biết làm theo ý mình thôi thế hả? Người đã hay ốm rồi mà không bao giờ chịu lo cho sức khỏe. Em muốn bị bố mẹ cấm túc hả?”
“Sao anh không mặc áo mưa?”
“À…ừm… Nhà anh chỉ có một cái! Mặc vào đi!”
Anh Dương vừa nói vừa dúi chiếc áo mưa vào tay tôi. Tôi nhìn gương mặt ướt đẫm nước mưa của anh, bỗng dưng một cảm xúc khác lạ bỗng hiện lên trong người. Tôi tệ thật, chỉ vì muốn giảng hòa với anh mà tôi nghĩ ra cái cách quái gở này, khiến anh trở nên ướt sũng đến vậy. Tôi khịt mũi, rồi đẩy chiếc áo mưa lại.
“Anh mặc đi! Em có áo mưa mà!”
“_”
“_”
“Sao em bảo không có?”
“Có! Nhưng đang dùng cho việc khác cơ!” – Tôi lúi húi quay qua xe mình, lấy cái áo mưa – hiện đang bất đắc dĩ trở thành túi nilon và cả thứ ở trong nó ra, đưa cho anh Dương – “Cho anh này!”
“Cái gì thế?”
“Quà tạ lỗi!… Ấy! Anh đừng có mở ra, ướt hết bây giờ!”
Lời tôi nói hoàn toàn không có tác dụng gì, bởi lẽ anh Dương đã kịp mở ra rồi. Thực ra là tôi nói dối anh thôi, chứ đúng ra thì cái đó nó không có ướt được, chỉ là tôi không muốn anh mở ra trước mặt mình mà thôi. Sau khi ở phòng tập về, tôi đã lượn lờ quanh quanh Hà Nội để tìm “cái gì hay hay” cho anh Dương. Kết quả là sau một hồi lang thang, tôi đã mua cho anh Dương một lọ kẹo … chip chip đủ sắc màu, mua ở cửa hàng CAndy trên Chùa Bộc, để trong một cái lọ thủy tinh mà mọi người hay dùng làm lọ đựng sao hay hạc giấy. Tất nhiên là bên trong đó, tôi đã kịp nhét chiếc thiệp hình tròn với bộ mặt ủ rũ thay cho lời xin lỗi.
“Nhóc qua để đưa anh cái này hả?”
Tôi không trả lời anh Dương, mà bắt đầu đưa mắt nhìn … cột điện nơi cuối đường. Chậc, lúc này sao có thể nhìn vào mắt anh nổi!
“Cái này anh cầm!” – Anh Dương vừa nói vừa cười tươi. Hơ, sao không thấy cáu gắt như khi nãy nhỉ – “Mặc dù anh biết không phải là em loan tin linh tinh!”
“Hả? Ơ! Thế sao anh…”
“Vui mà! Mà đâu phải em hoàn toàn vô tội!”
“Hic! Thế mà anh còn nỡ lừa em! Em mà không qua thì anh bỏ mặc em thật hả?”
“He he, chuyện qua rồi không nhắc lại nữa! Mặc áo mưa vào rồi về nhanh đi không ướt! À mà…”
“Em ghét anh! Trả em đây! Cái này em mang về ăn!”
“Không! Em tặng anh rồi mà!”
“Em không cần biết! Anh về mà ăn socola chị Quỳnh Chi tặng ấy!”
“Thằng Hoàng ăn hết rồi còn đâu!”
“Anh_”
Trời ơi, tôi đến điên mất thôi! Tôi căm thù cái con người này! Dương ơi anh đáng ghét quá đi thôi! Tự nhiên lại làm tôi nhớ tới Quỳnh Chi! À không, rõ ràng là tôi tự khơi ra! Nhưng đều là do anh mà! Tại sao tôi phải quan tâm tới anh cơ chứ? Người ta có Hotgirl tặng quà rồi, mắc mớ gì tới tôi nữa, cần gì tới quà của tôi nữa chứ? Ức quá đi thôi!
“Vì thằng Hoàng ăn hết socola của anh, khiến anh phải đi mua một hộp giống y hệt mang trả Chi!”
