Hít một hơi thật sâu, Diệp Tuyết bình tĩnh nói từng từ từng chữ:
– Vì…vì…Em…yêu…anh…
Ba chữ đó vừa thốt ra, không khí bỗng trầm mặc quái dị.
Diệp Tuyết xấu hổ cúi đầu xuống nhưng lại bị anh ép phải nhìn anh tiếp. Sau đó là một nụ cười mê hoặc lòng người của anh, cô quên mất ngại ngùng vừa rồi mà chăm chú quan sát anh.
Devil rất…rất vui dù cho anh đã đoán được câu trả lời này.
Cuối cùng cũng chờ được cái ngày cô ấy nói lời yêu anh. Anh đã chờ…chờ rất lâu rồi…dường như là 10 năm. Có phải là ông trời đã cảm động trước sự chờ đợi của anh không? Rốt cuộc anh cũng nghe được cái câu nói động lòng người kia từ người con gái mà anh yêu đã rất lâu…rất lâu rồi. Ông trời quả là có mắt a.
Vẻ mặt si mê đến trì độn của cô làm anh không kìm lòng kéo cô vào lòng mình, một lúc lâu anh mới lên tiếng:
– Tiểu Tuyết, anh yêu em.
Anh!
Yêu!
Em!.
Đúng là có sức mạnh ghê gớm mà.
Mặt Diệp Tuyết thoáng chốc đỏ ửng, hốc mắt cũng đỏ lên, những giọt nước trong suốt hạnh phúc không tự chủ rơi xuống, cả người cô run rẩy.
Diệp Tuyết thật sự rất chán ghét bản thân, chỉ một câu nói của anh mà đã khiến cô xúc động đến vậy rồi. Cô trở thành người đa sầu đa cảm từ bao giờ vậy?
Cảm nhận nước mắt của cô đang làm ướt áo mình, anh giở giọng nói:
– Không cần phải cảm động vậy chứ? Sớm biết thế này anh sẽ không nói.
– Hừ… – Cô trừng mắt nhìn anh, muốn cãi lại nữa thì “Đing”, tiếng động phát ra từ laptop.
Á! Cô quên mất mình đang nói chuyện với Hạ Vũ mà.
Cái này có bị coi là “trọng sắc khing bạn” không nhỉ?
Chắc là Hạ Vũ chờ mãi mà không thấy cô lên tiếng nên mới dùng công cụ chat đặc biệt, mà laptop của Devil lại có sẵn loa nên âm thanh cũng khá to.
Diệp Tuyết vội vàng đẩy Devil ra, cầm lấy laptop, đọc những mẩu tin nhắn vừa rồi.
♥Trái tim băng giá: Khi nào cậu về?
♥Trái tim băng giá: Này…Tiểu Tuyết…
♥Trái tim băng giá: Cậu biến đi đâu rồi…???…
…………
Diệp Tuyết nhanh chóng phản hồi lại kẻo cô nàng Hạ Vũ lại out luôn.
♥Cỏ lau trong gió: Tớ đây…tớ đây…Nãy có tí việc.
Trong khi Diệp Tuyết đang nói chuyện trên laptop thì Devil vẫn ngoan cố ôm lấy eo cô, làm cô phân tâm, nhưng rồi cô để anh muốn làm gì thì làm.
♥Trái tim băng giá: Ừ.
Một hồi lâu…
♥Trái tim băng giá: Tiểu Tuyết…Nếu một ngày…. cậu yêu kẻ thù của mình,… thì cậu sẽ làm thế nào?…
♥Cỏ lau trong gió: ……….
♥—♥—♥—♥—♥—♥—♥—♥—♥—♥
Nhật kí, ngày…tháng…năm…
Ngày thứ 25 không có anh bên cạnh…
Anh đang làm gì nhỉ?
Em thật sự rất muốn biết nhưng…em đã không còn cái quyền đó nữa rồi. Chính em đã vứt bỏ tất cả…vứt bỏ tình yêu của chúng ta…
Công việc của em dạo này rất tốt, mọi người trong tòa soạn giúp đỡ em rất nhiều…
Em cảm thấy rất vui…….
Vui! Nhưng, tại sao em lại khóc chứ? Tại sao?
Em không muốn bản thân yếu đuối như vậy đâu, thật sự không muốn…..
Lẽ ra lúc trước, em nên nghe lời người khác đã nói, tránh xa anh ra, bởi vì em không hợp với anh….như vậy mọi chuyện cũng không trở nên như bây giờ.
Em tự hỏi bản thân…
Không hợp thật sao?
Người thì bảo không hợp, người lại bảo không xứng.
