Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa (xem 5137)

Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa

ường, có lẽ cô cũng không thua, nhưng cô gái kia để móng tay dài ngoằn, những móng tay sắc nhọn bấm sâu vào từng thớ da thịt khiếp đảm vô cùng. Làn da mịn màn của Hà Trang chẳng mấy chút đã trầy xước, trong khi cô gái kia chỉ bị trầy trụa sơ sài vì Hà Trang cũng giống cô đều không để móng tay dài. Hà Trang bị nắm lấy tóc rồi bị đập một cước vào bụng đau điếng.
Ngọc Loan thấy Hà Trang bị đánh, cũng quên đi nỗi đau của mình, vội vàng xông vào, nhằm vào cánh tay đang nắm lấy tóc của Hà Trang, há miệng cắn mạnh một cái. Khiến cô gái kia đau quá phải buông tóc Hà Trang ra. Còn Ngọc loan lại chuyển thành mục tiêu của cô ta, và cả cô bạn kia nữa.
– Con quỷ cái, dám cắn tao, lần này không đánh gãy răng mày, tao không làm người.
Ngọc Loan từ nhỏ sống bình dị, cô không được mạnh mẽ như Hà Trang, cô chỉ cam chịu bị đòn, cũng chỉ phản kháng theo kiểu muốn thoát thân chứ không đánh trả lại, vì vậy cô không bị cào cấu như Hà Trang mà lại đánh rất nhiều. Đau đớn vô cùng khiến cô bật khóc nức nở, chỉ có thể đưa tay ôm lấy người từ từ gục xuống đất theo bản năng, miệng lẩm bẩm kêu cứu không thành lời.
Hà Trang bị đánh đau đớn vô cùng, nằm bệt xuống đất, thấy Ngọc Loan bị vây đánh, muốn đứng dậy cứu cô, nhưng một cú vào bụng khi nãy gần như đã lấy hết toàn bộ sức lực của cô. Khiến cô quằn quại, muốn ngồi dậy cũng không được.
Cả con đường, vào buổi ban trưa, nên vắng bóng người, hai người bị đánh, cũng chẳng ai hay. Bọn người này chắc chắn đi theo dõi họ rất lâu chỉ chờ cơ hội vắng vẻ thế này là ra tay.
Vào lúc đó, một người con trai đi ngang qua, nhìn thấy hai cô gái đánh một cô gái như thế thì bất bình hét lên:
– Dừng tay.
Đang đánh hăng say, hai cô gái kia bực tức khi bị một kẻ phá đám thì hậm hực quay đầu nhìn lại định mắng kẻ phá đám. Nào ngờ trước mặt họ lại là một chàng trai cao lớn, ánh mắt trừng trừng nhìn họ đầy đe dọa, cả hai sợ hãi nuốt nước bọt nhìn nhau sau đó hất mắt quay lưng bỏ đi.
Chàng trai đó thấy Ngọc Loan gần như sắp sụp xuống đất vội vã nhào đến đỡ lấy thân hình bầm dập của cô.
– Này, em gái, em không sao chứ.
Ngọc Loan vừa đau đớn, vừa uất ức, đôi mắt đầy nước mắt nhìn chàng trai. Chẳng biết anh là ai, chẳng biết rõ gương mặt anh ra sao vì nước mắt làm nhòe hình ảnh của anh trong cô. Nhưng mà vòng tay anh đỡ lấy cô rất ấm áp, giọng nói của anh mềm mại vô cùng, là anh đã cứu cô thoát khỏi sự đau đớn mà hai người kia đem lại. Đau đớn uất ức khiến cô như một đứa trẻ lao vào lòng anh, hai tay ôm lấy cổ anh khóc nức nở.
Cô òa khóc trong lòng anh, cứ như thể anh là người thân thương nhất của cô, người sẵn sàng giang tay bảo vệ cô. Anh ta cũng để mặc cho cô khóc ròng rã trong lòng mình, để mặc cho nước mắt cô thấm ướt hết áo của anh, lặng lẽ vỗ về thân hình run rẩy của cô, giúp cô vuốt lại mái tóc đã bị rối nùi. Giọng anh êm dịu vỗ về:
– Được rồi. Ổn rồi, sẽ không sao nữa đâu.
Mãi đến khi cô bình tĩnh lại, anh mới buông cô ra rồi quay sang Hà Trang nhỏ nhẹ hỏi:
– Em không sao chứ?
Hà Trang cũng đã bớt đau đớn, cô nhìn anh cảm kích gật đầu. Anh đỡ Ngọc loan đứng dậy xong thì lại gần đỡ Hà Trang đứng dậy. Thấy chiếc áo của cô bị rách hết một bên tay, lộ ra một khoảng da thịt trắng ngần , anh nhanh chóng cởi áo khoác của mình choàng lên che đi giúp Hà trang, còn dùng khăn giúp cô lau đi vết máu trên trán. Động tác của anh thật nhẹ nhàng, ánh mắt sâu đầy dịu dàng khiến Hà Trang cảm thấy tim đập mạnh vô cùng.
– Cám ơn anh – Cô có chút e thẹn , cuối đầu lí nhí nói.
– Không có gì đâu. Hai người không sao chứ? Có cần đến bệnh viện hay không?
Hà Trang liếc nhìn vẻ mặt sợ hãi của Ngọc Loan khi nhắc đến bệnh viện thì lắc đầu đáp.
– Không cần đâu anh. Anh giúp em đưa bạn em đi mua thuốc, cô ấy bị đánh rất nhiều.
– Thế còn em, em bị chảy máu kìa.
– Chỉ chút đỉnh ngoài da thôi, không hề gì – Cô liếc những vết trầy trên người mình rồi đáp nhanh. Sau đó rút chìa khóa trong túi ra đưa cho Ngọc Loan bảo – Tạm thời đến phòng trọ của mình trước đi rồi hãy tính.
Nói rồi cô nhìn chàng trai, hỏi:
– Em có thể biết tên anh hay không?
– Tùng Quân – Chàng trai đó đáp.
– cám ơn anh Tùng Quân, phiền anh giúp đưa bạn em đi mua thuốc một chút được không?
– Không thành vấn đề – Tùng Quân đáp.
– Trang định đi đâu – Ngọc Loan lo lắng hỏi.
– Đòi lại công bằng cho chúng ta – Hà Trang mạnh mẽ đáp rồi dứt khoát quay người bỏ đi.
Ngọc Loan cứ thế ngồi lên xe của tùng Quân, anh chở cô đến tiệm thuốc tây, để cô ở bên ngoài giữ xe, còn mình thì vội vã vào trong tiệm thuốc, sau đó trở ra với bịch lớn bịch nhỏ trong tay.
– Phòng trọ bạn em ở đâu?
Ngọc Loan trong lúc còn đang mãi với suy nghĩ vì sao trên đời lại có người con trai như Tùng Quân, ở anh có sự dịu dàng, ân cần, gương mặt đẹp trai có chút lạnh lùng, nhưng đôi mắt khi nhìn cô lại rất nồng ấm. Một đôi mắt rất dễ khiến nhiều cô gái lạc vào. Anh lại đối với cô gái không quen như cô rất tốt, cứ bảo rằng thấy hai người bị ức hiếp xong thì không thể không cứu giúp. Vậy thì chỉ cần đuổi hai cô gái kia đi là xong thôi, cần gì phải đưa cô đi mua thuốc, lại còn tự bỏ tiền ra mua nữa.
Nghe anh hỏi, cô giật mình có chút xấu hổ vội nói ra địa chỉ phòng trọ của Hà Trang.
Nhà Hà Trang cũng ở trong thành phố, nhưng cô ấy muốn được sống thoải mái nên mới xin gia đình chuyển ra ở trọ gần trường học. Cô ấy thuê hẳn một căn nhà để ở, nhưng nghe nói là nhà của bà con nên giá thuê rất rẻ, nhà cửa lại rộng rãi ở rất thoải mái.
Chỉ có điều tính Hà Trang có chút bừa bãi, dù gì cô ở một mình nên cũng ít khi dọn dẹp. Chỉ khi nào mẹ cô tới giúp cô dọn dẹp lại thì mới trở nên gọn gàng sạch sẽ mà thôi. Ngọc Loan thỉnh thoảng lui tới, cũng chịu không nổi sự bừa bãi của hà trang mà lao ra giúp cô ấy dọn dẹp, cho dù ở nhà cô cũng chả cần phải động đến ngón tay.
Khi xe dừng trước nhà, Ngọc Loan bước xuống ngập ngừng nói:
– Cám ơn anh rất nhiều.
– Không có gì – Tùng Quân cười nhẹ rồi đưa cho cô hai bịch thuốc mà anh đã mua sau đó căn dặn – Bịch thuốc này là để cho em, bịch kia là của bạn em.
Ngọc Loan không ngờ anh lại cẩn thận phân ra như thế, ánh mắt nhìn anh đầy cảm kích, nhận hai bịch thuốc trong tay ngại ngùng hỏi Tùng Quân:
– Anh mua hết bao nhiêu, để em gửi tiền lại cho anh.
– Không cần đâu – Tùng Quân khoát tay.