Gớm, gọi là Chi kìa! Thân mật quá hen! Kệ anh, anh muốn mua gì thì mua, kể với tôi làm gì cơ chứ? Muốn tôi lại nổi giận (vô cớ) nữa hay sao? Cơ mà, sao lại mua một hộp giống hệt?
Nhìn gương mặt nghệt ra không hiểu gì của tôi, anh Dương hỏi lại.
“Em không hiểu anh đang nói gì hả?”
Lắc đầu.
“Trời ơi cái con nhóc này! Nghĩa là anh mang đi trả lại cho Chi đó!”
“Sao anh lại trả lại?”
“Thì tại anh không thích nhận! Em… hỏi nhiều ghê!”
Anh Dương chau mày, trong khi mặt tôi vẫn đang nghệt ra. Nói như vậy, giữa hai người ấy không có gì thật sao? Anh Dương không thích Quỳnh Chi, đúng không nhỉ?
“Này nhóc!” – Anh Dương vừa nói vừa quay ra xe, mở cốp và lấy một cái gì đó ném cho tôi – “Cho em này!”
Tôi giơ hai tay đỡ lấy, vì sợ nó rơi xuống nước. Là một hộp quà màu trắng, có gắn nơ ở trên góc phải. Tôi nhìn anh Dương, rồi lại nhìn hộp quà, … rón rén mở nắp ra xem. A, là socola trắng. Tôi đứng im như tượng, tại sao anh Dương lại cho tôi thứ này nhỉ? Tôi hỏi anh Dương bằng giọng nghi ngờ.
“Sao anh lại cho em?”
“À thì… tại em tặng quà cho anh!”
“Vậy ạ?” – Tôi gật gù, nhưng lại chợt ngộ ra – “Nhưng sao trong xe anh lại có sẵn? Anh định tặng cho ai hả?????????????”
“Không có!”
“Nói dối! Anh tặng ai người ta không nhận mới mang cho em chứ gì?”
“Không phải!”
“Chứ còn sao nữa?”
“Ngay từ đầu, đã là em!
Chương 8
Ads “Hắt xì!”
“Gớm chưa?!”
Kim thở dài nhìn tôi, sau khi nhận ra lần hắt xì thứ n của tôi trong ngày. Kể ra tôi cũng dở hơi thật, khi mà vào một ngày đẹp trời như thế này, mọi người đều thoải mái hơn hẳn, thì chỉ mình tôi “khó chịu” với thời tiết hôm nay. Hic, đó là hậu quả của việc “tắm mưa” hôm qua đó mà. Tất cả chỉ tại cái người tên Dương đáng ghét mà tôi ra nông nỗi này!
“Tao mệt Kim ơi!”
Tôi loay hoay, bắt đầu mò sang chỗ Kim ngồi. Kim và tôi vốn chỉ là bạn cùng lớp bình thường, vậy mà bụp một cái, từ khi biết đến S.I.U, cô nàng bỗng trở thành bạn thân của tôi. Nói thật ra thì lúc đầu tôi cũng không ưa Kim cho lắm, tại vì cô bạn vốn thẳng tính, luôn thích làm theo ý mình, và cũng làm nhiều người mất lòng bởi cái tính thẳng thắn của mình. Tôi thì không để ý đến Kim vì những chuyện đấy, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên với phong cách ăn mặc của Kim: đi học thì rất cá tính, nhưng ra đường thì rất ư là sexy, rõ ràng không hợp với tuổi. Nhưng khi đã quen thân với Kim rồi, tôi mới nhận ra rằng cái việc ăn mặc của Kim, chẳng hề ảnh hưởng gì tới bản chất con người Kim cả. Kim rất tốt, rất thoáng tính, luôn hết mình với bạn bè. Tôi còn đòi hỏi gì hơn khi đã có một người bạn tuyệt vời như thế?
“Mày đúng là ốm đau quanh năm!”
Kim trả lời tôi thờ ơ, trong khi mắt vẫn đang dán chặt vào mấy con Angry Birds trên điện thoại. Tôi giật điện thoại từ tay Kim, nhằm để nó nói chuyện với mình. Tôi không thích ai đang nói chuyện với mình mà nhắn tin, chơi điện tử, đọc truyện, hay những gì đại loại như thế, cho dù thi thoảng Kim vẫn ngước mắt lên nhìn tôi. Kim nhìn tôi, nhún vai:
“Tao phải làm gì cho mày?”
