Chuyện của Quân vốn chẳng liên quan gì đến mình, nhưng tôi cảm thấy khá tiếc, nếu như điều vừa hiện lên trong đầu mình trở thành hiện thực. Tôi phần nào cảm nhận được cảm giác tiếc nuối của anh Khánh khi rời bỏ DMC, vậy nên tôi cũng thấy thật tội nghiệp cho Quân nữa.
Quân chống tay xuống bàn và nhìn tôi không chớp mắt. Vẻ mặt của cậu ta lúc này đây thật lạ, không còn vẻ bất cần, cũng chẳng có lấy một chút kiêu ngạo. Liệu có phải tôi đã nhầm hay không, hình như tôi vừa bắt gặp một ánh mắt rất ấm áp mà Quân dành cho mình. Khóe miệng nhếch thành một đường vòng cung, Quân chậm rãi nói:
“Cậu luôn là người đầu tiên đấy.”
“…Đầu tiên gì cơ?”
“Người đầu tiên tôi cõng, người đầu tiên dám tự ý động vào đồ của tôi, người đầu tiên để ý đến tôi khi tôi bị đánh,… Ban nãy cậu cũng là người đầu tiên nói tôi tốt và bây giờ thì lại là người đầu tiên hỏi tôi về chuyện này.”
“Vậy sao?”
Tôi vô thức trả lời, bỗng dưng cảm thấy người con trai đối diện mình ngốc nghếch một cách kinh khủng. Quân như thể bị tất cả mọi người xung quanh quay lưng lại, nhưng điều ngu xuẩn là chính cậu ta lại lựa chọn cuộc sống đó cho mình. Nếu không bồng bột đẩy anh Khánh ra khỏi nhóm một cách lộ liễu như vậy với mục đích quá đỗi trẻ con, chắc hẳn cậu ta đã không bị đối xử như bây giờ.
“Theo cậu thì tôi có bỏ không?”
“Ừm…Không. Cậu bỏ tình anh em với anh Khánh vì Hiphop, vậy nên tôi nghĩ sẽ không có lí do gì để cậu bỏ nó.”
“Hiphop quan trọng thật đấy… Nhưng mẹ tôi quan trọng hơn.”
“Sao cơ?”
“Mẹ tôi dọa sẽ tự tử nếu tôi không đi du học.”
“_”
“Trước giờ bố mẹ chưa bao giờ đồng ý cho tôi nhảy Hiphop. Hồi Hiphop mới có ở Việt Nam, tôi đăng kí đi học nhưng bố mẹ ngay lập tức phản đối, khi đó anh Khánh đã phải sang thuyết phục bố mẹ cho tôi. Bố mẹ tôi quý anh ấy mà, nên cũng đành chấp nhận cho tôi đi học. Khi anh Khánh chuyển sang S.I.U thì tôi lại bị cấm nhảy Hiphop, nhưng vì lúc đấy tôi là trưởng nhóm nên đành hứa với mẹ học hết cấp ba sẽ đi du học. Cứ tưởng mẹ tôi quên rồi, ai ngờ đâu… Tôi đã từng bỏ nhà đi vì chuyện này đấy, cuối cùng vẫn bị bọn trong nhóm “xì đểu”, bị bố lôi về đập cho một trận còn mẹ thì dọa tự tử.”
“_”
“Ơ lạ… Sao tự dưng tôi kể với cậu làm gì nhỉ?”
Quân bức xúc đập bàn cái rầm, rồi nhanh chóng dùng tay bới tung đầu mình lên, điệu bộ của cậu ta như thể tôi đã “bẫy” để Quân kể lại chuyện cho mình nghe vậy.
Tôi bỗng dưng nhìn thấy hình ảnh của mình trong con người Quân lúc này, chẳng phải tôi đã từng có khoảng thời gian bế tắc như vậy sao? Tương lai của tôi cũng suýt chút nữa bị vứt bỏ vì sự can thiệp của bố mẹ mình. Chưa đến nỗi dọa tự tử, xong chỉ một câu:”Không thi đại học thì không mẹ con gì hết” thì tôi cũng đủ điêu đứng rồi.
