Hắn chỉ cười cười,đặt đỡ đống đồ xuống rồi đưa cho cô Phương.
_Cũng không có gì,chỉ là ít đồ chơi với sách bút thôi mà. Cô không cần để ý đâu.
_A,đồ chơi này! – Lũ trẻ lại nhao nhao lên,tiến về túi đồ để khám phá. Trông chúng thực sự rất phấn khích. Mới có vài thứ đồ bình thường vậy mà chúng đã vui vẻ vậy sao?
_Anh hay đến đây lắm à?
_Ừm…Thỉnh thoảng.
_Tôi đúng là chưa bao giờ nghĩ tới…anh còn có thể làm những việc này.
Anh ta cười rồi ghé sát vào tai tôi
_Đây có được coi là việc có ích không?
Tôi hơi giật mình,ngẩn ra mất một lúc…Anh ta còn nhớ sao?
Chợt một cậu bé đến gần,giật giật tay áo hắn.
_Anh Minh,hôm nay chúng ta tái đấu đi. – Hả, đấu gì cơ? Tôi bắt đầu thấy tò mò.
_Ừ,được. Nhưng em đã luyện tập kĩ chưa đấy?
_Hôm nào em cũng tập tạ,chống đẩy với chạy bộ đấy! – Cậu
bé không phục bĩu môi.
_Vậy cô có việc đi trước,các cháu chơi vui vẻ nhé. – “Cô Phương” rời đi,trước khi đi còn hướng cho tôi một nụ cười khó hiểu.
***
_Đức ơi,cố lên! Đức ơi,cố lên!…
Trên chiếc bàn đá nhỏ giữa sân,khung cảnh náo nhiệt đang diễn ra.Hai đối thủ,một lớn,một nhỏ,một cố sức dùng cả hai tay gồng tay đối phương,một dường như lại chẳng tốn chút sức lực nào. Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết lợi thế đang nghiêng về ai.
Quả nhiên,chỉ 5 phút sau,trận đấu kết thúc.
_Đến lượt em! – Một cậu bé khác lại lên tiếng.
Cứ thế…Hết trận này đến trận khác. Mà tâm tình tôi cũng vì thế mà trở nên tốt đẹp. Thật ra tôi vốn vẫn nghĩ hắn chỉ là tên hời hợt,lông bông,hay cợt nhả… Nhưng xem ra,hắn ta có vẻ cũng không xấu…
Nhìn khung cảnh vui vẻ trước mắt,đột nhiên tôi lại có cảm giác muốn vẽ. Cũng may tôi có thói quen luôn mang theo tập giấy. Lựa chọn góc độ đẹp nhất,tôi bắt đầu công việc quan sát,đo đạc.
Trước giờ tôi không để ý nhưng phải nói thật, hắn cũng khá đẹp trai. Nếu Thế Anh có vẻ hơi thư sinh một chút thì hắn lại có vẻ đẹp nam tính hơn. Đôi mắt nâu thâm trầm, mày rậm, mũi cao thẳng,khuôn mặt góc cạnh…Có thể nói là hình mẫu trong mơ của nhiều cô gái.
Hơn nữa hiện giờ hắn không còn vẻ cợt nhả mọi khi,mà mỗi một nụ cười dường như đều phát ra từ nội tâm làm tôi ngây ngốc mất một lúc. Liệu có khi nào…đây mới là con người thật của hắn chăng?
***
_Làm người mẫu có được trả công không?
Tôi giật mình. Không biết từ lúc nào hắn đã đứng sau lưng tôi.
_Đưa anh xem nào! – Anh ta rút từ tay tôi cuốn tập.
_A khoan đã! Vẫn chưa xong…
_Ừm… – Hắn trầm ngâm.
_Sao hả?
_Đúng là…
_Đúng là gì? – Tôi hơi sốt ruột.
_Đúng là…Đẹp trai quá mà!
_Này,anh tự kỉ vừa thôi! – Tôi phì cười.
_Cho em xem với!
_A…Chị vẽ đẹp quá! Đây là anh Minh mà,cả Đức hói này…A,đây là em mà ^^!! – Mặt tôi nóng lên,còn nụ cười thì không dừng lại được.
_Người mẫu có đẹp thì tranh mới đẹp được chứ! – Hắn chen vào.
_Anh nói thế mà không thấy ngại à?
_Sao phải ngại? Anh nói đúng sự thật mà!
_… – Miễn bình luận.
_Oa…Hai anh chị thân mật thật đấy!
_Cái gì?
_Đúng đấy,Hoà,em thấy bọn anh có đẹp đôi không? – Ngay lập tức tôi quay sang lườm hắn.
_Có ạ!!
_Thế bọn em có thích chị Thu không?
_Có ạ!!
_Thế bọn em có đồng ý chị ấy làm bạn gái anh không?…
_Nhật Minh!!! Ai cho anh nói linh tinh trước mặt trẻ con?
_Không sao đâu chị. Bọn em hiểu mà. – Thằng bé chớp chớp đôi mắt to nhìn tôi.
_Cái…- Tình huống gì vậy trời? Có phải hắn định lợi dụng bọn trẻ để bức tôi không?
_Thu,em giận à?
