Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa (xem 5141)

Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa

h trước mặt cô lại là những bịch bánh vun ***, từ bánh và vỏ bánh, quần áo cùng tất dơ cuộn tròn trên ghế sofa. Tập vở cũng ngổn ngang , còn có hai ba ly nước trên bàn kính nữa.
Ngọc Loan xấu hổ, hai má đỏ bừng lên quay lại nhìn Tùng Quân đang đứng ở cửa, cô cười ngượng nói:
– Anh chờ một chút.
Rồi nhanh chóng lao đến chỗ ghế sofa dọn dẹp tức thì, thái độ gấp gáp vội vã khiến Tùng Quân khẽ cười. Xong rồi cô đứng trước mặt Tùng Quân thở phì phò đưa tay vuốt những giọt mồ hôi trên trán cười với anh :
– Xong rồi, mời anh vào nhà ngồi chơi. Tại mấy bữa nay bận rộn việc học nên bạn em không có thời gian dọn dẹp nhà cửa.
Tùng Quân cười rồi bước vào tự nhiên ngồi xuống sofa. Tay đón láy hai bịch thuốc trên tay của Ngọc loan rồi lần lượt bày ra trên bàn, sau đó quay sang khẽ bảo cô còn đang đứng ngây người:
– Em vào rửa mặt rồi ra, anh thoa thuốc giúp em.
Ngọc loan cũng không hiểu vì sao mình lại nghe lời một người như anh, cô vội vàng vào tolet rửa mặt, dù mỗi cái chạm đều khiến cô thấy đau rát. Nhưng vì không muốn Tùng Quân phải đợi lâu, cho nên Ngọc Loan cắn môi chịu đau, rửa sạch mặt, lấy khăn lau mặt xong rồi mau chóng ra ngoài. Cô e dè ngồi xuống bên cạnh Tùng Quâng, ngượng ngùng nói:
– Nhờ anh thoa giúp em.
Tùng Quân liền đưa tay tém nhẹ tóc của cô lên, rồi bắt đầu thoa thuốc. Anh làm rất nhẹ tay, nhưng những cái tát như trời giáng kia đã hằn rõ dấu tay trên mặt cô, khiến mặt cô sưng lên rất rõ. Chỉ cần chạm nhẹ vào thôi là cũng khiến cô đau buốt. Nhưng Ngọc Loan cắn chặt răng kiềm nén, tuyệt không rơi nước mắt.
Tùng Quân sức thuốc cho Ngọc Loan, anh chăm chú nhìn những cái nhíu mày vì đau của cô, những cái suýt xoa qua kẽ răng, biết rằng cô rất đau. Nhưng anh lại không thấy cô rơi một giọt nước mắt nào. Nhớ lại hoàn cảnh lúc nãy, cô ôm chặt anh khóc lóc nức nở đầy ấm ức, như chú thỏ nhỏ bị thương nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp vô cùng, khiến anh muốn che chở bảo vệ. Còn bây giờ, trông cô lại mạnh mẽ lạ kì, dù cơn đau khiến cô phải nhăn mày.
Tùng Quân đối với cô gái trước mặt mình thấy thích thú, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt đang nhắm ghiền kia, lông mi dày cong cong rất đẹp. Làn da dù đỏ bừng sưng tấy vẫn không thể làm ẩn đi nét đẹp dịu dàng trên gương mặt cô. Ngón tay vô tình chạm nhẹ vào bờ môi, cảm giác trơn mượt mềm mại khiến tim Tùng Quân đập mạnh, anh bất giác đỏ bừng mặt, không hiểu vì sao tim mình lại như thế. Ngón tay bỗng muốn giữ lại trên môi cô như thế lâu thêm chút nữa để tận hưởng sự mềm mại của môi cô.
Bỗng điện thoại của Ngọc Loan reo lên, cô mở bừng mắt ra, vô tình chạm vào ánh mắt của tùng Quân, cả hai chợt thấy bối rối. Tùng Quâng khẽ ho khan một tiếng ngồi thẳng người lại, chờ Ngọc loan nghe điện thoại.
– Dạ, ba con nghe ạ.
……..
– Con …con đang ở phòng trọ của Hà Trang ạ. Ba à, con tối này chắc sẽ ở lại nhà bạn ấy, tụi con cần làm một bảng báo cáo…vì vậy, tối nay con không thể về ăn cơm cùng ba được rồi.
………
– Dạ, con xin lỗi ba. Con chào ba.
Ngọc Loan thở phào cúp điện thoại, nhưng nhớ ra Tùng Quâng cũng đang có mặt ở đây, cô ngại ngùng nói:
– Em sợ ba em lo lắng nên đành phải nói dối.
– Em thỉnh thoảng cũng ngủ lại đây à – Tùng Quân dường như không để ý chuyện cô đã nói dối lắm.
– Dạ, thỉnh thoảng cùng làm báo cáo với nhau thì ngủ lại, cho nên ba em cũng quen rồi. Cám ơn anh rất nhiều, để em đi lấy nước mời anh uống – Ngọc Loan nói rồi toan đứng dậy.
– Có trứng gà không? – Tùng Quâng đột nhiên lên tiếng hỏi.
Ngọc loan ngơ ngác, đưa tay gãi gãi đầu:
