Tiết Đồng ở bên cạnh an ủi con,” Nếu con không phải do cha sinh ra làm sao có cái đuôi chứ? Cha yêu Thành Thành nhất, con làm cái đuôi lộ ra bị người khác nhìn thấy, sẽ bị bắt đi, cha sợ mất Thành Thành nên mới đánh Thành Thành.”
” Cha cũng không để ý đến con…… Cha không thích con……” Khi cậu khóc, mẹ sẽ an ủi cậu, bà ngoại cũng an ủi cậu,chỉ có cha không để ý tới cậu.
Cho dù Long Trạch đánh cậu, Thành Thành vẫn như cũ đoán được sự đồng tình của cha, Tiết Đồng đắp chăn cho con,” Thành Thành thông minh đáng yêu như vậy, cha không thích Thành Thành thì thích ai, ngủ đi, ngày mai cha sẽ mua đồ ăn cho Thành Thành……”
Tiết Đồng dỗ con thật lâu mới khiến cho Thành Thành ngủ được, đêm dài yên tĩnh lúc Long Trạch lặng lẽ từ cửa sổ vào nhà, tính cảnh giác của Thành Thành cao hơn so với Tiết Đồng, trong bóng đêm nhìn chằm chằm na. Giường rất lớn, Long Trạch nhanh chóng ngồi xuống ở bên cạnh Thành Thành, khẽ nói:” Rất đau sao?”
Thành Thành khẽ gật đầu, khóe mắt còn ươn ướt.
” Nếu lần sau con còn lộ cái đuôi ở bên ngoài, cha sẽ đánh gãy đuôi của con.” Long Trạch không khách khí nói.
Thành Thành thật sự lo sợ nhìn cha, sợ hãi nói:” Cha,sẽ không có lần sau.”
Giọng nói của Long Trạch cũng dịu đi,” Cha cũng không muốn đánh con, nhưng lại sợ con không nhớ được, chúng ta rất đặc biệt, bị người khác phát hiện hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Bọn họ sẽ bắt con lại, như vậy con cũng sẽ không thấy cha mẹ, mẹ không thấy con cũng sẽ khóc……”
Tiết Đồng tỉnh lại, bật đèn trên đầu giường, nhìn thấy Long Trạch cũng không quá bất ngờ, nén giận nói:” Thằng bé đau như thế vất vả lắm mới ngủ được, anh lại vào đánh thức nó, rốt cuộc anh muốn dạy bảo nó như thế nào?”
Cái đuôi của Thành Thành khẽ động đậy, khóc nói,” Cha, hiện tại con sẽ không biến linh tinh nữa, cũng đừng đem con đuổi về đảo…… Con chưa muốn trở về……”
Mắt con cũng khóc đến sưng lên, Long Trạch nằm ở bên cạnh, vuốt đầu con,” Trước mắt chúng ta sẽ ở lại đây, nhưng không được phép gây rắc rối. Tình huống ngày hôm nay, người khác không muốn lấy tính mạng của con, con không được phép lộ ra cái đuôi, cũng không được phép đánh nhau với người khác……”
” Là nó muốn đánh con trước……” Thành Thành vừa khóc vừa biện bạch.
” Được rồi con cũng có cái sai, cái này cha không có hứng quản.” Long Trạch nhẹ nhàng trách cứ con,” Nhưng con mới hai tuổi, chạy tới đánh nhau với đứa trẻ lớn hơn, là chuyện bình thường sao? Hơn nữa con xuống tay không nhẹ làm người khác bị thương phải làm sao bây giờ?”
Long Trạch giảng đạo lý với con, Tiết Đồng giục hai người đi ngủ sớm một chút. Thành Thành lần này bị đánh rất thảm, nên nhớ kỹ giáo huấn, sau đó cũng biểu hiện tốt hơn.
Chương 107: Ngoại Truyện 4
Thành Thành từ bên ngoài hấp tấp chạy về, vừa vào nhà đã nhìn thấy Long Trạch, bèn nói: “Cha, chúng ta đến nhà bà ngoại chơi đi, con chán ở trong này lắm rồi.”
Long Trạch liếc nhìn con, nói: “Sao? Vương Tiểu Hổ lại tới đây tìm con?”
Vương Tiểu Hổ chính là đứa trẻ lần trước đánh nhau với Thành Thành, từ khi bị Thành Thành đánh ngã trên mặt đất, cảm thấy vô cùng nhục nhã. Về đến nhà lập tức xin cha đưa nó cho đi học Taekwondo, tuyên bố muốn đánh cho Thành Thành bầm dập mặt mũi. Tuần nào nó cũng đến so tài với Thành Thành, Thành Thành không muốn đánh nhau với nó, cha Vương Tiểu Hổ lại tự đến nhà, nói với Long Trạch: “Hiện tại con tôi thật vất vả mới có mục tiêu, mấy đứa nhỏ đánh nhau vừa giúp cả thể xác lẫn tinh thần đều khỏe mạnh, anh cứ để cho bọn nó chơi một chút, có chúng ta ở bên cạnh nhìn, sẽ không gặp chuyện không may!”
