Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở (xem 5169)

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

cơ?” – Tôi tròn xoe mắt, cảm thấy ngạc nhiên và cả lo lắng trước câu hỏi của Quân. Sau cuộc nói chuyện với Trâm ngày hôm nay, bất kể ai nhắc đến anh đều khiến tôi cảm thấy không an lòng.
“Cho cả thế giới biết mình đang yêu, anh ấy như thể là một người khác vậy. Hồi còn yêu chị Quỳnh Chi, tôi đâu thấy anh ấy như vậy.”
“Hả?”
“Mặt ngây ngô như thế là sao? …Cậu vào Facebook chưa thế?”
“Chưa.”
“Đợi chút.”
Quân thở dài trước vẻ mặt thất thần của tôi, rồi lạch cạch gõ bàn phím. Chưa đến năm giây sau, cậu ta đã quay hẳn chiếc laptop về phía tôi. Thôi nhìn Quân, tôi bắt đầu để ý tới màn hình trước mặt mình. Facebook của anh Dương? Tôi vẫn không hiểu cho lắm, bèn kéo xuống dưới. Ơ, cái ảnh tôi với anh chụp hôm nay. Trời ạ, sao anh có thể up lên Facebook được cơ chứ? Anh thấy tôi chưa đủ xấu hổ hay sao?
Mặt mũi đỏ tía tai, tôi run run ấn vào bức ảnh. Đập vào mắt tôi là những dòng nhắn nhủ của anh:
Chúc mừng sinh nhật thứ mười tám của em nhé nhóc. Hôm nay là sinh nhật em, nhưng anh lại không có nhiều thời gian ở bên em được, vậy nên có những điều anh vẫn chưa kịp nói hết với em. Anh định gọi điện thoại, cũng định nhắn tin vì nghĩ viết trên Facebook thế này có lẽ em sẽ không thích, nhưng giờ em đang làm thêm và anh cũng sợ nghe giọng em rồi sẽ không an lòng về em trước lúc đi.
Em là một cô gái đặc biệt, ít ra là với anh. Em luôn cười rất tươi, luôn cao giọng giáo huấn anh, lại hay đặt việc của người khác lên trên cả bản thân mình. Mọi người hay khen anh hoàn hảo, khen anh làm việc gì cũng xuất sắc, vậy mà khi đối diện với em, anh lại biến mọi thứ trở nên thật tệ hại. Em luôn nói xin lỗi anh, rằng em khiến anh phải lo lắng cho mình. Nhưng anh biết, người luôn làm em lo lắng, luôn làm em phải khóc, lại là anh. Em cứng đầu và cố chấp, em trẻ con dễ bị tổn thương,… vậy mà anh luôn vô tâm trước cảm giác của em. Anh cho rằng mình rất tốt khi luôn ở bên em, chiều chuộng em,… nhưng những khi em không vui anh lại không hay biết. Xin lỗi em, là anh sai.
Anh gặp em vào cuối tháng hai, nói thích em vào cuối tháng tư. Chị Nguyệt hay hỏi vặn là sao lại thích nhau nhanh đến thế, vợ chồng anh chị ấy đến với nhau cũng mất hai năm trời. Đối với anh, thời gian bao lâu không quan trọng, chỉ cần tình cảm này là đủ rồi. Anh đã nói anh thích em từ cái nhìn đầu tiên, đấy là điều anh nói thật và chưa bao giờ anh thay đổi cảm giác ấy. Ở bên em ba tháng, tất cả mọi thứ vẫn như vậy. Anh không phải là một người rộng lượng và luôn quan tâm đến người khác như em nghĩ, anh làm tất cả chỉ vì sợ mất em mà thôi. Một lần sai lầm trong chuyện tình cảm với anh là quá đủ, anh không thể để mất em như vậy nữa. Vậy nên anh luôn giữ em bên mình, đặc biệt lo lắng mỗi khi em đi cùng Quân. Chuyện lần trước anh vẫn chưa thú nhận với em, không phải anh tức giận với em vì cái danh Hotboy ấy, chỉ vì ai ai cũng nói em vì Quân bỏ anh, nên anh mới lo sợ.
Anh đã từng nói với My rằng anh ghen với Quân, ghen với Khánh, thậm chí là ghen cả với Hoàng mỗi khi em vô tư ngủ gật dựa vào vai nó,… nhưng đã yêu thì phải tin tưởng. Anh vẫn tin em, vẫn cho rằng chỉ cần tin tưởng là mọi chuyện đều sẽ ổn, nhưng đâu phải đơn giản như vậy. Nhiều khi anh tự hỏi, liệu có phải chỉ là anh cần em, anh thích em đến như vậy hay không, chứ tình cảm em dành cho anh, anh thật sự không chắc. Nhiều lúc anh trách mình ngày ở bệnh viện đã “hào phóng” cho em thi xong trả lời, để bây giờ phải hối hận. Đôi lúc cũng cảm thấy giận em, cho rằng em thật sự không cần anh, nên mới luôn lảng tránh khi anh hỏi tới.
