Tiểu Thất lại nghĩ, có phải nàng nên quỳ xuống cầu hắn hay không? Hắn là Vương gia, nàng chỉ là một dân thường nho nhỏ, sao có thể cùng ngồi ăn đây? Tiểu Thất ảo não cắn môi, khẳng định là nàng không hiểu quy củ, chọc Vương gia tức giận.
Tiểu Thất nhìn một vòng, tự giác mà quét tước những chỗ không sạch trong phòng hắn, sau đó im lặng ngồi bên cạnh bàn, tiếp tục chờ người trở về. Nàng nghĩ tốt lắm, lúc hắn trở về nàng liền quỳ xuống cầu hắn, hắn hẳn là Vương gia tốt đi, bằng không cũng sẽ không nói nhiều như vậy với kẻ vô dụng như nàng.
Quả thực Tiểu Thất đã làm như vậy, chờ Trần Tử Cung đi dạo một vòng ngoài đường quay lại. Lúc Trần Tử Cung đẩy cửa vào liền quỳ xuống, bộ dáng cúi đầu rụt người lại. Tức giận của Trần Tử Cung vừa giảm xuống thì nay lại bốc lên, so với lúc trước thì chỉ hơn chứ không kém.
Trần Tử Cung nghiến răng nghiến lợi đi một vòng quanh Tiểu Thất, hừ mạnh một tiếng rồi nằm bất động trên giường. Tiểu Thất liếc mắt nhìn Trần Tử Cung đang đưa lưng về phía mình, vừa há miệng thở dốc thì nghe Trần Tử Cung nói: “Ngươi là người đã có chồng, ở trong phòng nam tử khác, là hành vi không ổn.”
Tiểu Thất chớp mắt, xoay người quỳ lại, thấp giọng nói: “Ngươi là người tốt, sẽ không mặc kệ án oan.”
“Lý đại nhân kia, hắn trực tiếp phán hình, nói, nói ba ngày sau xử trảm. Cha công công của ta nói, nói sẽ không kịp đi mời người hình bộ lật lại bản án.” Tiểu Thất nghĩ đến bản án kia, cũng không nhịn được mà rơi lệ.
Trần Tử Cung ngồi dậy, cau mày nói: “Là sao? Bản… Ta vì sao phải giúp ngươi?”
Vì sao? Tiểu Thất ngạc nhiên, hồi lâu mới ngập ngừng nói: “Ngươi, chúng ta, chúng ta là người quen.”
Trần Tử Cung khẽ xuy, “Ta không biết chúng ta là người quen đây, nhưng ngươi mắng ta cũng không ít.”
Tiểu Thất há mồm còn muốn nói gì, bị Trần Tử Cung đưa tay đánh gãy, “Ngươi đứng lên, lại đây nói chuyện.”
Tiểu Thất đứng dậy, nhưng động tác nhanh như vậy thì hơi choáng váng, phải tựa vào bàn trong chốc lát mới chậm rãi bước qua. Trần Tử Cung nhìn đôi môi tái nhợt của nàng hỏi: “Nếu là Tống Lương Trác chết?”
“Hắn sẽ không chết.” Tiểu Thất sầm mặt.
“Nếu sẽ chết thì sao?”
“Hắn sẽ không chết!” Tiểu Thất tức giận, trừng to mắt lên.
“Sẽ không chết, ngươi còn đến tìm ta hỗ trợ làm gì?” Sắc mặt Trần Tử Cung cũng không tốt.
Tiểu Thất quật cường cúi đầu, muốn quay đầu rời đi, nhớ lấy lời dặn dò của nương mỹ nhân nên vẫn nhịn xuống.
Tiểu Thất đưa tay áo lên lau nước mắt, “Tướng công không muốn để ta biết hắn bị bắt vào tù, hắn muốn ta rời đi trước, nói qua một thời gian sẽ đi Thông Hứa tìm ta. Hắn nói đi tìm ta thì nhất định sẽ đi tìm ta, tướng công chưa bao giờ gạt ta.”
Trần Tử Cung có chút ghen tỵ, nếu có một ngày hắn bị bắt vào tù, không biết hai nữ nhân đang nhìn chằm chằm vào vị trí Vương phi như hổ rình mồi kia, có người nào chỉ thuần túy vì tình cảm mà bôn tẩu vì hắn.
Tiểu Thất nhìn nhìn Trần Tử Cung, chỉ chỉ vào khay trên bàn, bĩu môi nói: “Ta đã quét sạch sẽ, phòng ở cũng dọn lại. Ngươi có muốn giặt quần áo hay không?”
“Hả?” Trần Tử Cung ngây người.
“Ngươi có muốn giặt quần áo hay không? Ta giúp ngươi giặt sạch.” Tiểu Thất trừng mắt nói.
Trần Tử Cung hơi híp mắt, “Sau đó đâu?”
“Sau đó ngươi đi cưỡng chế người xấu kia đi, cha công công của ta nói, chỉ cần kéo dài thời gian là ông có thể tìm được chứng cớ. Cha công công đã bắt tay vào đi tìm nhân chứng.” Tiểu Thất nói như đương nhiên.
