ười con trai đầu tiên đến nhà tôi nữa, tôi không cảm thấy bối rối không được.
“Mày làm như mẹ là trẻ con ấy.”
“Nhưng…”
“Thằng bé đấy chắc toàn bị mày bắt nạt hả?”
“Ớ, tại sao lại là con? Sao mẹ không nghĩ rằng anh ấy bắt nạt con cơ chứ?”
“Thế hả?”
“Vâng ạ. Mẹ đừng có nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá vội vàng người ta nhé.”
Tôi nói xong, chợt cảm thấy có một chút gì đó khá khó chịu. Tôi không chủ định nghĩ về chuyện anh Khánh kể, nhưng nói xong rồi thì bỗng dưng lại vô tình nhớ lại. Ừ thì anh không hoàn hảo như tôi nghĩ, tôi cũng chẳng cần đâu, nhưng anh cứ cố tỏ ra hoàn hảo khi ở bên tôi để làm gì cơ chứ?
“Mẹ gặp nó từ hôm ở bệnh viện mà. Nhìn thấy Dương mặc quần đùi hớt hải chạy vào viện là bố mẹ biết rồi.”
“Anh ấy mặc quần đùi chạy vào thật hả mẹ?” – Tôi thắc mắc, câu nói của mẹ khiến tôi nhớ tới lời kể của Kim khi mình vừa tỉnh lại.
“Ừ, nó cứ cuống hết cả lên, tóm lấy con bé Kim mà hỏi. Dù mọi người bảo cứ yên tâm mà nó không nghe, cứ định lao vào phòng cấp cứu, cuối cùng bị thằng bé đưa con vào bệnh viện đánh.”
“À…Anh Khánh…”
Tôi giả vờ hưởng ứng theo câu nói của mẹ, chứ thật ra lúc này đầu óc vẫn nghĩ lại cái ngày kinh khủng ấy. Khi ở trong phòng cấp cứu, tôi không còn suy nghĩ gì được nữa, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình, chỉ biết rằng mình mẩy đau buốt kinh khủng. Và trong phòng cấp cứu, trong lúc đau nhất, tôi chỉ biết nghĩ đến một người mà thôi. Đó chính là lúc trong tâm tâm, tôi nhận ra mình thích anh.
“My thích anh Khánh đấy mẹ ạ.”
Thấy mẹ đang nhìn mình chằm chằm, tôi đành nói lảng sang chuyện khác. Ôi, tự nhiên lại nhắc đến hai người này rồi. Tí về nhà tôi phải gọi điện cho My xem có làm sao không? Với biểu hiện của con bé tối qua, cũng như sự vắng mặt ngày hôm nay, tôi không thể không lo lắng cho được.
“My? Con bé hiền hiền ấy hả?”
“Vâng ạ. Nhưng My lại sắp đi du học rồi. Nếu hai người đấy không thành đôi, bọn con sẽ tiếc lắm.”
“Tiếc?”
“Dạ, My thích anh Khánh nhiều lắm mà. Anh Khánh hình như cũng thích My nữa, nhưng anh ấy không biết đâu. Nếu con nói với anh Khánh tình cảm của My, liệu có được không hả mẹ? Chỉ còn hơn một tuần, con sợ không kịp…”
“Tình cảm của bản thân thì phải tự mình nắm lấy chứ con, đừng nghĩ rằng cứ thích nhau là được. Con có thể nói tốt cho người này người kia sau lưng họ, nhưng riêng chuyện tình cảm này, mình không có quyền xen vào.”
“Nhưng…nhưng mà My nhát lắm mẹ ạ. Nó chỉ biết đi theo sau anh Khánh mà thôi.”
“Ồ, mạnh miệng thật đấy. My nhát như vậy, còn con thì hơn hả?”
“Dạ?”
Tôi tròn xoe mắt nhìn mẹ, không hiểu ý của mẹ là gì nữa. Trả tiền rồi nhận lấy túi nilon cá, mẹ vừa bước đi phía trước vừa dịu giọng nói với tôi:
“Con gái lớn rồi, nhõng nhẽo ít thôi. Bố mẹ có thể chiều được con, nhưng còn thằng Dương, còn định bắt nó nhường nhịn con đến bao giờ?”
