Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở (xem 5187)

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

g hốt đưa mắt nhìn quanh, tôi gần như chết lặng đi khi nhìn thấy chị Nguyệt đang đứng ngay trước cửa phòng anh – “Ơ! Hai đứa…”
Tôi vội vã…đạp phắt anh ra khỏi người mình, khi mà kịp thời tỉnh ngộ, tôi nhận ra chúng tôi đang ở trong tư thế không được hay ho gì cho lắm. Và đặc biệt là cả hai còn đang Ở TRÊN GIƯỜNG nữa. Nghĩ là vậy, tôi vội đẩy anh ra khỏi người mình, vô tình khiến anh…rơi bịch một cái xuống sàn nhà.
“Oái!”
“Chết! Anh có làm sao không?”
Tôi luống cuống chạy lại đỡ anh. Tôi đúng là thiếu suy nghĩ thật. Anh đang bệnh thế này mà tôi còn đối xử “bạo lực” với anh như thế đó. Đỡ anh ngồi lên giường, tôi không ngừng lẩm bẩm trong miệng:
“Em xin lỗi nha! Tại em cuống quá. Anh có đau chỗ nào không? Em xin lỗi, em xin lỗi.”
“Ừ không sao đâu. Sao thỉnh thoảng em…khỏe đột xuất thế?”
“Dương! Đầu em làm sao thế?”
Chị Nguyệt ném chiếc túi xách sang một bên, cuống quýt chạy lại hỏi thăm đứa em trai yêu quý, ngay sau khi nhìn ra cái đầu đang quấn băng của anh. Trước sự lo lắng của chị Nguyệt, anh chỉ khẽ lắc đầu cho qua chuyện:
“Em không sao. Em can người ta đánh nhau nên bị ăn đòn lây đấy mà.”
“Cái gì? Em có bị hâm không thế? Thấy đánh nhau thì tránh ra chứ.”
“Em biết rồi mà chị. Linh cũng mắng em rồi.”
“Ơ… Chào em. Chị quên mất!” – Tới lúc này, chị mới chịu quay sang nhìn tôi, trên gương mặt vẫn chưa hoàn toàn hết vẻ lo lắng.
“Em chào chị ạ.”
Tôi bối rối cúi đầu chào chị. Lâu lắm rồi mới gặp, thật không ngờ lại để chị nhìn thấy trong hoàn cảnh không ra gì như thế. Vậy mà trong lúc tôi còn đang lơ ngơ cúi chào chị, thì anh Dương đã thò tay ra…kéo áo lên cho tôi. Hic, lúc đến đây dù mưa gió nhưng tôi vẫn gọn gàng lắm cơ, vậy mà chị lại nhìn thấy tôi trong bộ dạng này: trang phục thì xộc xệch, áo sơ mi thì tụt xuống tận vai. Tất cả là tại anh! Hôn kiểu gì mà giống như…khúc dạo đầu của phim 18+ thế này.
“Chị xin lỗi! Tại thằng Dương không cài cửa cổng sắt, chị lo quá nên vào mà quên gõ cửa, chị không biết là hai đứa…”
Chị Nguyệt tiếp tục nói, có lẽ là sau khi nhìn thấy gương mặt đỏ lừ vì xấu hổ của tôi và cả anh Dương. Tôi cắn chặt môi, có cảm giác như mình vừa bị ai đó hạ đo ván:
“Không phải đâu chị ơi. Chỉ là…”
“Không phải ngại với chị. Chuyện này bình thường ấy mà.” – Chị nhanh chóng xua tay, tỏ vẻ cảm thông lắm – “Bọn trẻ bây giờ suy nghĩ thoáng hơn mà.”
“Không phải mà chị.”
“Thôi thôi chị đừng nói nữa.” – Anh Dương cuối cùng cũng phải lên tiếng, khi chị anh cứ nhìn chúng tôi mà cười đầy ẩn ý – “Chị lại chuẩn bị khoe trước đây… chị cũng thế chứ gì?”
“Thằng này, mày cứ làm xấu mặt chị.”
“Sao chị về mà không nói trước với em một tiếng?”
“Về bất ngờ thì mới có cảnh hay mà xem chứ.”
“Chị đừng đùa nữa! Chị trêu nữa Linh nó khóc đấy.”
“Được thôi! Không muốn chị trêu nữa thì Linh tối nay ở lại ăn cơm cùng chị em chị, được không?”
“Để mấy hôm nữa đi chị ơi. Mai Linh thi rồi, cho con bé về nhà sớm đi.” – Anh Dương đột ngột xen vào, trước khi tôi kịp lên tiếng trả lời chị Nguyệt.
Nếu không phải anh vô tình gợi lại chuyện thi cử, chắc chắn tôi đã gật đầu đồng ý ở lại dùng cơm sau lời mời của chị, bởi vốn dĩ những chuyện vừa xảy ra đã khiến tôi hoàn toàn quên mất tính quan trọng của ngày mai.
“Ố!” – Chị Nguyệt như tỉnh hẳn ra trước câu nói của anh Dương – “Thế em thi khối D à?”
“Dạ.”
“Ừ ừ thôi đi về đi! Hôm nào đến nhớ báo chị một tiếng nhé.”
“Vâng ạ.”
“Vậy chị ở nhà em đưa Linh về nhé.”
“Ừ! Đi nhanh nhé. Đầu thế này đừng có mà đi chơi linh tinh đâu nữa đấy.”
.
.
.