Trần Tử Cung xoa trán, nhìn gương mặt trẻ con của Tiểu Thất cùng ánh mắt tinh thuần, nhìn không được mà nâng cằm nàng trêu đùa, “Nếu ngươi gả cho ta, ta liền cứu tướng công của ngươi ra.”
Tiểu Thất đẩy tay của Trần Tử Cung ra, giận đến gương mặt nhỏ nhắn đã biến sắc
“Sao, ngươi không muốn? Bao nhiêu nữ tử muốn vào Vương phủ còn không vào được đây!” Trần Tử Cung không kiềm chế được mà nhíu mày.
Tiểu Thất khó thở, thở hổn hển, nghẹn hồi lâu mới nói: “Ta có cục cưng rồi, không làm vợ của ngươi. Ngươi đã có ba ngàn vợ rồi, cũng không cần ta.”
Khóe miệng Trần Tử Cung co rút, lắc đầu nói: “Xem ra cũng không có sống chết vì Tống Lương Trác, ta thật hoài nghi tình cảm của ngươi là giả.”
Tiểu Thất nghiêng đầu, đảo mắt nói: “Vậy, ngươi nói là thật?” Nàng cứu người ra trước, sau đó lại bỏ đi cũng không sao.
Trần Tử Cung bĩu môi, “Bổn vương không nói hai lần, nếu vừa rồi ngươi cự tuyệt, sẽ không có cơ hội nữa.”
Tiểu Thất cười hắc hắc, hất tay vỗ xuống giường một cái nói: “Đã biết là ngươi gạt ta, ngươi sao có thể đùa như vậy? Đi thôi, đi cứu tướng công của ta.”
Trần Tử Cung giật mình, nghĩ Tiểu Thất này căn bản là không hiểu được thân phận của hắn. Hắn là Vương gia, nhưng mỗi lời nói lại bị nàng chủ động xem như rắm mà bỏ qua. Không đúng, rắm còn nghe tiếng động, còn ngửi thấy mùi thối, còn hắn nói căn bản cái gì cũng không kịp lưu lại đã bị nàng tự động xem nhẹ.
Trần Tử Cung híp mắt nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất đi đến trước, “Đi đi?”
Trần Tử Cung có chút buồn bực, xoay người nằm xuống. Tiểu Thất sốt ruột kéo kéo sàng đan, run giọng nói: “Tướng công của ta, sắp, sắp chết.”
Trần Tử Cung gật đầu, nhìn Tiểu Thất ác ý mở miệng nói: “Được, ngày mai ta hồi kinh, ngươi cũng về đi.”
Tay Tiểu Thất đang nắm lấy sàng đan liền xiết chặt, ánh mắt đang sáng ngời liền bị tĩnh mịch thay thế. Nàng vẫn cảm thấy Tống Lương Trác sẽ không gặp chuyện không may, nhưng chẳng lẽ chỉ dựa vào một vị Vương gia như vậy, nếu hắn thật sự mặc kệ, nàng còn có cái gì để dựa vào?
Môi Tiểu Thất run run nhìn Trần Tử Cung, chỉ biết rơi lệ, nhưng một câu cũng không nói nên lời. Trần Tử Cung bực bội kéo chăn, lạnh lùng nói: “Đã trễ, Tiểu Thất cô nương về đi.”
Tiểu Thất cúi đầu rơi lệ không tiếng động hồi lâu, dựa vào giường mà ngồi bệt xuống đất.
Tống Lương Trác sắp chết, ngay từ đầu nàng vẫn cảm thấy đó là không có khả năng, nhưng hiện tại nàng cảm thấy tự tin lúc đầu của nàng chỉ là vọng tưởng. Lại nói tiếp, người trước mắt cùng nàng dường như cũng không tính là người quen, nàng chỉ gặp vài lần, nói chuyện vài lần, nhưng nàng chưa từng làm cái gì vì hắn, hắn dựa vào cái gì mà phải giúp nàng?
Không đúng, không đúng! Hắn là Vương gia, sao hắn có thể gặp án oan mà cũng không quản đây? Đó là con dân của hắn, cha công công cùng tướng công đều vì bọn họ mới làm quan tốt, tướng công còn vì đắp đê mà không ngủ, không ngừng tìm cách mượn bạc khắp nơi. Hơn nữa, người chết đó là nữ nhân của nhắn, sao hắn có thể vô tình như vậy chứ? Vì báo thù cho trái mơ hỏng đó thì hắn cũng nên tìm ra người xấu!
Tiểu Thất cũng không biết dũng khí từ đâu, đứng bật dậy, túm lấy cổ áo của Trần Tử Cung, nghiến răng đến vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt. Trần Tử Cung chờ nắm đấm hung mãnh của nàng nhưng Tiểu Thất đã nhắm mắt ngã quỵ trên giường.
Chương 69
Trần Tử Cung đợi hồi lâu cũng không thấy Tiểu Thất đứng dậy, hờn dỗi một mình một lúc lâu, cuối cùng thở dài đỡ Tiểu Thất đứng lên