Nhưng đến bây giờ, tất cả đều không còn quan trọng nữa. Anh dường như đã quên mất em là người như thế nào. Dù có chuyện gì xảy ra em cũng nuốt suy nghĩ của mình vào trong, khó khăn đến mấy em cũng không nói ra, thì chắc hẳn em cũng không dễ dàng nói ra điều này. Em mười tám, em đến tuổi trưởng thành rồi, nhưng với anh em vẫn ngốc nghếch như vậy, nhưng anh thích em vì điều đó đấy thôi. Tại sao anh có thể nghi ngờ tình cảm của em được cơ chứ? Em khóc vì lo cho anh trong đám cưới chị Nguyệt; em luôn nhõng nhẽo đòi cắt tóc, nhưng cuối cùng cũng chịu nóng để nguyên chỉ vì anh nói thích con gái tóc dài; em học nấu ăn cũng là vì anh; em vì anh gạt bỏ sĩ diện để nói câu xin lỗi;… Em vẫn ngốc, vẫn ngốc vô cùng. Anh biết em vẫn trẻ con, vẫn ngang bướng,… nhưng lại cố ép mình lớn lên từng ngày, ép mình trưởng thành hơn,… tất cả cũng là vì anh. Anh tin, đến bây giờ thì anh đã tin tình cảm của em dành cho anh rồi.
Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã ổn. Anh hy vọng khi anh về, anh sẽ không còn phải nhìn thấy nụ cười buồn của em như những ngày này nữa. Vì mỗi khi nhìn em như vậy, anh thật sự rất đau lòng. Em đang nghĩ rằng sao chỉ đi công việc có mấy ngày thôi, mà anh lại nghiêm trọng mọi vấn đề thế này đúng không? Anh xin lỗi nhé, thực ra anh nói dối em đấy. Thật ra thì anh không chỉ vào Hồ Chí Minh để kí kết hợp đồng, có khả năng sẽ còn phải mở họp báo vả cả quay phim nữa. Anh không thể biết chính xác thời gian về Hà Nội, nhưng ít nhất cũng phải hai tuần em ạ. Anh biết nói ra thế nào em cũng phàn nàn, nên đành phải nói dối. Anh sẽ cố gắng qua Đà Lạt mua hoa cho em để chuộc lỗi, em nói em thích hoa ở Đà Lạt mà, không thì anh hứa lần sau sẽ đưa em đi cùng, được chứ? Vậy nên trong khoảng thời gian này em phải tự lo cho mình nhé, nếu có chuyện gì không ổn thì cứ trút hết lên đầu Kim, con bé đó dạo này rảnh rỗi lắm, chứ đừng chịu đựng một mình, hiểu không? Anh sẽ gọi điện cho em sớm nhất khi có thể.
Chúc mừng sinh nhật em lần nữa. Nếu nhớ anh cứ mở ảnh hôm nay ra nhé. Nhớ, đừng khóc, dù có bất cứ chuyện gì, làm ơn đợi anh về.
Còn một điều cuối cùng anh muốn nhắc, em xem lại sợi dây chuyền anh tặng em nhé. See you soon~
Người tôi trở nên cứng đờ như khúc gỗ, mặc cho ở bên trong đầu, các dây thành kinh đang va vào nhau lộp độp. Những dòng này thật sự là do anh viết hay sao? Tôi cảm thấy quá đỗi bất ngờ trước chuyện này. Sao anh lại có thể viết ra những dòng như thế? Từng câu, từng chữ anh viết ra đều khiến tôi xúc động đến phát khóc. Tại sao anh lại xin lỗi tôi cơ chứ? Tôi mới là người phải xin lỗi anh: xin lỗi vì đã làm anh buồn, làm anh phải lo lắng, lại chưa bao giờ nói thích anh cả. Anh không những không để tâm đến những khuyết điểm của tôi, mà lại xin lỗi tôi như vậy. Trước khi đọc những dòng này, tôi đã cảm thấy có lỗi với anh lắm rồi, vậy mà anh lại còn nói như vậy nữa. Tôi chịu hết nổi về sự ngốc nghếch của anh và cả sự cứng đầu của tôi rồi.
Tôi nhất định phải nói cho anh biết anh quan trọng với tôi đến nhường nào!
Luống cuống tìm điện thoại rồi bấm số gọi cho anh, tôi không còn đủ tâm trí để trả lời những câu hỏi của mọi người đang vang lên bên tai nữa. A, sao bỗng dưng lúc này lại không liên lạc được thế này? Anh tắt máy rồi? Không lẽ… ra sân bay rồi?
Ít nhất là hai tuần?
Tôi cắn chặt môi, vội vã tháo tạp dề và mũ đồng phục của quán ra, rồi lại nhanh nhanh chóng chóng thu dọn đồ đạc của mình nhét vào túi xách. Bây giờ là chín giờ rồi, hy vọng rằng anh vẫn chưa đi! Ít nhất nửa tháng không được gặp anh, không thể nói cho anh biết tất cả những gì mình đang nghĩ,… tôi thật sự phá

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tha Cho Em Được Không?

Đồ ngốc! Anh yêu em

Vợ! Đứng Lại Đó Cho Chồng!

Về Nhà Thôi, Sài Gòn

Facebook gái xinh Bắc Giang: Nguyễn Khánh Linh (Linh Thỏ)