hê của Quân – “Chẳng việc gì mà phải tránh nhau cả. Chỉ là tôi với cậu đâu có chuyện gì để gặp nhau.”
“Ừ tôi biết rồi. Năm phút nữa qua Facebook tôi rồi hãy ngủ nhé.”
Quân nói rồi nhanh chóng cúp máy, để mặc tôi vẫn còn lơ ngơ không hiểu cậu ta nói cái gì. Tôi để điện thoại xuống bàn, quay lại với chiếc máy tính màn hình đã tối màu vì để lâu không động tới. Di chuột để màn hình sáng trở lại, Facebook tôi tự động F5 lại, tình cờ hiện lên status mới ở Facebook của S.I.U.
“Hôm nay S.I.U đi làm từ thiện, chúng tôi đã cùng nhau phát quà cho các trẻ em trong trại trẻ mồ côi. Đây là một việc làm ý nghĩa và thật hạnh phúc khi tất cả chúng tôi có thể ở bên nhau và cùng làm việc này. Dù có chuyện gì xảy ra, thì S.I.U vẫn như một gia đình vậy. Cùng với đó, ngày hôm nay đã có khá nhiều việc xảy ra, xin phép các bạn để nó khép lại tại đây. Nếu là bạn bè hoặc là những người yêu quý chúng tôi, xin đừng để ý nữa.”
Tôi cảm thấy sống mũi cay cay khi vô tình đọc được những dòng trên. Giọng điệu này có lẽ là của anh Khánh hoặc chị Mai. S.I.U đã im lặng trong toàn bộ cuộc tranh cãi, bọn họ không có nửa câu trách cứ tôi, để rồi cuối cùng lại lên tiếng bênh vực tôi như vậy đấy. Bọn họ thật sự không giận tôi hay sao? Tôi nợ tất cả mọi người lời xin lỗi cơ mà. Tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Tôi không đáng. Đọc những dòng này, tôi nửa muốn ở lại, nửa muốn rút lui khỏi nhóm. Tôi không muốn xa S.I.U một chút nào cả, song để đối diện với mọi người, tôi không đủ can đảm.
Tôi thở dài, lẳng lặng click vào Facebook của Quân. Chắc cũng được năm phút rồi, có lẽ Quân đã làm xong “việc gì đó” mà cậu ta nói với mình. Một đường link từ Youtube, cùng với đó là dòng chữ:”I’m ok and I hope you do too, Angel”. Tôi ấn like, sau đó click vào đường link đó.
A, hình như đây là em gái Quân, con bé tên Bông mà tôi đã gặp hôm ở biển. Trong clip, con bé mặc bộ váy đỏ chót, cúi đầu chào người quay clip, sau đó mới hắng giọng nói:
“Chào chị Thiên Thần, em là em gái anh Quân, em là Bông. Anh Quân bảo rằng chị đang buồn nên bắt em hát bài gì vui vui tặng chị. Không phải ai em cũng hát cho đâu, chẳng qua là hôm ở biển chị cõng em về mà thôi đó. Em hát rồi hôm nào chị dẫn em đi ăn kem nhé chị nhé.”
Chương 37
Ads “Em nhiều chuyện quá!”
Tôi nghe tiếng Quân càu nhàu quanh đó. Việc đó khiến Bông xụ mặt lại tỏ vẻ không hài lòng, nó cong môi cãi bướng:
“Anh phải để em chào chị Thiên Thần đã chứ.”
“Phiền. Em có hát không thì bảo?”
“Biết rồi, biết rồi.” – Bông bĩu môi ấm ức, rồi nó lại quay lại nhìn vào ống kính – “Sau đây em xin hát tặng chị bài “Tia nắng hạt mưa”. Anh Quân, anh vỗ tay đi!”
“Em rõ lắm chuyện, anh đang quay sao vỗ tay cho em được. Hát nhanh rồi ra ăn kem nào.”