_Đưa đây! – Tôi trừng mắt với hắn rồi giật lại cuốn sổ.
Chị Thu,chị giận à? – Bọn trẻ lại ngước đôi mắt long lanh tội nghiệp nhìn tôi. Ôi trời…Đau đầu quá !
_Không,chị không giận bọn em. – Tôi cố dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất có thể.
_Thế chị giận anh Minh ạ? – ắc. Lại là những cặp mắt ngân ngấn nước. Làm ơn tha cho tôi được không?
_Chị ơi,sao chị lại giận anh Minh? Anh ấy tốt lắm,chị đừng giận anh ấy nhé!
_Được…được rồi,không giận,không giận… – Tôi cố kìm chế ý muốn đập cho tên kia một phát. Thực sự phải hoài nghi những lời này không phải là tự bọn trẻ nghĩ ra.
_Đúng đấy,thằng Minh tốt lắm.
Ặc. Tôi vội quay đầu. Cô Phương lại đứng sau lưng tôi từ lúc nào,mắt nhìn tôi chăm chú,đầy chờ mong. Khoan đã! Đây không phải là kế hoạch của bọn họ mà chủ mưu là hắn chứ?
Tôi lại lườm hắn lần thứ n,còn hắn thì nhún vai,tiếp tục nhăn nhở.
_Mà cũng 12h trưa rồi,bọn cháu ở lại đây ăn luôn nhé!
_Cháu không…- Lời còn chưa nói ra,tôi lại thấy vẻ mặt đầy mong đợi của bọn nhóc…
_Nhưng liệu có phiền…
_Không phiền chút nào! Trừ khi cháu chê Ở đây cơm canh đạm bạc… – Cô ấy thoáng buồn…
_Không,không phải…Vâng ạ – Tôi đầu hàng.
_Hoan hô!!! – Trông vẻ vui sướng của bọn chúng…Cũng đáng đúng không!?
_Vậy để cô đi chuẩn bị.
_Cháu đi giúp cô!
***
_Cháu thấy thằng Minh thế nào? – Trong lúc sắp xép bát đũa,cô Phương chợt hỏi tôi.
_…Có lẽ…cũng không xấu. – Tôi tận lực dùng biệ pháp nói giảm nói tránh.
_Thật ra bề ngoài nó có vẻ hời hợt nông nổi,nên mới khiến người khác hiểu lầm.
_…
_Cháu đừng nghĩ cô nói giúp nó,thật ra nó rất tốt… Mấy năm nay nếu không có nó giúp đỡ thì cô nhi viện này đóng cửa từ lâu rồi.
_Cô có vẻ rất hiểu anh ta.
_Cũng không nhiều lắm. Nhưng cô có thể thấy nó rất thích cháu đấy.Ngoại trừ cháu ra,nó chưa bao giờ đưa cô bạn gái nào đến đây cả.
Tôi cười khổ.
_Nếu tình cảm có thể theo ý mình muốn thì tốt.
Cô ấy nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên bật cười.
_Ha ha…Xem ra lần này thằng Minh thực sự đụng phải tường rồi. Cũng tốt,như vậy sẽ bớt cho nó khỏi kiêu ngạo. Ha…
…
Thật không còn gì để nói. =.=
***
Sau đó chúng tôi cùng nhau ăn cơm và trò chuyện. Bọn trẻ ríu rít bên bàn ăn thật đáng yêu,đặc biệt là tên kia cứ nói không ngừng…
Nói chung,bữa ăn hôm đó thật sự rất ngon.
Nói chung,tôi thấy thật may là mình đã đi.
Vì hôm đó,tôi đã chơi rất vui.
TÌNH YÊU TỘI LỖI
Phần 15: Cãi nhau
_Thế Anh,tài liệu em cần này. – Tôi rút tệp tài liệu từ quyển vở, bỗng một
một tờ giấy rơi ra.
Cậu ấy cúi xuống nhặt lên,nhưng khi nhìn thấy nó thì đột nhiên sững lại.
_Đây là gì?
_À…Hôm qua chị mới vẽ đấy. Đẹp không?
_Trưa hôm qua chị đi với hắn? – Giọng cậu ấy có vẻ phẫn nộ.
_Ừm…Bọn chị đi đến cô nhi viện Bình Minh…
_”Bọn chị” ? Thân mật thật đấy. Em đã bảo chị phải tránh xa anh ta ra cơ mà ! – Mắt cậu ấy rực lên như có lửa,sẵn sàng bùng phát bất kì lúc nào. Đáng sợ quá…Đây mà là Thế Anh ư?
_Thật…thật ra anh ta không xấu như em nghĩ đâu…
_Chị biết anh ta được bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Liệu chị hiểu anh ta được bao nhiêu?
_Em…em đừng làm nghiêm trọng vấn đề quá được không? Cũng không có gì xảy ra mà! A… – Cậu ấy vò nát bức tranh của tôi rồi ném đi.
_Em làm gì đấy? Ai cho phép em…
Chợt cậu ấy trừng mắt rồi quay lưng đi. Tôi không hiểu. Tại sao cậu ấy phải nổi giận đến thế? Cứ cho là vì lo lắng cho tôi thì cũng đâu cần thái quá như vậy chứ? Chẳng lẽ…
Không! K