Quân “khổ” hơn tôi rất nhiều. Dù không phải chính Quân gây dựng lên DMC, nhưng cậu ta đã phần nào gìn giữ danh tiếng cho nó đến tận bây giờ. Vứt lại tất cả để sang Nhật du học, như thế khác nào chấm dứt sự nghiệp của Quân ở DMC khi mà những người trong nhóm không hề ưa cậu ta một chút nào?
Nhật Bản xa xôi lắm, liệu một kẻ luôn cho mình là số một, kiêu ngạo không ai bằng và bất cần đời như Quân sẽ thích nghi được chứ?
“Tuần sau cậu thì đại học nhỉ?” – Quân lại hỏi, dường như cậu ta đang cố hướng sang một câu chuyện khác sau khi trót tâm sự với tôi về bản thân mình.
“Ừ.”
“Thi khối gì thế?”
“D.”
“Ừm, cũng đơn giản.”
“Đơn giản gì chứ? Tôi đang lo lắm đấy.”
“Cậu chỉ cần điểm vào cao đẳng thôi mà, có gì đâu mà lo?”
“Dĩ nhiên là phải lo chứ, tôi không muốn năm sau phải thi lại chút nào.”
“Ăn nói linh tinh, tôi tin là cậu sẽ đỗ mà.”
“Vậy à?”
“Ừ, phải tự tin vào bản thân mình, hiểu chứ?”
“Ừ.”
“Vậy nhé, nếu mà cậu đỗ tôi sẽ thưởng cho cậu.”
“Thật chứ?”
Rời khỏi cốc kem, tôi ngay lập tức đưa mắt nhìn chằm chằm vào Quân. Dù rằng đã cố tỏ ra không hứng thú gì trước câu nói ấy, nhưng tôi có cảm giác như đôi mắt mình lúc này đang sáng quắc lên vậy. Quà à? Quân quả là biết cách dụ dỗ một đứa tính tình còn khá trẻ con như tôi.
Vẫn nhìn Quân không chớp mắt, tôi hỏi với giọng điệu toát lên đầy vẻ ngờ vực:
“Không lừa tôi chứ?”
“Không.” – Quân phì cười trước giọng điệu thăm dò của tôi.
“Cậu sẽ thưởng cho tôi thật sao?”
“Ừ, nếu cậu đỗ.”
“Nhớ nhé!”
“Ừ. Mà Facebook cậu tên Linh Linh đúng không? Accept đi để tôi còn check in chứ.”
“Gì? Sao lại check in?”
“Sao? Sợ S.I.U biết đi cùng với tôi à?”
Tôi cúi đầu không đáp sau nụ cười nhếch mép thường trực của Quân. Cậu ta nói đúng. Tôi chẳng thể nào phủ nhận được việc sợ S.I.U biết mình đang ở đây cùng Quân cả. Mọi người sẽ nghĩ sao nếu biết tôi bỏ nhóm trốn về, rồi rốt cuộc lại là đi chung với Quân cơ chứ? Cho dù sự thật là tôi với Quân chỉ vô tình gặp nhau, nhưng dường như bất cứ lần nào chúng tôi gặp nhau cũng toàn gây ra những chuyện chẳng hay ho gì, đỉnh điểm là vụ đánh nhau ở Summer Party đấy thôi.
“Này, tự dưng tôi thèm ăn bánh bột lọc quá. Đi ăn đi!”
Quân đột nhiên đập bàn cái rầm, rồi đứng dậy lôi xềnh xệch tôi ra khỏi quán kem khi tôi còn ngớ người ra chưa hiểu gì. Cậu ta thật kì lạ, vừa ăn kem xong đã đòi đi ăn bánh bột lọc là sao? Ở trong Vincom mát thế này thì không chịu, cứ nhất định phải lôi tôi ra đường mới chịu được. Hừ, bước ra ngoài lúc này, thế nào tôi cũng bị…”shock nhiệt” mất.
