Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở (xem 5131)

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

tích của con người đẹp trai kia. Tôi nhìn Quân hằn học, bỗng dưng thấy bực mình vì bị cậu ta làm tụt cảm xúc như vậy. Nhưng tôi chưa kịp nói gì thì Trâm đã chen vào:
“Bạn quen anh ấy phải không? Kéo anh ấy xuống đây đi!”
“Làm gì?” – Quân gắt gỏng sau cái gật đầu hưởng ứng của tôi – “Hai người đừng làm mất hình tượng của tôi như thế.”
“Cậu làm gì có hình tượng gì chứ? Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh Dancer Đẹp Trai ấy một tí thôi mà, có mấy khi được gặp thần tượng đâu cơ chứ.”
“Đồ nhiều chuyện. Có anh Dương rồi mà sao thấy trai vẫn tít lên thế!”
Tôi bặm môi trước câu nói của Quân, cậu ta có hiểu là bản thân mình vừa nói ra cái điều không nên nói hay không, có hiểu rằng Dương là cái tên mà tôi không muốn nghe nhất trong lúc này hay không? Mà kể cả có anh rồi thì sao cơ chứ, tôi vẫn có quyền thần tượng người khác cơ mà!
Dường như đã nhận ra ánh mắt khó chịu của tôi, Quân cũng chịu hạ giọng:
“Muốn gặp thì tí nữa.”
“Anh ấy về thì sao?”
“Không về.”
“Nhỡ về thì sao?”
“Tôi gọi lại cho.”
“Cậu có biết anh ấy tên gì không?”
“Kiên.”
“Sao cậu biết?”
“…Tôi quen anh ấy mà.”
“Vậy cậu có biết sao anh ấy đẹp trai thế không?”
“Này cậu điên rồi à?” – Quân cuối cùng cũng phát cáu trước những câu hỏi không đầu không cuối của tôi – “Tôi đẹp trai, nhảy giỏi, nổi tiếng hơn cả anh ấy, hơn cả anh Dương, sao cậu không bao giờ để ý như thế?”
Tiếng quát của Quân khá lớn, khiến cho những người xung quanh chúng tôi vô tình bị thu hút và nhìn về hướng này. Bọn họ nhìn Quân, rồi nhìn tôi, chợt nhoẻn miệng cười đầy khó hiểu rồi quay đi tiếp tục công việc của mình. Tôi vốn chỉ định hỏi như vậy để trêu tức Quân khi mà cậu ta cuối cùng cũng chịu nhượng bộ mình chút ít, ai ngờ đâu Quân lại dễ nổi nóng và phát ngôn lung tung khiến cho mọi người nhìn chúng tôi như vậy cơ chứ.
“Mấy đứa không gây chú ý không chịu được phải không?”
Tôi hơi giật mình khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau mình. Là anh Khánh. Trên tay anh cầm một khay bánh cupcake. Anh ở trong ban tổ chức à? Nói mới nhớ, hôm nay anh Khánh rời phòng tập sớm hơn so với mọi người.
“Anh tham gia buổi off này à?” – Trâm nhanh miệng hỏi, khi mà cả tôi lẫn Quân vẫn còn đang ngơ ra nhìn anh Khánh.
“À không, anh đến xem thôi. Anh đi cùng My, Việt và Kim.” – Anh Khánh vừa nói vừa chỉ tay lên tầng hai – “Mấy người bên YGLC nhờ anh phát bánh giúp ấy mà.”
“Đi lẻ nhé. “Đại ca” gì mà xấu tính.”
“Bốn người mà là lẻ à?” – Anh Khánh cười sau lời buộc tội của Trâm – “Ba mới là lẻ đây này. Nào nhận bánh đi để anh còn đi phát cho người khác.”
Tôi vừa cầm một chiếc bánh, vừa thắc mắc hỏi:
“Ban nãy em còn ngạc nhiên vì có Big Bang mà anh không đi. Sao anh không lên chơi trò chơi, để hai người này lấy hết phần thưởng rồi.”
“À, anh cũng định lên đấy, mà vừa giơ tay nhìn xuống đã thấy hai đứa này được gọi rồi, thôi thì nhường cho mấy bạn khác không mất công người ta bảo ban tổ chức thiên vị đồng nghiệp.”
“Anh lấy búp bê giấy không?” – Trâm vừa nói vừa giơ mấy con búp bê ra trước mặt anh Khánh như dụ dỗ – “Em cho anh Tae Yang này.”
“Anh không chơi búp bê.”
“Thì anh lấy cho My.”
“My gì chứ?” – Anh Khánh chép miệng – “Giờ anh mới biết sự thật My là Shawol (*) chứ không phải V.I.P (*), rõ lừa đảo.”
(*) Shawol: FC của Shinee
(*) V.I.P: FC của Big Bang
“My chịu đi xem cùng anh là được rồi, còn kêu ca gì nữa?”
“Thì anh nói gì đâu. Thôi anh đi chỗ khác đây. Còn phần bốc thăm nữa là hết chương trình, hy vọng trúng thưởng.”
Sau khi anh Khánh rời khỏi, ba chúng tôi bắt đầu lục đục ổn định lại chỗ ngồi. Quân nhìn theo anh Khánh, bỗng dưng cười sằng sặc như bị ma nhập. Tôi miễn cưỡng thăm hỏi cậu ta bằng giọng điệu chán chường nhất có thể:
“Cậu làm sao thế?”
“Số anh Khánh đen bỏ xừ, cá cược hay đến cả oẳn tù tì còn thua, mơ đấy mà trúng thưởng.”
“Phải phải.” – Trâm ngay lập tức hưởng ứng – “Nhưng anh ấy không nhận ra sự thật này thì phải.”
“Hai người thật là, không thấy…thương anh ấy hay sao mà còn cười? Nếu tôi trúng thưởng thì tôi sẽ nhường lại cho anh ấy vậy.”
“Trúng thưởng? Lại đến cậu hoang tưởng à?” – Quân vẫn chưa thôi cười ngặt nghẽo – “Trong rạp có hơn sáu trăm người đấy, cậu nghĩ gì mà bảo cậu trúng?”
“Tôi bảo là “nếu”, cậu không hiểu ý nghĩa của chữ ấy nghĩa là gì à?”
“Chắc chắn không đến lượt cậu đâu.” – Quân quả quyết – “Cậu mà trúng thì ngoài cái light-stick, cậu muốn tôi làm gì tôi cũng làm cho cậu.”
.
.
.
Tôi thả phịch người xuống giường sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, cảm thấy đôi chút mệt mỏi khi phải ngồi lì gần năm tiếng đồng hồ như vậy. Cũng gần ấy thời gian phải chịu đựng tiếng nhạc nã vào tai, tôi cảm thấy khá đau đầu và chỉ mong muốn được đi ngủ ngay lúc này mà thôi. Những ngày qua thật là mệt mỏi, nhưng riêng buổi đi off ngày hôm nay cùng Trâm và Quân cũng khiến tôi vui vẻ hơn một chút. Tôi không thể quên được giây phút cuối cùng, khi mà bạn MC đọc rành rọt ba con số: bốn-tám-hai, số thứ tự bốc thăm được ghi trên cuống vé C-Ủ-A-T-Ô-I, gương mặt Quân đã hoàn toàn biến sắc. Bất chấp việc cả rạp đang im ắng đưa mắt tìm con người may mắn nhất thì ở bên cạnh tôi, Quân vẫn không ngừng hét lên như một đứa trẻ con:
“Không thể nào! Làm gì có chuyện cậu trúng thưởng được cơ chứ?”, chỉ tay về phía người dẫn chương trình, “Này, đọc nhầm phải không thế? Không phải là bốn-tám-hai, đúng không?”
Mỗi lần nghĩ đến gương mặt sửng sốt, ngạc nhiên đến cao độ của Quân, tôi lại phá lên cười, dù đang đi giữa đường hay đang ở trong phòng tắm đi chăng nữa. Sẽ làm bất cứ điều gì tôi muôn? Lê Anh Quân à, từ giờ có lẽ cậu nên học cách cẩn thận trong từng lời ăn tiếng nói của bản thân.
“Linh, trời mưa rồi, con thu quần áo vào đi!”
“Vâng.”
Tôi nói to để trả lời bố, rồi nhanh chóng bật dậy để chạy đi thu quần áo. Tôi và bố vẫn nói chuyện với nhau bình thường như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vào hôm trước cả, cũng như tôi đã chẳng nhỡ miệng nói ra điều gì quá đáng. Lẽ ra tôi là người phải xin lỗi bố, nhưng không hiểu sao khi đối diện với ông thì cổ họng tôi lại nghẹn lại. Tôi lại nghĩ đến mẹ và từ đó lại giận ông vì không giữ bà ở lại.
Tôi gấp quần áo và bắt đầu cất vào tủ của mình, nhưng khi vừa mở tủ ra thì một tờ giấy lạ bỗng rơi ra từ trong đó. Cố cất quần áo vào cho xong việc, xong xuôi tôi mới nhặt tờ giấy đấy lên.
Đây là…vé máy bay mà mẹ đã chuẩn bị cho tôi?
Có phải, mẹ đã từng thật sự muốn đưa tôi đi cùng dù luôn miệng nói là sẽ để tôi lựa chọn…Có phải ở bên tôi mới là điều mẹ thật sự hi vọng khi mua chiếc vé này hay không?
Tôi nắm chặt tấm vé, không để ý đến nó bị nhăn nhúm trong tay mình, tôi cứ cắm đầu bới tung mọi thứ trong tủ một cách hoảng loạng. Tôi không rõ mình đang hi vọng điều gì, nhưng tôi vẫn làm vậy như một hành động bản năng. Cuối cùng, giữa đống quần áo ngổn ngang, tôi tìm thấy lá thư của mẹ.
“Linh.
Mẹ biết mình là người mẹ ích kỷ nhất trên đời khi viết lá thư này cho con, mẹ đã không thể làm theo những gì mình hứa. Mẹ luôn yêu con và muốn tôn trọng quyết định của con, nhưng cũng vì vậy mà mẹ càng hi vọng có thể đưa con đi cùng, con có thể hiểu cho mẹ hay không?
Mẹ xin lỗi vì trước đây đã ép buộc con phải thi vào trường mà con không thích, xin lỗi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nửa đêm chồng gửi nhầm tin nhắn cho bồ sang máy vợ, lúc mở ra cô vợ mới chết điếng khi nghe âm thanh này…

Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm Voz Full

“Anh đền đời con gái cho em đi!”

Tiểu Thất, chậm đã!

Mệt rồi thì cứ nghỉ đi!