“Không! Nhưng mày nên nói chuyện với tao tử tế chút chứ!”
“Ờ! Nếu mày đã muốn nói chuyện tử tế, thì tao khuyên mày: e hèm, nên học hành cẩn thận đi. Mày mà không đỗ đại học thầy u mày sẽ đổ cho tao lôi kéo mày đó!”
“Ơ! Tao vẫn học hành chăm chỉ mà!”
“Thôi đi! Chăm chỉ quái gì? Mày đừng tưởng tao không biết lọ kẹo trên Facebook “ông” Dương là do mày tặng!”
Tôi á khẩu, nhìn Kim không chớp mắt. Cái lọ kẹo trên Facebook anh Dương à? Tối qua anh ấy có up lên Facebook cái lọ kẹo tôi tặng anh ấy, trong trạng thái đã vơi một phần. Cùng với cái tiêu đề: “The gift from a special person”. Ngay sau đó, tôi thấy mọi người trong S.I.U đua nhau bình luận rằng đó là quà của Quỳnh Chi. Đáng ghét, sao lúc nào cũng là Quỳnh Chi thế không biết?
“Sao lại là tao? Nhỡ là quà của Quỳnh Chi thì sao?”
Tôi gân cổ cãi Kim, hoàn toàn chẳng để ý rằng cái chữ “nhỡ” của mình chẳng khác gì “tự thú”. Kim nhìn tôi, nhếch mép cười, cái mặt nó lúc này … đểu không kém gì mặt thằng Tuấn. Tôi đã nói rằng Tuấn có một gương mặt rất … đểu chưa nhỉ? Ừ, thằng bé đẹp trai, trông vô cùng người lớn, nhưng có một gương mặt cực kì đểu. Một phong cách Badboy rất điển hình đấy! Vậy mà giờ đây tôi lại nhìn thấy cái phong cách đó ở Kim, cô nàng Sexy Girl của tôi.
“Sáng ra thấy “anh già” đính chính: “Không phải của Quỳnh Chi, mọi người đừng có nói linh tinh, oan cho tui” là tụi này đủ biết chủ nhân của nó là ai rồi.”
“Đó là… quà xin lỗi mà!”
“Ờ! Có một mình mày
“Sao anh không mặc áo mưa?”
“À…ừm… Nhà anh chỉ có một cái! Mặc vào đi!”
Anh Dương vừa nói vừa dúi chiếc áo mưa vào tay tôi. Tôi nhìn gương mặt ướt đẫm nước mưa của anh, bỗng dưng một cảm xúc khác lạ bỗng hiện lên trong người. Tôi tệ thật, chỉ vì muốn giảng hòa với anh mà tôi nghĩ ra cái cách quái gở này, khiến anh trở nên ướt sũng đến vậy. Tôi khịt mũi, rồi đẩy chiếc áo mưa lại.
“Anh mặc đi! Em có áo mưa mà!”
“_”
“_”
“Sao em bảo không có?”
“Có! Nhưng đang dùng cho việc khác cơ!” – Tôi lúi húi quay qua xe mình, lấy cái áo mưa – hiện đang bất đắc dĩ trở thành túi nilon và cả thứ ở trong nó ra, đưa cho anh Dương – “Cho anh này!”
“Cái gì thế?”
“Quà tạ lỗi!… Ấy! Anh đừng có mở ra, ướt hết bây giờ!”
Lời tôi nói hoàn toàn không có tác dụng gì, bởi lẽ anh Dương đã kịp mở ra rồi. Thực ra là tôi nói dối anh thôi, chứ đúng ra thì cái đó nó không có ướt được, chỉ là tôi không muốn anh mở ra trước mặt mình mà thôi. Sau khi ở phòng tập về, tôi đã lượn lờ quanh quanh Hà Nội để tìm “cái gì hay hay” cho anh Dương. Kết quả là sau một hồi lang thang, tôi đã mua cho anh Dương một lọ kẹo … chip chip đủ sắc màu, mua ở cửa hàng CAndy trên Chùa Bộc, để trong một cái lọ thủy tinh mà mọi người hay dùng làm lọ đựng sao hay hạc giấy. Tất nhiên là bên trong đó, tôi đã kịp nhét chiếc thiệp hình tròn với bộ mặt ủ rũ thay cho lời xin lỗi.