Hình như tôi rất có duyên với…trai đẹp ở Vincom khi mà bất kể lần nào tới đây tôi cũng được đi cùng Hotboy cả và lần nào tôi cũng được vô số người nhòm ngó. Hôm nay thì may mắn hơn một chút khi mà tôi ăn mặc khá tử tế chứ không thê thảm như lần đầu tới đây cùng anh Dương, nhưng việc những ánh mắt soi mói xung quanh không ngừng hướng về mình lại khiến cho tôi cảm thấy không hề dễ chịu. Quân đúng là chẳng giống anh Dương một chút nào. Tôi nhớ những lần đi cùng anh, dù không thoải mái gì với việc bị mọi người soi mói, nhưng anh vẫn mỉm cười chào lại những bạn fangirls nhận ra mình. Còn Quân, cậu ta cứ vênh mặt lên mà đi như thể mình là trung tâm của vũ trụ này vậy. Thật là khó ưa!
Tôi đứng một góc để đợi Quân đi lấy xe, trong khi mắt vẫn dán chặt vào từng đoàn xe đang phóng nhanh xuống hầm. Cảm giác lao xuống dốc vẫn luôn là một trong những cảm giác dễ chịu nhất. Giá mà tôi cũng có thể phóng xe đi như vậy bây giờ, để tạm thời nhờ gió thổi bay đi cái tâm trạng ngổn ngang hiện tại.
Câu nói của anh lại vô tình hiện lên trong đầu tôi. Đúng ra thì tôi chẳng thể nào gạt bỏ nó ra khỏi đầu mình cho được, cho dù mình đã cố hết sức để chú ý vào cái tay đau của Hoàng hay trò đập cá sấu của Quân đi chăng nữa.
“Vậy sao em không hỏi thăm Ly mà còn gây sự với anh? Nó là em gái em, chẳng lẽ_”
Đau thật! Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng anh sẽ nói câu đó với mình, chứ đừng nói là trước mặt bao nhiêu người như thế. Anh nghĩ tôi cảm thấy hả hê, hoặc chính tôi là đứa đã xui Hoàng bày ra trò này, phải không? Khi xảy ra chuyện, một bên là đứa em gái cùng cha khác mẹ mà tôi căm ghét vô cùng, một bên là đứa em trai không chung máu mủ nhưng thân thiết chẳng khác gì ruột thịt,… tôi đã cảm thấy đau xót vô cùng khi chứng kiến những gì xảy ra với bọn nó. Tôi chạy lại với Hoàng trước tiên, nhưng điều đó không hề đồng nghĩa với việc tôi không quan tâm đến Ly. Dù trong thâm tâm tôi cảm thấy giận dữ g
Quân chống tay xuống bàn và nhìn tôi không chớp mắt. Vẻ mặt của cậu ta lúc này đây thật lạ, không còn vẻ bất cần, cũng chẳng có lấy một chút kiêu ngạo. Liệu có phải tôi đã nhầm hay không, hình như tôi vừa bắt gặp một ánh mắt rất ấm áp mà Quân dành cho mình. Khóe miệng nhếch thành một đường vòng cung, Quân chậm rãi nói:
“Cậu luôn là người đầu tiên đấy.”
“…Đầu tiên gì cơ?”
“Người đầu tiên tôi cõng, người đầu tiên dám tự ý động vào đồ của tôi, người đầu tiên để ý đến tôi khi tôi bị đánh,… Ban nãy cậu cũng là người đầu tiên nói tôi tốt và bây giờ thì lại là người đầu tiên hỏi tôi về chuyện này.”
“Vậy sao?”
Tôi vô thức trả lời, bỗng dưng cảm thấy người con trai đối diện mình ngốc nghếch một cách kinh khủng. Quân như thể bị tất cả mọi người xung quanh quay lưng lại, nhưng điều ngu xuẩn là chính cậu ta lại lựa chọn cuộc sống đó cho mình. Nếu không bồng bột đẩy anh Khánh ra khỏi nhóm một cách lộ liễu như vậy với mục đích quá đỗi trẻ con, chắc hẳn cậu ta đã không bị đối xử như bây giờ.
“Theo cậu thì tôi có bỏ không?”
“Ừm…Không. Cậu bỏ tình anh em với anh Khánh vì Hiphop, vậy nên tôi nghĩ sẽ không có lí do gì để cậu bỏ nó.”
“Hiphop quan trọng thật đấy… Nhưng mẹ tôi quan trọng hơn.”
“Sao cơ?”
“Mẹ tôi dọa sẽ tự tử nếu tôi không đi du học.”
