cô mà không tìm cách trả lại thiệt hại mà cô gây ra cho tôi thì cô sống không yên với tôi đâu…!!
Thanh mặc mọi người đang nhìn mình, nó quát lại cũng không kém.
_Nếu anh mà mong như vậy thì quên đi nhé, cả đời của tôi chưa bao giờ chịu cúi đầu trước bất cứ ai mà nhất là một người kênh kiệu như anh…!!
Cô Lý thấy tình hình này nếu mình mà không lôi con nhỏ đi thì hai đứa chúng nó còn gây nhau đến tối, con bé này liều quá sao nó dám động vào Trường chứ, anh ta là thần tượng của biết bao nhiêu người, chuyện này mà đồn ra ngoài thì cái bọn fan kia sẽ không tha cho con nhỏ ngu ngốc này mất, đến là khổ với cái tính nóng nảy của nó.
Thanh bị cô Lý nắm lấy cổ áo lôi đi. Thanh vừa đi vừa chửu rủa cái tên kia không tiếc lời.
Cô Lý lôi Thanh vào văn phòng của mình. Cô nhìn nó đầy tức giận, cô tiện tay cốc cho nó một cái thật đau vào đầu.
_Con nhóc này, cháu có biết là mình vừa gây ra họa không hả…??
Với Thanh mà nói thì chẳng có chuyện gì là họa hay không phải là họa cả, ai mà trêu tức nó thì nó phải xử thôi.
_Cháu có thấy có gì to tát đâu mà trông cô có vẻ làm to chuyện quá…!!
Cô Lý điên tiết lại cốc thêm cho nó một cái vào đầu.
_Cháu có biết là nếu động và gây sự vào Trường cháu sẽ bị bọn fan của anh ta xử không hả…??
Thanh chẳng biết tên Trường kia là ai cả, mà với nó anh ta chỉ là một kẻ đáng ghét và kiêu ngạo mà thôi.
_Cháu chẳng quan tâm và cũng không cần biết anh ta là ai cả…!!
Cô Lý xửng xốt hỏi nó.
_Ngay cả Trường là ai mà cháu cũng không biết hay sao…??
Thanh ném mấy hộp cơm mà cô nhờ nó mang dùm đến đây. Nó đứng dậy và bảo cô của mình.
_Cháu bận viện rồi nên cháu về trước đây…!!
Trước khi đi, nó còn nói nốt một câu.
_Cháu không nghe đến tên của anh ta bao giờ, vì giả sử anh ta có là thần tượng của ai đó thì cũng không thể nào và không bao giờ so sánh được với nhóm nhạc Blue kia được….!!
Nói xong câu đó nó khép cửa lại và bỏ đi thẳng.
Cô Lý nhìn theo mà kêu khổ, bây giờ cô lại phải đứng ra để giải quyết chuyện này cho êm xuôi. Chắc là cô phải nhờ ông anh trai của mình giải quyết dùm nếu không Trường mà làm to chuyện này ra chỉ tổ làm trò cười cho báo chí và con nhỏ Thanh cũng không sống yên được, mình đúng là sai lầm khi nhờ nó mang thức ăn đến đây, thế là toi một buổi sáng đẹp trời.
Trường ngồi trong văn phòng của cô Lý ngay sau khi cô gọi cho anh.
Trường bực mình hỏi Cô.
_Chị gọi em đến đây có chuyện gì không…??
Cô Lý nhún nhường nói.
_Em có thể bỏ qua cho nó chuyện này không…??
Nghĩ đến cái quần của mình đang nằm trong máy giặt và từ nay anh không còn được dùng đến nó nữa, anh lại bắt đầu điên lên, cái mắt của anh ngầu đỏ vì tức.
_Em xin lỗi nhưng em không thể nào tha cho cô ta được, cô ta là gì của chị mà chị phải cầu xin cho cô ta…??
Cô Lý thở dài bảo.
_Nó là cháu gái của chị, chỉ vì cái tính nóng nảy của nó nên mới gây ra họa như thế này. Em có thể vì nể mặt chị mà tha cho nó được không…???
Trường ngạc nhiên không ngờ con nhỏ láo toét đó là cháu gái của cô Lý. Tha cho nó ư, không bao giờ, từ khi anh bước vào làn âm nhạc đến giờ không kẻ nào làm như thế với anh cả, anh vừa bị đánh, bị chửu và bị cô ta nguyền rủa không tiếc lời. Đến bây giờ anh vẫn còn bị xốc, anh nhếch mép lên khi nghĩ đến Thanh.
Cô Lý quan sát nét mặt của Trường, cô lo sợ vì hình như cậu ta không dễ dàng gì bỏ qua cho Thanh thì phải.
Trường cười cười bảo cô Lý.
_Em sẽ suy sét lại chuyện này nếu chị bảo cô ta tới đây và cúi đầu xin lỗi em trước mặt mọi người….!!