“Nhóc qua để đưa anh cái này hả?”
Tôi không trả lời anh Dương, mà bắt đầu đưa mắt nhìn … cột điện nơi cuối đường. Chậc, lúc này sao có thể nhìn vào mắt anh nổi!
“Cái này anh cầm!” – Anh Dương vừa nói vừa cười tươi. Hơ, sao không thấy cáu gắt như khi nãy nhỉ – “Mặc dù anh biết không phải là em loan tin linh tinh!”
“Hả? Ơ! Thế sao anh…”
“Vui mà! Mà đâu phải em hoàn toàn vô tội!”
“Hic! Thế mà anh còn nỡ lừa em! Em mà không qua thì anh bỏ mặc em thật hả?”
“He he, chuyện qua rồi không nhắc lại nữa! Mặc áo mưa vào rồi về nhanh đi không ướt! À mà…”
“Em ghét anh! Trả em đây! Cái này em mang về ăn!”
“Không! Em tặng anh rồi mà!”
“Em không cần biết! Anh về mà ăn socola chị Quỳnh Chi tặng ấy!”
“Thằng Hoàng ăn hết rồi còn đâu!”
“Anh_”
Trời ơi, tôi đến điên mất thôi! Tôi căm thù cái con người này! Dương ơi anh đáng ghét quá đi thôi! Tự nhiên lại làm tôi nhớ tới Quỳnh Chi! À không, rõ ràng là tôi tự khơi ra! Nhưng đều là do anh mà! Tại sao tôi phải quan tâm tới anh cơ chứ? Người ta có Hotgirl tặng quà rồi, mắc mớ gì tới tôi nữa, cần gì tới quà của tôi nữa chứ? Ức quá đi thôi!
“Vì thằng Hoàng ăn hết socola của anh, khiến anh phải đi mua một hộp giống y hệt mang trả Chi!”
Gớm, gọi là Chi kìa! Thân mật quá hen! Kệ anh, anh muốn mua gì thì mua, kể với tôi làm gì cơ chứ? Muốn tôi lại nổi giận (vô cớ) nữa hay sao? Cơ mà, sao lại mua một hộp giống hệt?
Nhìn gương mặt nghệt ra không hiểu gì của tôi, anh Dương hỏi lại.
“Em không hiểu anh đang nói gì hả?”
Lắc đầu.
“Trời ơi cái con nhóc này! Nghĩa là anh mang đi trả lại cho Chi đó!”
“Sao anh lại trả lại?”
“Thì tại anh không thích nhận! Em… hỏi nhiều ghê!”
Anh Dương chau mày, trong khi mặt tôi vẫn đang nghệt ra. Nói như vậy, giữa hai người ấy không có gì thật sao? Anh Dương không thích Quỳnh Chi, đúng không nhỉ?
“Này nhóc!” – Anh Dương vừa nói vừa quay ra xe, mở cốp và lấy một cái gì đó ném cho tôi – “Cho em này!”
Tôi giơ hai tay đỡ lấy, vì sợ nó rơi xuống nước. Là một hộp quà màu trắng, có gắn nơ ở trên góc phải. Tôi nhìn anh Dương, rồi lại nhìn hộp quà, … rón rén mở nắp ra xem. A, là socola trắng. Tôi đứng im như tượng, tại sao anh Dương lại cho tôi thứ này nhỉ? Tôi hỏi anh Dương bằng giọng nghi ngờ.
“Sao anh lại cho em?”
“À thì… tại em tặng quà cho anh!”
“Vậy ạ?” – Tôi gật gù, nhưng lại chợt ngộ ra – “Nhưng sao trong xe anh lại có sẵn? Anh định tặng cho ai hả?????????????”
“Không có!”
“Nói dối! Anh tặng ai người ta không nhận mới mang cho em chứ gì?”
“Không phải!”
“Chứ còn sao nữa?”
“Ngay từ đầu, đã là em!
Chương 8
Ads “Hắt xì!”
“Gớm chưa?!”