Tôi thấy Bông cười tít mắt lại trước lời đề nghị của Quân. Con bé cúi đầu làm dáng trước ống kính một lần nữa, sau đó mới bắt đầu hát. Giọng hát trong vắt của con bé khiến tâm hồn tôi bắt đầu lơ lửng theo từng giai điệu của bài hát. Đã quá lâu rồi tôi không nghe bài hát này rồi thì phải. Tôi nhớ lần cuối cùng “nhắc” tới nó là vào những năm cuối cùng của cấp hai, khi nó còn nằm trong quyển sách âm nhạc. Tôi nhớ hồi đó quá! Bỗng dưng trong giờ phút này tôi ước gì mình có thể quay ngược lại thời gian để sống lại những ngày hồn nhiên vô tư vô lo ấy…
“Hình như trong từng tia nắng có nét tinh nghịch bạn trai
Hình như trong từng hạt mưa có nụ cười duyên bạn gái
Hình như trong từng tia nắng hát lên theo từng tiếng ve
Hình như trong
từng hạt mưa có dòng lưu bút đọng lại.
Tia nắng, hạt mưa
Tia nắng, hạt mưa trẻ mãi
Màu hoa phượng đỏ vô tư
Bạn hỡi, bạn ơi
Đừng trách, đừng buồn vô cớ
Làm buồn tia nắng hạt mưa”
Tôi vô thức ngồi lẩm nhẩm theo giai điệu bài hát, những giai điệu quen thuộc của tuổi thơ tôi. Hình như tôi đã quá tuổi để nghe những bài như thế này rồi, nhưng không hiểu sao lúc này đây, tâm hồn tôi lại cảm thấy bình yên. Anh em nhà Quân thật là… Tự nhiên lúc này tôi cảm thấy cả hai người họ…đáng yêu đến lạ.
Tôi cuối cùng cũng chịu quay trở lại Facebook, sau khi đã replay clip kia đến phát ngán thì thôi. Phía bên dưới status của Quân, tôi đọc được khá nhiều comment của mọi người. Có người thì khen con bé Bông đáng yêu, nhưng cũng có khá nhiều người thắc mắc xem Thiên Thần là ai. Bọn họ hỏi rằng liệu đó có phải tôi, người đã gây ra chuyện lùm xùm trong ngày hôm nay không. Tôi bỗng dưng thấy sợ, liều mình click vào xem những ai đã like status của Quân. Nếu tôi nhớ không nhầm thì dù có ghét nhau, nhưng đa số các thành viên trong S.I.U đều có add Facebook của Quân. Kim, Uyên, Tuấn, anh Việt,… Trời ạ, sao mọi người lại đi like cái này làm gì không biết? Liệu bọn họ có nhớ cái từ Thiên Thần mà Quân, hay thậm chí là cả anh Dương vẫn hay gọi để trêu tôi hay không?
Quân DMC: “Đã bảo không có gì mà lại, mọi người nhiều chuyện quá! Mấy thằng bên Holic Crew rảnh rỗi kiếm chuyện mà thôi, tao với con bé này không có gì đâu, đừng suy đoán linh tinh nữa”.
Trong lúc tôi còn đang đấu tranh tư tưởng, thì dòng comment của Quân đã nhanh chóng đập vào mắt tôi. Tôi tặc lưỡi, cảm thấy đôi chút khó chịu trước giọng điệu của cậu ta. Ắt hẳn rằng Quân đang bực mình trước hàng loạt câu hỏi mang tính điều tra kia, tôi nghĩ vậy, nhưng gọi tôi là “con bé này”, tôi cảm thấy có chút ức chế. Thôi nào, đâu phải tôi còn lạ lẫm gì với cái tính chẳng xem người khác ra gì của Quân cơ chứ.
Tôi với tay tắt máy tính. Có lẽ ngày hôm nay nên kết thúc ở đây thôi. Lời Quân nói cũng đúng, tôi nên đi ngủ sớm, bắt đầu óc suy nghĩ gì trong lúc này quả thật sẽ chỉ nghĩ đến những việc tệ hại.