“Con…con đâu cố ý bắt anh ấy nhường mình đâu.”
“Bây giờ con cũng không còn bé bỏng gì nữa, học cách lo nghĩ đi thôi. Con để ý mà xem, thằng Dương đẹp trai như vậy, tử tế, lại học ngành điện ảnh. Có người yêu như thế phải biết giữ con ạ, chứ cứ suốt ngày nhõng nhẽo, bắt nó phải chiều theo ý mình, sẽ đến một ngày nó chán con đấy. Một người như nó, ắt hẳn sẽ có nhiều người theo đuổi. Đến lúc mất nó mà ngồi khóc, bố mẹ chẳng có cách nào mà giúp con đâu.”
Tôi im lặng lắng nghe câu nói của mẹ. Lời mẹ nói là đúng, tôi đang rất vô tâm trước chuyện tình cảm của mình thì phải. Nhớ lại câu chuyện anh Khánh kể mà xem: Quỳnh Chi thích anh như vậy, chị ấy đã dẹp bỏ bản tính tiểu thư của mình đi để theo đuổi anh, làm cho anh vui lòng. Vậy mà anh vẫn vô tâm bỏ mặc cảm xúc của chị ấy, đến khi nhận ra thì đã quá muộn. Tối nhíu mày suy ngẫm, liệu có phải bây giờ tôi đang đối xử với anh như cách anh từng đối xử với chị Quỳnh Chi hay không? Tôi không vô tâm trước cảm xúc của anh, cũng không vô tâm với bản thân anh, chỉ là tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ có một người đủ khả năng kéo anh rời xa khỏi mình. Tôi đã ỷ lại tình cảm của anh vô điều kiện, cho rằng anh sẽ chỉ thích mình mà thôi, anh chỉ có quyền lo lắng và quan tâm đến mình, để rồi đến khi thấy anh vì một người con gái nào khác, tôi lại không chấp nhận được.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy bản thân mình thật đáng giận. So với việc anh vô tâm trước cảm xúc của chị Quỳnh Chi, thì bản thân tôi cũng đâu có khá hơn anh cơ chứ. Một người mà bản chất vốn vô tâm trước cảm xúc của người mình thích, nay lại phải “hạ mình” quan tâm, dỗ dành, chăm sóc cho một đứa con gái như tôi, ắt hẳn điều đó vô cùng khó khăn với anh rồi. Vậy mà tôi đâu biết đấy là đâu, cứ hồn nhiên mặc kệ những hành động của anh dành cho mình. Lần nào giận nhau cũng là anh xuống nước làm lành; mỗi lần gọi điện tôi kêu mệt là lại chạy ra khỏi nhà mua đồ ăn mang đến cho tôi; chụp ảnh chung luôn bị tôi hạnh họe bắt làm mặt xấu cũng cười xòa đồng ý; mỗi khi thời tiết thay đổi lại loạn lên gọi điện hỏi thăm xem tôi có làm sao hay không;…
Tôi luôn nói mình sợ mất anh, nhưng sự thật là tôi lại chẳng thể làm gì cho anh cả, ngoại trừ những sự bực mình mà tôi vô tư đem lại.
Người vô tâm trong mối quan hệ mà tôi vô cùng coi trọng này, lại chính là tôi.
“Mẹ ơi!”
“Gì thế?”
“Có người cố tình làm anh Dương nghĩ khác về con. Người đấy muốn cướp anh ấy và những gì quan trọng nhất của con đi, con phải làm thế nào hả mẹ?”
“Hiểu lầm sao cơ?”
“…Chắc bây giờ trong mắt anh ấy, con đáng ghét lắm.”
“Chắc?”
“Con cũng không biết nữa.”
“Con biết không, có lẽ con sẽ mất nó thật, nhưng không phải do ai đấy cướp đi, mà chính bản thân con không có lòng tin vào tình cảm của nó.”
.
.
.
“Bố ơi, con về rồi.”
Tôi khệ nệ xách đống đồ lỉnh kỉnh vào trong nhà. Tất cả chỗ này đều là “sản phẩm” của mẹ tôi sau năm vòng chợ. Vậy mà mẹ vẫn chưa vừa lòng, lúc này lại quay lại chợ một lần nữa để đi mua nem tai về cho bố uống rượu.