Cô Lý lại kêu khổ, nó bảo cô làm thế không khác gì đánh đố cô vì con nhỏ Thanh là một đứa cứng đầu, bố mẹ nó có đánh nó, nó cũng không bao giờ xin lỗi hay nhận sai nếu nó cho điều đó là đúng. Cô phải làm gì để giàn sếp chuyện này đây.
Trước khi về nhà, Thanh tạt qua văn phòng của ông Hoàng – bố của nó.
Gõ cửa hai cái, nó liền bước vào trong. Thanh mỉm cười chào ông.
_Chào bố, chúc bố một buổi sáng tốt lành….!!
Ông Hoàng đang ký nốt mấy tờ giấy trước mặt, ông ngẩng đầu lên khi nghe tiếng của cô con gái.
Ông phì cười bảo nó.
_Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà còn chúc buổi sáng tốt lành là thế nào…??
Thanh bước lại, nó bá cổ ông Hoàng, nó cười toe toét.
_Bố lại trêu con ngủ dậy nướng chứ gì, bố rõ thật hôm nay là chủ nhật thì phải cho con ngủ thêm một lúc nữa chứ…??
Ông Sơn lắc đầu, ông còn lạ gì cái tính lý lắc và nghịch ngợm của nó nữa chứ.
_Con có nhớ chiều nay ra sân bay đón chị của con không đấy…??
Nhắc đến chị Thu, Thanh sung sướng quá, nó cười thật tươi. Thanh và Thu là hai chị em sinh đôi, chị ấy học giỏi, sinh đẹp và hiền dịu trong khi nó cũng sinh đẹp và học giỏi nhưng nó lại đanh đá và nghịch như con trai. Hai chị em rất yêu quý và yêu thương nhau, có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe. Thu sang nước ngoài du học được một năm rồi, nay chị ấy về đây để nghỉ ngơi.
_Con nhớ chuyện này mà bố, vì con đang rất háo hức. Không biết chị ấy bây giờ trông như thế nào và chị ấy có mua quà cho con không…??
Ông Hoàng cười mát bảo nó.
_Con thì lúc nào cũng quà với chả cáp, thôi đi về đi vì bố còn phải làm việc….!!
Thanh bỏ tay ra khỏi cổ của bố. Thanh chào ông Hoàng và bước ra ngoài.
Đi qua phòng thu, Thanh nhìn mấy anh chàng trong một ban nhạc đang chơi nhạc cụ và hát say sưa.
Thanh giật mình vì nó nhìn thấy nạn nhân của mình đang chơi đàn ghita, nó liền lủi cho nhanh, vì nó sợ anh ta mà nhìn thấy nó thì chỉ có nước nó bị anh ta đánh và bắt nó đền tiền thì khổ.
Chơi được hai đoạn trong một bài hát, Trường giở sang trang bên kia, anh ngước nhìn ra ngoài khung cửa kính, anh thoáng thấy bóng của một cô gái lướt qua mà trông cô ta rất giống con nhỏ đó thì phải.
Trường vội buông cây đàn xuống, anh chạy thật nhanh ra khỏi cửa, mấy trang giấy bay phành phành vì hơi gió do tạo ra.
Trường nhìn quanh để tìm bóng dáng của nó, anh thấy nó khuất sau một góc của hành lang, anh liền chuyển hướng và bước vội theo.
Thanh trên tai của nó vẫn còn nghe nhạc, nó vừa đi vừa lắc cái đầu trông nó bây giờ rất giống một con ngố.
Trường đi được vài bước là anh bắt kịp Thanh. Anh liền đặt tay lên vai của nó và xoay người nó lại.
Thanh đang đi bình thường bỗng dưng bị xoay như chong chóng, nó bực mình định quát lên cho đỡ tức, nhưng nó phải stop ngay lại khi nó trông thấy Trường đang đứng trước mặt của nó, cái miệng của anh khẽ nhếch lên và cái mặt của anh nhăn lại.
Thanh hất tay của Trường ra khỏi người mình, nó khẽ gắt.
_Anh đang làm gì đấy hả, không lẽ anh thấy tôi xinh đẹp nên giữ tôi lại để làm quen…??
Trường cười khẩy bảo Thanh.
_Trông cô giống mấy con rồ đi ngoài đường thế kia mà cô dám bảo cô xinh đẹp là thế nào, tôi là ai mà cô nghĩ tôi sẽ để ý đến cô…??
Thanh mai mỉa.
_Nếu thế anh giữ tôi lại làm gì, không lẽ anh còn mụch đích gì khác…??
Trường khinh khỉnh bảo Thanh.
_Đề nghị cô xin lỗi tôi và đền cái quần kia cho tôi…!!
Thanh lấy tay che miệng mình vì cơn buồn ngủ lúc sáng của nó vẫn chưa tan, nó chán nản bảo.
_Xin lỗi anh nhé, tôi không không không bao giờ có cái ý tưởng đó ở trong đầu, vì vậy anh hãy đợi mặt trời đổi hướng mọc hay lặn đi thì may ra tôi sẽ suy sét đến lời đề nghị của anh…!!