Tôi với tay vớ lấy cái điện thoại, soạn một tin nhắn gửi cho Quân:
“Cảm ơn cậu và Bông nhé, cảm ơn rất nhiều. Khi nào tâm trạng tôi khá hơn tôi sẽ dẫn Bông đi ăn kem, hứa danh dự đấy. Ngủ ngon.”
.
.
.
Tám giờ sáng.
Tôi đành nhờ mấy bác bán hàng trông giúp mình cái xe để chạy lên phòng tập trong chốc lát. Giờ này có lẽ S.I.U vẫn còn đang ăn sáng, tôi phải nhanh chân lên nếu không muốn bị mọi người bắt gặp. Tôi không đủ can đảm để đối diện với S.I.U trong hoàn cảnh này, nhưng im lặng như lời Quân bảo, tôi cũng chẳng đành lòng.
Tôi muốn xin lỗi S.I.U. Đó là lí
do ngày hôm nay tôi đã ngủ dậy thật sớm, dù nói đúng ra cả đêm hôm qua chẳng ngủ được chút nào. Tôi đã cất công tạt qua Hàng Mã để mua một chùm bóng bay theo như sĩ số của S.I.U, hí hoáy viết chữ “I’m sorry” lên từng quả một để đem tới đây cho mọi người. Đó là cách xin lỗi chân thành nhất mà tôi có thể nghĩ ra được trong lúc này. Tôi không dám chắc là điều này có thể làm S.I.U tha lỗi cho tôi, bản thân tôi cũng không dám hy vọng vào điều đó, nhưng ít ra tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Đứng lặng người trước cửa phòng tập, tôi không đủ can đảm để đẩy cửa mà bước vào trong, dù cho đã xác định được rằng vẫn chưa có ai đến đây. Tôi không xứng đáng, không xứng đáng để bước vào nơi mà tôi và mọi người đều mặc nhiên cho nó là ngôi nhà thứ hai của mình. Tôi có nên rời khỏi nhóm hay không đây? Bốn tháng qua, tôi đã may mắn có S.I.U như những người anh chị em trong gia đình, vậy mà tôi không biết nâng niu, không biết quý trọng. Ở bên mọi ngườ
“Ừ tôi biết rồi. Năm phút nữa qua Facebook tôi rồi hãy ngủ nhé.”
Quân nói rồi nhanh chóng cúp máy, để mặc tôi vẫn còn lơ ngơ không hiểu cậu ta nói cái gì. Tôi để điện thoại xuống bàn, quay lại với chiếc máy tính màn hình đã tối màu vì để lâu không động tới. Di chuột để màn hình sáng trở lại, Facebook tôi tự động F5 lại, tình cờ hiện lên status mới ở Facebook của S.I.U.
“Hôm nay S.I.U đi làm từ thiện, chúng tôi đã cùng nhau phát quà cho các trẻ em trong trại trẻ mồ côi. Đây là một việc làm ý nghĩa và thật hạnh phúc khi tất cả chúng tôi có thể ở bên nhau và cùng làm việc này. Dù có chuyện gì xảy ra, thì S.I.U vẫn như một gia đình vậy. Cùng với đó, ngày hôm nay đã có khá nhiều việc xảy ra, xin phép các bạn để nó khép lại tại đây. Nếu là bạn bè hoặc là những người yêu quý chúng tôi, xin đừng để ý nữa.”
Tôi cảm thấy sống mũi cay cay khi vô tình đọc được những dòng trên. Giọng điệu này có lẽ là của anh Khánh hoặc chị Mai. S.I.U đã im lặng trong toàn bộ cuộc tranh cãi, bọn họ không có nửa câu trách cứ tôi, để rồi cuối cùng lại lên tiếng bênh vực tôi như vậy đấy. Bọn họ thật sự không giận tôi hay sao? Tôi nợ tất cả mọi người lời xin lỗi cơ mà. Tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Tôi không đáng. Đọc những dòng này, tôi nửa muốn ở lại, nửa muốn rút lui khỏi nhóm. Tôi không muốn xa S.I.U một chút nào cả, song để đối diện với mọi người, tôi không đủ can đảm.