“_”
“Trước giờ bố mẹ chưa bao giờ đồng ý cho tôi nhảy Hiphop. Hồi Hiphop mới có ở Việt Nam, tôi đăng kí đi học nhưng bố mẹ ngay lập tức phản đối, khi đó anh Khánh đã phải sang thuyết phục bố mẹ cho tôi. Bố mẹ tôi quý anh ấy mà, nên cũng đành chấp nhận cho tôi đi học. Khi anh Khánh chuyển sang S.I.U thì tôi lại bị cấm nhảy Hiphop, nhưng vì lúc đấy tôi là trưởng nhóm nên đành hứa với mẹ học hết cấp ba sẽ đi du học. Cứ tưởng mẹ tôi quên rồi, ai ngờ đâu… Tôi đã từng bỏ nhà đi vì chuyện này đấy, cuối cùng vẫn bị bọn trong nhóm “xì đểu”, bị bố lôi về đập cho một trận còn mẹ thì dọa tự tử.”
“_”
“Ơ lạ… Sao tự dưng tôi kể với cậu làm gì nhỉ?”
Quân bức xúc đập bàn cái rầm, rồi nhanh chóng dùng tay bới tung đầu mình lên, điệu bộ của cậu ta như thể tôi đã “bẫy” để Quân kể lại chuyện cho mình nghe vậy.
Tôi bỗng dưng nhìn thấy hình ảnh của mình trong con người Quân lúc này, chẳng phải tôi đã từng có khoảng thời gian bế tắc như vậy sao? Tương lai của tôi cũng suýt chút nữa bị vứt bỏ vì sự can thiệp của bố mẹ mình. Chưa đến nỗi dọa tự tử, xong chỉ một câu:”Không thi đại học thì không mẹ con gì hết” thì tôi cũng đủ điêu đứng rồi.
Quân “khổ” hơn tôi rất nhiều. Dù không phải chính Quân gây dựng lên DMC, nhưng cậu ta đã phần nào gìn giữ danh tiếng cho nó đến tận bây giờ. Vứt lại tất cả để sang Nhật du học, như thế khác nào chấm dứt sự nghiệp của Quân ở DMC khi mà những người trong nhóm không hề ưa cậu ta một chút nào?
Nhật Bản xa xôi lắm, liệu một kẻ luôn cho mình là số một, kiêu ngạo không ai bằng và bất cần đời như Quân sẽ thích nghi được chứ?
“Tuần sau cậu thì đại học nhỉ?” – Quân lại hỏi, dường như cậu ta đang cố hướng sang một câu chuyện khác sau khi trót tâm sự với tôi về bản thân mình.
“Ừ.”
“Thi khối gì thế?”
“D.”
“Ừm, cũng đơn giản.”
“Đơn giản gì chứ? Tôi đang lo lắm đấy.”
“Cậu chỉ cần điểm vào cao đẳng thôi mà, có gì đâu mà lo?”
“Dĩ nhiên là phải lo chứ, tôi không muốn năm sau phải thi lại chút nào.”
“Ăn nói linh tinh, tôi tin là cậu sẽ đỗ mà.”
“Vậy à?”
“Ừ, phải tự tin vào bản thân mình, hiểu chứ?”
“Ừ.”
“Vậy nhé, nếu mà cậu đỗ tôi sẽ thưởng cho cậu.”
“Thật chứ?”
Rời khỏi cốc kem, tôi ngay lập tức đưa mắt nhìn chằm chằm vào Quân. Dù rằng đã cố tỏ ra không hứng thú gì trước câu nói ấy, nhưng tôi có cảm giác như đôi mắt mình lúc này đang sáng quắc lên vậy. Quà à? Quân quả là biết cách dụ dỗ một đứa tính tình còn khá trẻ con như tôi.
Vẫn nhìn Quân không chớp mắt, tôi hỏi với giọng điệu toát lên đầy vẻ ngờ vực:
“Không lừa tôi chứ?”
“Không.” – Quân phì cười trước giọng điệu thăm dò của tôi.
“Cậu sẽ thưởng cho tôi thật sao?”
“Ừ, nếu cậu đỗ.”
“Nhớ nhé!”