Sau khi tạm biệt chị Nguyệt rồi rời khỏi nhà anh, cứ nghĩ anh sẽ đèo tôi về nhà luôn, ai dè mới đi được một đoạn thì cả hai đều ngớ ra là…chưa có ăn gì. Hừ, kể ra thì cũng không lấy gì làm lạ, cái việc “động trời” kia ít nhiều cũng làm tôi chẳng còn bụng dạ gì để ý đến cái bụng thỉnh thoảng lại sôi lên vì đói nữa. Tuy nhiên khi đã nhớ ra rồi thì đâu có thể dễ dàng làm lơ được. Do vậy, anh Dương quyết định tạt luôn vào quán KFC ngay đầu đường Thanh Niên gần nhà anh.
“Ăn muộn thế này kiểu gì cũng đau bụng.”
Tôi hút rồn rột cốc pepsi, thoáng nhăn mặt lộ rõ vẻ nhõng nhẽo. Anh Dương nhíu mày nhìn tôi, vẻ lo lắng hiện lên trên gương mặt anh cũng không thể thu hút tôi bằng dài băng trắng quấn quanh vết thương trên đầu.
“Em bị đau dạ dày à?”
“…Như thế là đau dạ dày ạ?”
“…Ừ.”
“Em cũng chẳng biết anh ơi. Chỉ biết ăn muộn là sẽ như thế.”
“Em hay nhỉ?” – Cái nhíu mày bất mãn thoáng hiện lên trên gương mặt anh – “Mình bệnh gì mà cũng không biết à?”
“Ha ha, nhiều bệnh quá nên cũng hết biết luôn, mà toàn bệnh linh tinh thường trực.”
“Em hay bị bệnh gì?”
“Chậc, kể ra thì bao giờ mới hết? Mỗi khi thời tiết thay đổi là em bị đau nhức khắp người này, khi không đi lại có cảm giác như ai cầm kim đâm vào gót chân mình, suy nghĩ quá nhiều đầu sẽ đau buốt kinh khủng, tâm trạng bất ổn luôn luôn buồn nôn, nhiều khi chẳng rõ vì sao chân tay mất cảm giác, lại còn_” – Tôi ngây thơ, vốn ngồi suy nghĩ rồi tính liệt kê ra tất cả các loại bệnh tật “bí hiểm” của mình ra cho anh nghe, nhưng rồi cuối cùng lại bị ánh mắt xót xa của người phía đối diện làm cho cứng họng.
Kịp thời phanh lại trước khi kể lể ra hết mọi điều, tôi bối rối chèn vào một “bệnh tình” có lẽ không được tính:
“…tim tự dưng rất đau mỗi khi nhìn thấy ai đấy thân mật với người con gái khác”
Tôi nhanh chóng nhận ra sự ngạc nhiên lộ rõ trên từng cơ mặt anh, cùng với đó cũng là sự…nể phục cho sự dũng cảm của bản thân mình. Tại sao bỗng nhiên tôi có thể thẳng thắn nói ra điều này mà không có một chút ngại ngùng nào thế nhỉ? Dù nghi vấn về bản thân là như thế, nhưng tôi cũng không hề cảm thấy hối hận trước câu nói vừa rồi. Đơn giản vì những gì tôi vừa nói hoàn toàn đúng với sự thật.
Anh bật cười, nụ cười rạng rỡ xua tan đi cả những âm u trong một ngày mưa gió:
“Xem ra anh chỉ chữa được mỗi “bệnh” cuối cùng thôi nhỉ?”
“Có chữa hay không, hay cố tình làm nó nặng thêm?”
“Cứ thi cho xong đi, rồi anh bắt em học cách tin tưởng người khác.”
Em quen tin vào trực giác của mình rồi.
Tôi đã toan nói với anh như vậy, nhưng cuối cũng cũng khống chế được lời nói của bản thân. Tôi nghĩ rằng anh sẽ thất vọng trước lời thú nhận đó, nên đã quyết định không nói ra, cho dù sự thật là như vậy. Khi tôi nhận ra mình thích anh, chẳng phải nhờ tới sự giúp đỡ của bất kì ai mà một con bé chưa tròn mười tám tuổi và cũng chưa từng biết cảm giác thích một người trước đó là như thế nào là tôi, bỗng nhiên lại ngộ ra được, cũng là do trực giác của bản thân. Ướm cảm giác của My với anh Khánh, lên chính mình với anh để rồi vỡ òa ra trước sự thật. Chính từ giờ phút đó, tôi tin tưởng trực giác của mình vô cùng.
Đến cả khi chúng tôi chia tay, nhìn vào chiếc nhẫn vẫn còn nguyên vẹn trên tay anh, trực giác lại mách bảo rằng tôi vẫn còn cơ hội. Tin tưởng vào điều đó, tôi đã không ngần ngại hạ thấp sĩ diện của bản thân, cầu xin anh tha thứ, cầu xin anh cho mình một cơ hội. Ừ thì một lần nữa trực giác của tôi lại đúng đấy thôi!
Không phải là tôi không tin anh, chỉ là tôi sợ. Sợ một ngày mình quá tin tưởng vào người con trai này, đến nỗi không tài nào dứt ra được. Vũ Phương Linh trước đây vô tư đến độ vô tâm, sống cho bản thân mìn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử

Tử vi hàng ngày 12 cung hoàng đạo Thứ Tư ngày 08/03/2017

Mộng dục

Truyện Hoàng Tử Online Full