Tôi thở dài, lẳng lặng click vào Facebook của Quân. Chắc cũng được năm phút rồi, có lẽ Quân đã làm xong “việc gì đó” mà cậu ta nói với mình. Một đường link từ Youtube, cùng với đó là dòng chữ:”I’m ok and I hope you do too, Angel”. Tôi ấn like, sau đó click vào đường link đó.
A, hình như đây là em gái Quân, con bé tên Bông mà tôi đã gặp hôm ở biển. Trong clip, con bé mặc bộ váy đỏ chót, cúi đầu chào người quay clip, sau đó mới hắng giọng nói:
“Chào chị Thiên Thần, em là em gái anh Quân, em là Bông. Anh Quân bảo rằng chị đang buồn nên bắt em hát bài gì vui vui tặng chị. Không phải ai em cũng hát cho đâu, chẳng qua là hôm ở biển chị cõng em về mà thôi đó. Em hát rồi hôm nào chị dẫn em đi ăn kem nhé chị nhé.”
Chương 37
Ads “Em nhiều chuyện quá!”
Tôi nghe tiếng Quân càu nhàu quanh đó. Việc đó khiến Bông xụ mặt lại tỏ vẻ không hài lòng, nó cong môi cãi bướng:
“Anh phải để em chào chị Thiên Thần đã chứ.”
“Phiền. Em có hát không thì bảo?”
“Biết rồi, biết rồi.” – Bông bĩu môi ấm ức, rồi nó lại quay lại nhìn vào ống kính – “Sau đây em xin hát tặng chị bài “Tia nắng hạt mưa”. Anh Quân, anh vỗ tay đi!”
“Em rõ lắm chuyện, anh đang quay sao vỗ tay cho em được. Hát nhanh rồi ra ăn kem nào.”
Tôi thấy Bông cười tít mắt lại trước lời đề nghị của Quân. Con bé cúi đầu làm dáng trước ống kính một lần nữa, sau đó mới bắt đầu hát. Giọng hát trong vắt của con bé khiến tâm hồn tôi bắt đầu lơ lửng theo từng giai điệu của bài hát. Đã quá lâu rồi tôi không nghe bài hát này rồi thì phải. Tôi nhớ lần cuối cùng “nhắc” tới nó là vào những năm cuối cùng của cấp hai, khi nó còn nằm trong quyển sách âm nhạc. Tôi nhớ hồi đó quá! Bỗng dưng trong giờ phút này tôi ước gì mình có thể quay ngược lại thời gian để sống lại những ngày hồn nhiên vô tư vô lo ấy…
“Hình như trong từng tia nắng có nét tinh nghịch bạn trai
Hình như trong từng hạt mưa có nụ cười duyên bạn gái
Hình như trong từng tia nắng hát lên theo từng tiếng ve
Hình như trong
từng hạt mưa có dòng lưu bút đọng lại.
Tia nắng, hạt mưa
Tia nắng, hạt mưa trẻ mãi
Màu hoa phượng đỏ vô tư
Bạn hỡi, bạn ơi
Đừng trách, đừng buồn vô cớ
Làm buồn tia nắng hạt mưa”
Tôi vô thức ngồi lẩm nhẩm theo giai điệu bài hát, những giai điệu quen thuộc của tuổi thơ tôi. Hình như tôi đã quá tuổi để nghe những bài như thế này rồi, nhưng không hiểu sao lúc này đây, tâm hồn tôi lại cảm thấy bình yên. Anh em nhà Quân thật là… Tự nhiên lúc này tôi cảm thấy cả hai người họ…đáng yêu đến lạ.