Ngọc Loan cũng biết anh sẽ từ chối, cô nghĩ mình nợ anh ơn này, cần bày tỏ lòng biết ơn đối với anh một chút. Huống hồ anh phải chỡ cô đi dưới trời nắng thế này,bèn nhìn Tùng Quân nói:
– Anh có muốn vào bên trong uống chút nước hay không?
Tùng Quân san sát từ trên xuống dưới của cô rồi nói:
– Cũng được, nhân tiện để anh giúp em thoa thuốc trên mặt.
Nghe Tùng Quân nói, cô mới đưa tay lên xoa mặt, lập tức cảm thấy nhức nhói, cô đau quá bèn nhăn mặt xuýt xoa. Hành động của cô khiến Tùng Quân bật cười, cô xấu hổ quá bèn cười bẻng lẻng rồi mở cửa mời Tùng Quân vào nhà.
Chỉ có điều, cô không ngờ căn nhà bị Hà Trang biến thành bãi chiến trường như thế. Cô còn nhớ hôm kia, có đến và giúp Hà Trang thu dọn rồi mà, không ngờ thảm cản

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Em Là Tất Cả Của Tôi

Bồ Câu Không Đưa Thư Full

Ngày ta buông xuôi tất cả

Truyện Lỡ Tay Chạm Ngực Con Gái Full

Dư vị trà chiều