Vương Tiểu Hổ cũng bám lấy Thành Thành thật chặt, mỗi ngày đều được vệ sĩ đưa đến cửa, Thành Thành không muốn đánh nhưng thường xuyên bị mấy lời nói kích thích, ví dụ như “Đồ rùa đen rút đầu! Đánh không lại liền trốn đi, không phải đàn ông!”… Sau đó hai đứa trẻ ba ngày đánh một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn, Thành Thành cũng láu lỉnh, cậu tận lực không động thủ, né tránh để cho Vương Tiểu Hổ đánh vào không khí, mỗi lần đều khiến Vương Tiểu Hổ tức muốn chết.
Sau khi tức giận, Vương Tiểu Hổ về nhà tiếp tục khổ luyện, mấy tháng sau, từ một cậu bé béo ị trở thành một cậu bé khỏe mạnh dễ nhìn, Thành Thành giả bộ thở dài, “Đúng vậy, tên kia rất đáng ghét, con lại không dám đánh nó, bị nó bám lấy phiền muốn chết.”
“Cha xem Vương Tiểu Hổ kia tiến bộ rất nhiều, còn con không hề tiến bộ, cả ngày chỉ biết chơi.” Long Trạch chỉ trích con.
Cậu nào đó không phục, “Con mạnh hơn nhiều so với nó, nó có luyện thế nào cũng không đánh lại con.”
“Chỉ như thế mà đã kiêu ngạo!” Long Trạch liếc nhìn con, “Cha chuẩn bị đem phòng dưới lầu làm thành phòng luyện tập, về sau mỗi ngày con phải chăm chỉ rèn luyện, thời tiết lạnh chúng ta sẽ trở về đảo trú đông, đến lúc đó cha sẽ cùng luyện với con.”
Bên ngoài cửa biệt thự của Long Trạch không đóng, cũng không thuê quản gia giống như những nhà khác, có một cậu bé chạy vào sân, đứng ở bên ngoài hô to, “Long Thành, cậu đi ra cho tớ, chúng ta đánh một trận. Cha tớ đi Mĩ mới mua một món đồ chơi người máy, nếu cậu đánh thắng, tớ sẽ cho cậu!”
Hai đứa trẻ hiện tại tuy rằng thường xuyên đánh nhau, nhưng đánh lâu cũng sinh ra có chút thân thiết, tuy Thành Thành nhỏ hơn vài tuổi so với Vương Tiểu Hổ, nhưng các phương diện đều không thua kém nó, hai người không tồn tại sự khác biệt tuổi tác, lúc không đánh nhau còn cùng nhau chơi, Vương Tiểu Hổ có những món đồ chơi mà ở đây không bán, nên Thành Thành vừa nghe có đồ chơi, xoay người bỏ chạy, “Cha, con đi ra ngoài chơi một lúc…”
Long Trạch ở phía sau quát: “Không được đánh người…”
Thành Thành thích đánh nhau với người thực, còn Tiết Đồng lại thích đánh nhau ở trong trò chơi online, cô hiện tại mê game online, mỗi ngày đều ngồi trước máy tính chơi vài giờ, nhưng kĩ thuật của cô rất kém, mỗi ngày trong phòng đều truyền đến âm thanh:
“Ông xã, mau lại đây, con Boss này khó đánh quá…”
“Ông xã , em sắp chết!”
Hoặc là cô dùng ánh mắt thê thảm nhìn Long Trạch, “Ông xã, em vừa bị đội ngũ đá ra!”
Đương nhiên là kỹ thuật của Long Trạch rất tốt, đổi bài trước công chúng chưa từng có ai nhìn thấy, lại càng không nói đến bàn phím. Hắn vốn không thích chơi trò chơi, nhưng mỗi ngày đều dùng chút thời gian giúp Tiết Đồng thăng cấp, nếu hắn ở trong phòng, chỉ cần Tiết Đồng gọi một tiếng, Long Trạch sẽ đến. Có đôi khi Long Trạch thật sự không muốn chứng kiến bộ dáng buồn bực của Tiết Đồng, nói: “Đừng để ý đến mấy cái đó, chơi vui vẻ là được rồi.”
“Không được, đã đầu tư rất nhiều tiền, không thể để cho công ty trò chơi được hưởng lợi như v