“Em về rồi à?”
Anh Dương mở cửa, nhanh chân chạy lại đỡ túi đồ hộ tôi. Lúc này làn hơi lạnh của điều hòa phả vào người, khiến cho tôi không còn tâm trạng nào để trả lời câu hỏi của anh nữa. Tôi với mẹ thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trong khi bố và anh thì ở nhà hưởng thụ thế này đây, thật là bất công quá.
“Ai bảo mua lắm vào, giờ đứng đấy mà thở.” – Nhìn tôi đứng dựa lưng vào tường mà không còn chút sức lực nào, anh Dương khẽ lắc đầu.
“Tại ai được bố mẹ em quý chứ chẳng phải tại em.”
“Nói anh à?”
“Anh nghĩ còn ai khác nữa?”
“Anh tưởng em phải mừng chứ, phụ huynh sẽ không ngăn cấm tình yêu đôi trẻ.”
“Anh…lại luyên thuyên gì đấy?”
“Anh có nói gì đâu.”
“Em đang dỗi anh đấy, hiểu không?”
Tôi bỏ vào nhà, nơi chiếc điều hòa yêu dấu đang vẫy gọi. Đã chủ định là về sẽ làm hòa với anh rồi, vậy mà rốt cuộc anh lại nói linh ta linh tinh cái gì đấy, khiến tôi không chịu nổi. Anh biết cách gây sự với tôi lắm mà.
“Bố ơi, nước mía mẹ mua cho bố này.”
Tôi chạy lại lấy một hộp nước mía trong túi nilon rồi mang vào đưa bố. Trời nóng thế này, uống mía đá thì thích phải biết. Với tư tưởng hưởng thụ đấy, tôi đã quyết định tự thưởng cho mình một hộp, nhất quyết không chịu thua kém bố mẹ và anh, dù cho cổ họng vẫn còn đang đau buốt kinh khủng.
“Ha ha, ngon quá.”
Tôi reo lên đầy phấn khích, sau khi rít mộ
“Mày làm như mẹ là trẻ con ấy.”
“Nhưng…”
“Thằng bé đấy chắc toàn bị mày bắt nạt hả?”
“Ớ, tại sao lại là con? Sao mẹ không nghĩ rằng anh ấy bắt nạt con cơ chứ?”
“Thế hả?”
“Vâng ạ. Mẹ đừng có nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá vội vàng người ta nhé.”
Tôi nói xong, chợt cảm thấy có một chút gì đó khá khó chịu. Tôi không chủ định nghĩ về chuyện anh Khánh kể, nhưng nói xong rồi thì bỗng dưng lại vô tình nhớ lại. Ừ thì anh không hoàn hảo như tôi nghĩ, tôi cũng chẳng cần đâu, nhưng anh cứ cố tỏ ra hoàn hảo khi ở bên tôi để làm gì cơ chứ?
“Mẹ gặp nó từ hôm ở bệnh viện mà. Nhìn thấy Dương mặc quần đùi hớt hải chạy vào viện là bố mẹ biết rồi.”
“Anh ấy mặc quần đùi chạy vào thật hả mẹ?” – Tôi thắc mắc, câu nói của mẹ khiến tôi nhớ tới lời kể của Kim khi mình vừa tỉnh lại.
“Ừ, nó cứ cuống hết cả lên, tóm lấy con bé Kim mà hỏi. Dù mọi người bảo cứ yên tâm mà nó không nghe, cứ định lao vào phòng cấp cứu, cuối cùng bị thằng bé đưa con vào bệnh viện đánh.”
“À…Anh Khánh…”
Tôi giả vờ hưởng ứng theo câu nói của mẹ, chứ thật ra lúc này đầu óc vẫn nghĩ lại cái ngày kinh khủng ấy. Khi ở trong phòng cấp cứu, tôi không còn suy nghĩ gì được nữa, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình, chỉ biết rằng mình mẩy đau buốt kinh khủng. Và trong phòng cấp cứu, trong lúc đau nhất, tôi chỉ biết nghĩ đến một người mà thôi. Đó chính là lúc trong tâm tâm, tôi nhận ra mình thích anh.