– Bạn em không hay nấu ăn lắm, để em xem thử, anh đói bụng sao?
Tùng Quân phì cười trước bộ dạng bối kèm áy náy của cô:
– Anh muốn giúp em làm tan vất bầm mau chóng, chẳng phải ngày mai em vẫn phải về nhà hay sao.
– À …- Ngọc Loan chợt nhận ra anh có ý tốt giúp cô mau chóng lành lặn – Để em xuống tủ lạnh tìm xem.
Thật may mắn là trong tủ còn ba quả, Ngọc Loan liền bắt bếp lên luộc. Sau đó bóc ra, nhờ Tùng Quân giúp cô xoa mặt một lúc, trong lúc xoa, cô tức giận kể lại nỗi ấm ức của mình cho Tùng Quân nghe, không tiếc lời mắng Vũ Phong.
– Anh ta đúng là một tên lăng nhăng xấu xa. Em nguyền rủa cho anh ta suốt đời không có cô nào chịu gả…..
Tùng Quân nghe xong chỉ cười khẽ , anh nhìn vẻ mặt vừa phụng phịu, vừa tức giận của cô má không rời ánh mắt cho đến khi Hà Trang trở về.
Cánh cửa kéo mạnh ra thể hiện sự tức giận của người mở, gần giống như là đạp cửa xông vào. Tùng Quân và Ngọc loan giật mình quay đầu nhìn lại thì thấy Hà Trang hùng hổ bước vào bên trong. Hà Trang cũng giật mình khi thấy Tùng Quân ở trong nhà mình. Cô có chút xấu hổ nhìn Tùng Quân rồi lén lút nhìn Ngọc Loan khẽ trách, Ngọc loan cùng Tùng Quân không hẹn bật cười.
Tùng Quân đưa tay nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói:
– Đã trễ rồi, anh phải đi đây. Tạm biệt.
– Chào anh – Ngọc Loan cũng đứng dậy – Hôm nay cám ơn anh rất nhiều.
Tùng Quân đi ra nhìn Hà trang ân cần dặn dò:
– Mau xức thuốc đi, nếu không dễ để lại thẹo lắm.
Hà Trang vì hành động của mình thì xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nghe được những lời của Tùng Quâng thì đỏ mặt, tim đập rộn lên ấp úng nhìn anh cám ơn. Tùng Quâng đi rồi thì hà trang mới hét lên với Ngọc loan:
– Ôi trời ơi xấu hổ quá đi mất. Nếu mình biết anh ấy ở đây, mình đã không…..Trời đất ơi, nhà của mình chắc là bừa bộn lắm, làm sao đây, mình không muốn sống nữa.
– Không sao đâu . Mình thấy anh ấy chắc là không để ý đâu, nếu không anh ấy chẳng ở lại đến giờ mới về.
Hà Trang nghe vậy thì than thầm.
– Mà nói mình nghe đi. Không phải vừa rồi bạn đi tìm cái tên Vũ Phong kia đó chứ.
– Đương nhiên – Hà Trang hất cao mặt trả lời.
– Chuyện gì xảy ra? – Ngọc Loan không khỏi tò mò.
– Đương nhiên là mình đã cho anh ta một bài học chứ sao nữa. Lúc mình đến, anh ta đang ở trong căn tin, mình đã hất trọn ly nước trước mắt anh ta, trả lại anh ta một cái tát tai, sau đó mắng cho anh ta một trận khiến anh ta nổi điên lên luôn – Hà Trang đắc ý kể ra thành tích vừa tạo ra.
Đang kể, bỗng Hà Trang ngừng lại hỏi:
– Mà này, cái anh Tùng Quân đó ở đây nói những gì vậy.
– Anh ấy không nói gì hết, chỉ nghe mình kể lại chuyện đó, thật ra trước mặt anh ấy, mình cũng không giữ ý tứ gì mà mắng xa sả tên Vũ phong kia. Chắc anh ấy cũng cười mình nhiều lắm
– Haha, tụi mình đúng là hôm nay mất mặt thật.
– Cái này là anh ấy mua cho Trang – Ngọc Loan cầm lấy bịch thuốc mà Tùng Quân mua đưa cho Hà Trang.
– Là của anh ấy mua riêng cho mình?
– Ừ…
– Thấy anh ấy như thế nào? – Hà Trang lưỡng lự hỏi Ngọc Loan.
Thấy Hà trang hỏi mình bằng một ánh mắt kì lạ, Ngọc Loan bèn hỏi.
– Sao lại hỏi mình? Không phải bạn thích anh ấy đó chứ.
– Mình cũng không biết nữa. Vào lúc anh ấy bước đến cứu tụi mình, mình cảm thấy anh ấy rất tuyệt, giống như là bị trúng tiếng sét khiến mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy.
– Vậy sao – Ngọc Loan cụp mắt xuống bối rối, hình như cô cũng cảm thấy như vậy từ lúc anh ôm cô vỗ về đến lúc ân cần giúp cô sức thuốc.
Sáng hôm sau, Ngọc Loan

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Băn khoăn vì lời đề nghị ‘giúp đỡ’ của người yêu cũ

“Anh ơi tỉnh dậy đi! Hôm qua anh mới cưới em mà…”

Học Viện Ngôi Sao

Bàn Có 5 Chỗ Ngồi

Em Chỉ Là Thứ Để Anh Mua Vui