Chắc là như vậy rồi.
Giờ đây em đã không còn cái quyền nhớ anh, yêu anh nữa.
Hình như, em đã bắt đầu hiểu cảm giác của chị gái em.
Đau đớn.
Xót xa.
Hận chính bản thân mình.
Em không thể nào thoát khỏi số phận được.
Số phận đã an bài cho anh gặp em, cho chúng ta yêu nhau, song, không thể bên nhau trọn đời được.
Rồi cứ như một chuỗi dài liên tiếp.
Đầu tiên là mẹ em. Bà đã rời xa bố.
Sau đó lại đến chị gái em. Chị ấy cũng không thể yêu anh trai anh nữa.
Và cuối cùng, là em. Em mãi mãi rời xa anh, đến một thế giới không còn có anh. Em chỉ được nhìn anh từ một nơi khác mà thôi…
Định mệnh.
Định mệnh thật nghiệt ngã…
Chương 25
Chương 25 :
Diệp Tuyết ngạc nhiên và hình như có hơi hiểu hiểu câu hỏi của Hạ Vũ. Chuyện tình cảm của Hạ Vũ thì Diệp Tuyết đều biết hết.
Không lẽ Hạ Vũ đang nhắc đến người đó…Hắn đã xuất hiện rồi ư? Nhưng chẳng phải hắn đã biến mất gần 10 năm rồi sao? Lúc gặp hắn Hạ Vũ chỉ mới 11 tuổi thôi mà, cô ấy có thể nhận ra hắn sao?
Cô không tự chủ được quay sang nhìn Devil ở bên cạnh, anh vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình laptop. Diệp Tuyết nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gõ từng chữ:
♥Cỏ lau trong gió: Vũ Vũ, cậu có chuyện gì sao? Hay là hắn…
♥Trái tim băng giá: Không có gì, cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của tớ thôi.
♥Cỏ lau trong gió: Tớ…không biết.
Hóa ra là ngay cả cậu ấy cũng không biết. Ở bên kia Hạ Vũ thầm nghĩ. Có lẽ không chỉ bản thân Hạ Vũ không biết nên làm như thế nào, vấn đề này thật sự rất khó khăn sao?
Diệp Tuyết nhịn không được hỏi thêm.
♥Cỏ lau trong gió: Vũ Vũ, rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu mau nói đi.
♥Trái tim băng giá: *mỉm cười* không có gì đâu, tớ chỉ hỏi vậy thôi. ♥
Cỏ lau trong gió: Nhưng mà…
♥Trái tim băng giá: Thôi, tớ có việc bận nên out đây. Bye bye.
Trái tim băng giá đã log out. Diệp Tuyết vẫn chưa kịp nói thì Hạ Vũ đã off mất rồi. Cô không hiểu là chuyện gì đã xảy ra nữa, chuyện gì đã khiến cho một con người vô cảm như Hạ Vũ lại hỏi như vậy ngoài chuyện của hắn ta. Trước đây khi nghe Hạ Vũ kể về người đó, Hạ Vũ chưa từng đề cập đến chuyện có thích hắn hay không, nhưng bản thân Diệp Tuyết cũng biết được rằng Hạ Vũ rất thích người đó mặc dù khi đó mới 11 tuổi.
– Làm sao vậy? – Devil lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Diệp Tuyết. Cô chỉ lắc lắc đầu như không có chuyện gì.
– Đừng nghĩ nhiều nữa. Devil cũng không hỏi nhiều, anh biết chuyện này có liên quan đến Hạ Vũ, mà hiện tại, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, anh không nên hỏi nữa. Diệp Tuyết gật gật đầu đồng ý, vẻ mặt vẫn rầu rĩ, không chuyển biến.
…………..
Chuyến đi tìm hiểu kết thúc. Mặc dù từ lúc bắt đầu rất suông sẻ nhưng không hiểu sao đến khi kết thúc lại không được thuận lợi, thậm chí là thất bại. Rõ ràng đã điều tra được xưởng sản xuất ma túy của bang Hắc Long ở chỗ nào, đã lên kế hoạch tấn công rất hoàn hảo. Vậy mà cuối cùng lại thất bại thảm hại. Dường như bọn người Hắc Long đã nắm rõ được kế hoạch của bọn họ nên đã chuẩn bị mọi thứ, phản công nhanh chóng, làm người của tổ chức thiệt hại không ít. Mọi chuyện rất tồi tệ nhưng Devil vẫn bình thản như thường. Diệp Tuyết không hiểu nổi thái độ của anh là sao. Chẵng lẽ anh là người bình tĩnh đến mức đó?
Về đến bi