Kim thở dài nhìn tôi, sau khi nhận ra lần hắt xì thứ n của tôi trong ngày. Kể ra tôi cũng dở hơi thật, khi mà vào một ngày đẹp trời như thế này, mọi người đều thoải mái hơn hẳn, thì chỉ mình tôi “khó chịu” với thời tiết hôm nay. Hic, đó là hậu quả của việc “tắm mưa” hôm qua đó mà. Tất cả chỉ tại cái người tên Dương đáng ghét mà tôi ra nông nỗi này!
“Tao mệt Kim ơi!”
Tôi loay hoay, bắt đầu mò sang chỗ Kim ngồi. Kim và tôi vốn chỉ là bạn cùng lớp bình thường, vậy mà bụp một cái, từ khi biết đến S.I.U, cô nàng bỗng trở thành bạn thân của tôi. Nói thật ra thì lúc đầu tôi cũng không ưa Kim cho lắm, tại vì cô bạn vốn thẳng tính, luôn thích làm theo ý mình, và cũng làm nhiều người mất lòng bởi cái tính thẳng thắn của mình. Tôi thì không để ý đến Kim vì những chuyện đấy, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên với phong cách ăn mặc của Kim: đi học thì rất cá tính, nhưng ra đường thì rất ư là sexy, rõ ràng không hợp với tuổi. Nhưng khi đã quen thân với Kim rồi, tôi mới nhận ra rằng cái việc ăn mặc của Kim, chẳng hề ảnh hưởng gì tới bản chất con người Kim cả. Kim rất tốt, rất thoáng tính, luôn hết mình với bạn bè. Tôi còn đòi hỏi gì hơn khi đã có một người bạn tuyệt vời như thế?
“Mày đúng là ốm đau quanh năm!”
Kim trả lời tôi thờ ơ, trong khi mắt vẫn đang dán chặt vào mấy con Angry Birds trên điện thoại. Tôi giật điện thoại từ tay Kim, nhằm để nó nói chuyện với mình. Tôi không thích ai đang nói chuyện với mình mà nhắn tin, chơi điện tử, đọc truyện, hay những gì đại loại như thế, cho dù thi thoảng Kim vẫn ngước mắt lên nhìn tôi. Kim nhìn tôi, nhún vai:
“Tao phải làm gì cho mày?”
“Không! Nhưng mày nên nói chuyện với tao tử tế chút chứ!”
“Ờ! Nếu mày đã muốn nói chuyện tử tế, thì tao khuyên mày: e hèm, nên học hành cẩn thận đi. Mày mà không đỗ đại học thầy u mày sẽ đổ cho tao lôi kéo mày đó!”
“Ơ! Tao vẫn học hành chăm chỉ mà!”
“Thôi đi! Chăm chỉ quái gì? Mày đừng tưởng tao không biết lọ kẹo trên Facebook “ông” Dương là do mày tặng!”
Tôi á khẩu, nhìn Kim không chớp mắt. Cái lọ kẹo trên Facebook anh Dương à? Tối qua anh ấy có up lên Facebook cái lọ kẹo tôi tặng anh ấy, trong trạng thái đã vơi một phần. Cùng với cái tiêu đề: “The gift from a special person”. Ngay sau đó, tôi thấy mọi người trong S.I.U đua nhau bình luận rằng đó là quà của Quỳnh Chi. Đáng ghét, sao lúc nào cũng là Quỳnh Chi thế không biết?
“Sao lại là tao? Nhỡ là quà của Quỳnh Chi thì sao?”
Tôi gân cổ cãi Kim, hoàn toàn chẳng để ý rằng cái chữ “nhỡ” của mình chẳng khác gì “tự thú”. Kim nhìn tôi, nhếch mép cười, cái mặt nó lúc này … đểu không kém gì mặt thằng Tuấn. Tôi đã nói rằng Tuấn có một gương mặt rất … đểu chưa nhỉ? Ừ, thằng bé đẹp trai, trông vô cùng người lớn, nhưng có một gương mặt cực kì đểu. Một phong cách Badboy rất điển hình đấy! Vậy mà giờ đây tôi lại nhìn thấy cái phong cách đó ở Kim, cô nàng Sexy Girl của tôi.
“Sáng ra thấy “anh già” đính chính: “Không phải của Quỳnh Chi, mọi người đừng có nói linh tinh, oan cho tui” là tụi này đủ biết chủ nhân của nó là ai rồi.”
“Đó là… quà xin lỗi mà!”
“Ờ! Có một mình mày