“My thích anh Khánh đấy mẹ ạ.”
Thấy mẹ đang nhìn mình chằm chằm, tôi đành nói lảng sang chuyện khác. Ôi, tự nhiên lại nhắc đến hai người này rồi. Tí về nhà tôi phải gọi điện cho My xem có làm sao không? Với biểu hiện của con bé tối qua, cũng như sự vắng mặt ngày hôm nay, tôi không thể không lo lắng cho được.
“My? Con bé hiền hiền ấy hả?”
“Vâng ạ. Nhưng My lại sắp đi du học rồi. Nếu hai người đấy không thành đôi, bọn con sẽ tiếc lắm.”
“Tiếc?”
“Dạ, My thích anh Khánh nhiều lắm mà. Anh Khánh hình như cũng thích My nữa, nhưng anh ấy không biết đâu. Nếu con nói với anh Khánh tình cảm của My, liệu có được không hả mẹ? Chỉ còn hơn một tuần, con sợ không kịp…”
“Tình cảm của bản thân thì phải tự mình nắm lấy chứ con, đừng nghĩ rằng cứ thích nhau là được. Con có thể nói tốt cho người này người kia sau lưng họ, nhưng riêng chuyện tình cảm này, mình không có quyền xen vào.”
“Nhưng…nhưng mà My nhát lắm mẹ ạ. Nó chỉ biết đi theo sau anh Khánh mà thôi.”
“Ồ, mạnh miệng thật đấy. My nhát như vậy, còn con thì hơn hả?”
“Dạ?”
Tôi tròn xoe mắt nhìn mẹ, không hiểu ý của mẹ là gì nữa. Trả tiền rồi nhận lấy túi nilon cá, mẹ vừa bước đi phía trước vừa dịu giọng nói với tôi:
“Con gái lớn rồi, nhõng nhẽo ít thôi. Bố mẹ có thể chiều được con, nhưng còn thằng Dương, còn định bắt nó nhường nhịn con đến bao giờ?”
“Con…con đâu cố ý bắt anh ấy nhường mình đâu.”
“Bây giờ con cũng không còn bé bỏng gì nữa, học cách lo nghĩ đi thôi. Con để ý mà xem, thằng Dương đẹp trai như vậy, tử tế, lại học ngành điện ảnh. Có người yêu như thế phải biết giữ con ạ, chứ cứ suốt ngày nhõng nhẽo, bắt nó phải chiều theo ý mình, sẽ đến một ngày nó chán con đấy. Một người như nó, ắt hẳn sẽ có nhiều người theo đuổi. Đến lúc mất nó mà ngồi khóc, bố mẹ chẳng có cách nào mà giúp con đâu.”
Tôi im lặng lắng nghe câu nói của mẹ. Lời mẹ nói là đúng, tôi đang rất vô tâm trước chuyện tình cảm của mình thì phải. Nhớ lại câu chuyện anh Khánh kể mà xem: Quỳnh Chi thích anh như vậy, chị ấy đã dẹp bỏ bản tính tiểu thư của mình đi để theo đuổi anh, làm cho anh vui lòng. Vậy mà anh vẫn vô tâm bỏ mặc cảm xúc của chị ấy, đến khi nhận ra thì đã quá muộn. Tối nhíu mày suy ngẫm, liệu có phải bây giờ tôi đang đối xử với anh như cách anh từng đối xử với chị Quỳnh Chi hay không? Tôi không vô tâm trước cảm xúc của anh, cũng không vô tâm với bản thân anh, chỉ là tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ có một người đủ khả năng kéo anh rời xa khỏi mình. Tôi đã ỷ lại tình cảm của anh vô điều kiện, cho rằng anh sẽ chỉ thích mình mà thôi, anh chỉ có quyền lo lắng và quan tâm đến mình, để rồi đến khi thấy anh vì một người con gái nào khác, tôi lại không chấp nhận được.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy bản thân mình thật đáng giận. So với việc anh vô tâm trước cảm xúc của chị Quỳnh Chi, thì bản thân tôi cũng đâu có khá hơn anh cơ chứ. Một người mà bản chất vốn vô tâm trước cảm xúc của người mình thích, nay lại phải “hạ mình” quan tâm, dỗ dành, chăm sóc cho một đứa con gái như tôi, ắt hẳn điều đó vô cùng khó khăn với anh rồi. Vậy mà tôi đâu biết đấy là đâu, cứ hồn nhiên mặc kệ những hành động của anh dành cho mình. Lần nào giận nhau cũng là anh xuống nước làm lành; mỗi lần gọi điện tôi kêu mệt là lại chạy ra khỏi nhà mua đồ ăn mang đến cho tôi; chụp ảnh chung luôn bị tôi hạnh họe bắt làm mặt xấu cũng cười xòa đồng ý; mỗi khi thời tiết thay đổi lại loạn lên gọi điện hỏi thăm xem tôi có làm sao hay không;…
Tôi luôn nói mình sợ mất anh, nhưng sự thật là tôi lại chẳng thể làm gì cho anh cả, ngoại trừ những sự bực mình mà tôi vô tư đem lại.