“Ừ. Mà Facebook cậu tên Linh Linh đúng không? Accept đi để tôi còn check in chứ.”
“Gì? Sao lại check in?”
“Sao? Sợ S.I.U biết đi cùng với tôi à?”
Tôi cúi đầu không đáp sau nụ cười nhếch mép thường trực của Quân. Cậu ta nói đúng. Tôi chẳng thể nào phủ nhận được việc sợ S.I.U biết mình đang ở đây cùng Quân cả. Mọi người sẽ nghĩ sao nếu biết tôi bỏ nhóm trốn về, rồi rốt cuộc lại là đi chung với Quân cơ chứ? Cho dù sự thật là tôi với Quân chỉ vô tình gặp nhau, nhưng dường như bất cứ lần nào chúng tôi gặp nhau cũng toàn gây ra những chuyện chẳng hay ho gì, đỉnh điểm là vụ đánh nhau ở Summer Party đấy thôi.
“Này, tự dưng tôi thèm ăn bánh bột lọc quá. Đi ăn đi!”
Quân đột nhiên đập bàn cái rầm, rồi đứng dậy lôi xềnh xệch tôi ra khỏi quán kem khi tôi còn ngớ người ra chưa hiểu gì. Cậu ta thật kì lạ, vừa ăn kem xong đã đòi đi ăn bánh bột lọc là sao? Ở trong Vincom mát thế này thì không chịu, cứ nhất định phải lôi tôi ra đường mới chịu được. Hừ, bước ra ngoài lúc này, thế nào tôi cũng bị…”shock nhiệt” mất.
Hình như tôi rất có duyên với…trai đẹp ở Vincom khi mà bất kể lần nào tới đây tôi cũng được đi cùng Hotboy cả và lần nào tôi cũng được vô số người nhòm ngó. Hôm nay thì may mắn hơn một chút khi mà tôi ăn mặc khá tử tế chứ không thê thảm như lần đầu tới đây cùng anh Dương, nhưng việc những ánh mắt soi mói xung quanh không ngừng hướng về mình lại khiến cho tôi cảm thấy không hề dễ chịu. Quân đúng là chẳng giống anh Dương một chút nào. Tôi nhớ những lần đi cùng anh, dù không thoải mái gì với việc bị mọi người soi mói, nhưng anh vẫn mỉm cười chào lại những bạn fangirls nhận ra mình. Còn Quân, cậu ta cứ vênh mặt lên mà đi như thể mình là trung tâm của vũ trụ này vậy. Thật là khó ưa!
Tôi đứng một góc để đợi Quân đi lấy xe, trong khi mắt vẫn dán chặt vào từng đoàn xe đang phóng nhanh xuống hầm. Cảm giác lao xuống dốc vẫn luôn là một trong những cảm giác dễ chịu nhất. Giá mà tôi cũng có thể phóng xe đi như vậy bây giờ, để tạm thời nhờ gió thổi bay đi cái tâm trạng ngổn ngang hiện tại.
Câu nói của anh lại vô tình hiện lên trong đầu tôi. Đúng ra thì tôi chẳng thể nào gạt bỏ nó ra khỏi đầu mình cho được, cho dù mình đã cố hết sức để chú ý vào cái tay đau của Hoàng hay trò đập cá sấu của Quân đi chăng nữa.
“Vậy sao em không hỏi thăm Ly mà còn gây sự với anh? Nó là em gái em, chẳng lẽ_”
Đau thật! Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng anh sẽ nói câu đó với mình, chứ đừng nói là trước mặt bao nhiêu người như thế. Anh nghĩ tôi cảm thấy hả hê, hoặc chính tôi là đứa đã xui Hoàng bày ra trò này, phải không? Khi xảy ra chuyện, một bên là đứa em gái cùng cha khác mẹ mà tôi căm ghét vô cùng, một bên là đứa em trai không chung máu mủ nhưng thân thiết chẳng khác gì ruột thịt,… tôi đã cảm thấy đau xót vô cùng khi chứng kiến những gì xảy ra với bọn nó. Tôi chạy lại với Hoàng trước tiên, nhưng điều đó không hề đồng nghĩa với việc tôi không quan tâm đến Ly. Dù trong thâm tâm tôi cảm thấy giận dữ g