Tôi cuối cùng cũng chịu quay trở lại Facebook, sau khi đã replay clip kia đến phát ngán thì thôi. Phía bên dưới status của Quân, tôi đọc được khá nhiều comment của mọi người. Có người thì khen con bé Bông đáng yêu, nhưng cũng có khá nhiều người thắc mắc xem Thiên Thần là ai. Bọn họ hỏi rằng liệu đó có phải tôi, người đã gây ra chuyện lùm xùm trong ngày hôm nay không. Tôi bỗng dưng thấy sợ, liều mình click vào xem những ai đã like status của Quân. Nếu tôi nhớ không nhầm thì dù có ghét nhau, nhưng đa số các thành viên trong S.I.U đều có add Facebook của Quân. Kim, Uyên, Tuấn, anh Việt,… Trời ạ, sao mọi người lại đi like cái này làm gì không biết? Liệu bọn họ có nhớ cái từ Thiên Thần mà Quân, hay thậm chí là cả anh Dương vẫn hay gọi để trêu tôi hay không?
Quân DMC: “Đã bảo không có gì mà lại, mọi người nhiều chuyện quá! Mấy thằng bên Holic Crew rảnh rỗi kiếm chuyện mà thôi, tao với con bé này không có gì đâu, đừng suy đoán linh tinh nữa”.
Trong lúc tôi còn đang đấu tranh tư tưởng, thì dòng comment của Quân đã nhanh chóng đập vào mắt tôi. Tôi tặc lưỡi, cảm thấy đôi chút khó chịu trước giọng điệu của cậu ta. Ắt hẳn rằng Quân đang bực mình trước hàng loạt câu hỏi mang tính điều tra kia, tôi nghĩ vậy, nhưng gọi tôi là “con bé này”, tôi cảm thấy có chút ức chế. Thôi nào, đâu phải tôi còn lạ lẫm gì với cái tính chẳng xem người khác ra gì của Quân cơ chứ.
Tôi với tay tắt máy tính. Có lẽ ngày hôm nay nên kết thúc ở đây thôi. Lời Quân nói cũng đúng, tôi nên đi ngủ sớm, bắt đầu óc suy nghĩ gì trong lúc này quả thật sẽ chỉ nghĩ đến những việc tệ hại.
Tôi với tay vớ lấy cái điện thoại, soạn một tin nhắn gửi cho Quân:
“Cảm ơn cậu và Bông nhé, cảm ơn rất nhiều. Khi nào tâm trạng tôi khá hơn tôi sẽ dẫn Bông đi ăn kem, hứa danh dự đấy. Ngủ ngon.”
.
.
.
Tám giờ sáng.
Tôi đành nhờ mấy bác bán hàng trông giúp mình cái xe để chạy lên phòng tập trong chốc lát. Giờ này có lẽ S.I.U vẫn còn đang ăn sáng, tôi phải nhanh chân lên nếu không muốn bị mọi người bắt gặp. Tôi không đủ can đảm để đối diện với S.I.U trong hoàn cảnh này, nhưng im lặng như lời Quân bảo, tôi cũng chẳng đành lòng.
Tôi muốn xin lỗi S.I.U. Đó là lí
do ngày hôm nay tôi đã ngủ dậy thật sớm, dù nói đúng ra cả đêm hôm qua chẳng ngủ được chút nào. Tôi đã cất công tạt qua Hàng Mã để mua một chùm bóng bay theo như sĩ số của S.I.U, hí hoáy viết chữ “I’m sorry” lên từng quả một để đem tới đây cho mọi người. Đó là cách xin lỗi chân thành nhất mà tôi có thể nghĩ ra được trong lúc này. Tôi không dám chắc là điều này có thể làm S.I.U tha lỗi cho tôi, bản thân tôi cũng không dám hy vọng vào điều đó, nhưng ít ra tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Đứng lặng người trước cửa phòng tập, tôi không đủ can đảm để đẩy cửa mà bước vào trong, dù cho đã xác định được rằng vẫn chưa có ai đến đây. Tôi không xứng đáng, không xứng đáng để bước vào nơi mà tôi và mọi người đều mặc nhiên cho nó là ngôi nhà thứ hai của mình. Tôi có nên rời khỏi nhóm hay không đây? Bốn tháng qua, tôi đã may mắn có S.I.U như những người anh chị em trong gia đình, vậy mà tôi không biết nâng niu, không biết quý trọng. Ở bên mọi ngườ