Người vô tâm trong mối quan hệ mà tôi vô cùng coi trọng này, lại chính là tôi.
“Mẹ ơi!”
“Gì thế?”
“Có người cố tình làm anh Dương nghĩ khác về con. Người đấy muốn cướp anh ấy và những gì quan trọng nhất của con đi, con phải làm thế nào hả mẹ?”
“Hiểu lầm sao cơ?”
“…Chắc bây giờ trong mắt anh ấy, con đáng ghét lắm.”
“Chắc?”
“Con cũng không biết nữa.”
“Con biết không, có lẽ con sẽ mất nó thật, nhưng không phải do ai đấy cướp đi, mà chính bản thân con không có lòng tin vào tình cảm của nó.”
.
.
.
“Bố ơi, con về rồi.”
Tôi khệ nệ xách đống đồ lỉnh kỉnh vào trong nhà. Tất cả chỗ này đều là “sản phẩm” của mẹ tôi sau năm vòng chợ. Vậy mà mẹ vẫn chưa vừa lòng, lúc này lại quay lại chợ một lần nữa để đi mua nem tai về cho bố uống rượu.
“Em về rồi à?”
Anh Dương mở cửa, nhanh chân chạy lại đỡ túi đồ hộ tôi. Lúc này làn hơi lạnh của điều hòa phả vào người, khiến cho tôi không còn tâm trạng nào để trả lời câu hỏi của anh nữa. Tôi với mẹ thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trong khi bố và anh thì ở nhà hưởng thụ thế này đây, thật là bất công quá.
“Ai bảo mua lắm vào, giờ đứng đấy mà thở.” – Nhìn tôi đứng dựa lưng vào tường mà không còn chút sức lực nào, anh Dương khẽ lắc đầu.
“Tại ai được bố mẹ em quý chứ chẳng phải tại em.”
“Nói anh à?”
“Anh nghĩ còn ai khác nữa?”
“Anh tưởng em phải mừng chứ, phụ huynh sẽ không ngăn cấm tình yêu đôi trẻ.”
“Anh…lại luyên thuyên gì đấy?”
“Anh có nói gì đâu.”
“Em đang dỗi anh đấy, hiểu không?”
Tôi bỏ vào nhà, nơi chiếc điều hòa yêu dấu đang vẫy gọi. Đã chủ định là về sẽ làm hòa với anh rồi, vậy mà rốt cuộc anh lại nói linh ta linh tinh cái gì đấy, khiến tôi không chịu nổi. Anh biết cách gây sự với tôi lắm mà.
“Bố ơi, nước mía mẹ mua cho bố này.”
Tôi chạy lại lấy một hộp nước mía trong túi nilon rồi mang vào đưa bố. Trời nóng thế này, uống mía đá thì thích phải biết. Với tư tưởng hưởng thụ đấy, tôi đã quyết định tự thưởng cho mình một hộp, nhất quyết không chịu thua kém bố mẹ và anh, dù cho cổ họng vẫn còn đang đau buốt kinh khủng.
“Ha ha, ngon quá.”
Tôi reo lên đầy phấn khích, sau khi rít mộ