– Cậu với hắn quen biết thế nào? Chuyện khi nào?
Kỳ Nhạc tức thì nhướng mi:
– Anh đoán đi.
Ninh Tiêu trầm mặc chớp mắt một cái, không tức giận:
– Tôi thấy cậu là không nhớ rõ đi?
Kỳ Nhạc rầm rì một tiếng, không phản bác.
Ninh Tiêu đột nhiên cảm thấy bộ dáng người này đặc biệt dễ thương, tâm tình thật tốt, liền chuyển vấn đề:
– Vậy cậu còn nhớ rõ Kỳ Nhạc không?
Kỳ Nhạc gật đầu:
– Sao?
– Hắn là loại người nào? Tính cách thế nào? – Ninh Tiêu hướng dẫn từng bước, chuẩn bị để cho người này phát hiện tính cách mình bây giờ rất giống Kỳ Nhạc, cho dù là một điểm cũng được, hắn có thể nhận xét một câu ‘rất giống với cậu’, khiến người này nảy sinh hoài nghi liệu mình có bị coi là thế thân hay không.
– Hắn a, – Kỳ Nhạc tự hỏi trong chốc lát, vội ho một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc – Hắn rất biết điều hiếu thuận, tuy rằng thân thể không tốt lắm, nhưng cũng không phải là phế nhân, hắn đẹp trai cực kì, vóc người đặc biệt tốt, nữ sinh theo đuổi hắn thì cả bó, hắn tinh thông mọi thứ cầm kì thi họa, IQ cực cao, kì thi không cần ôn tập cũng có thể nắm chắc mười phần, hắn còn rất thiện tâm, lấy việc giúp người làm niềm vui, trừ bạo giúp kẻ yếu, là anh hùng hiệp nghĩa hóa thân, khuôn mặt đẹp lại tồn tại cùng tài năng, ai, hắn chết sớm như vậy, phỏng chừng là trời xanh đố kỵ anh tài a!
Ninh Tiêu:
– . . .
Ninh Tiêu nghĩ, theo lời này phỏng chừng chỉ có người có tướng mạo tốt vóc người đẹp mới có thể tạo quan hệ với người trước mắt, nhưng người như vậy còn nhiều mà, hơn nữa nói thế nào thì Kỳ Nhạc cũng là tình địch kiêm bạn bè của người này, đặc biệt là đã qua đời, hiện tại đột nhiên nhắc đến, theo lý mà nói không phải là nên là lộ ra bộ dáng thương tâm hoặc là buồn bã thất sắc mới đúng sao? Người này sao lại có thể. . . hưng phấn thế này?
– Tôi nói cho anh biết, – trong mắt Kỳ Nhạc một mảnh lòe lòe sáng, càng thêm hăng say – Người kia nếu như không chết, tương lai nhất định sẽ nổi danh, vẽ cũng đẹp, thiết kế cũng tốt, như giải Nobel gì đó, cũng chỉ là một bữa ăn sáng thôi, nói tóm lại, Kỳ Nhạc không phải là người mà người phàm có thể so sánh tới, các ngươi chỉ có thể ngưỡng vọng thôi, hiểu không?
Ninh Tiêu:
– . . .
– Ánh mắt đó của anh là ý gì? Anh hoài nghi lời của tôi sao?!
– Không có. – Ninh Tiêu thu lại tâm tình của mình, dừng một chút – Đừng nói những điều này nữa, nói một chút về tính cách của hắn đi.
– Tôi đã nói rồi a, rất thông minh rất tốt bụng, người tốt.
Điểm dó và người trước mắt một chút cũng không dính dáng. . . . Ninh Tiêu trầm mặc chớp mắt một cái:
– Nói cụ thể một chút.
Kỳ Nhạc vừa mở miệng liền:
– Ổn trọng, tính cách thân thiện, ai cũng đều có thể chơi cùng, nói chuyện nghĩa khí, vì huynh đệ mà quên mạng sống, vì nữ nhân mà quên huynh đệ. . . Nhầm, không có nửa câu sau.
Ninh Tiêu:
– . . .
Kỳ Nhạc lấy qua một ly trái cây từ trước quầy ba uống một hơi, thấp giọng nói:
– Nói chung là đó là người trần đời có một, cũng khó trách Cố Bách lại thích nhiều năm như vậy!
Ninh Tiêu nhất thời vô cùng kinh ngạc:
– Ngươi không để ý bây giờ trong lòng Cố Bách có thể vẫn còn hắn sao?
– Đương nhiên có, đời này cũng không thể quên. – Kỳ Nhạc nghiêm túc nói – Nhưng ta không để ý, người bưu hãn như vậy, không phải người phàm như chúng ta. . . Cái ánh mắt đó của ngươi là gì vậy?!
Ninh Tiêu cúi đầu uống rượu:
– Không có việc gì.
Kỳ Nhạc lầm bầm một tiếng, không để ý tới hắn. Ninh Tiêu điều chỉnh tâm tình xong, vừa muốn mở miệng, đã thấy một người hướng bọn họ đi tới, rất nhanh đã tới gần, không khỏi nhướng mi.
Kỳ Nhạc cười chào hỏi:
– Lại đi ngang qua?
Vạn Lỗi ngồi ở bên cạnh hắn:
– Ừ, muốn xem một chút xem ngươi có đi làm không, nghe nói ngươi bị bệnh, đã khá hơn chút nào chưa?
– Khá hơn rồi.
Vạn Lỗi gật đầu:
– Đang nói chuyện gì?
– Đang nói một thần nhân.
Ninh Tiêu bồi thêm một câu:
– Nói tới Kỳ Nhạc.
Vạn Lỗi nhất thời ngẩn ra, nhìn về phía người nào đó, mặt không đổi sắc hỏi:
– Ồ, Kỳ Nhạc là ai?
– Bạn của tôi, là một thần nhân! – Kỳ Nhạc cao hững đem lời vừa nói nói lại một lần, còn thuận tiện thêm vài điểm khác. Ninh Tiêu bình tĩnh cúi đầu uống rượu, Vạn Lỗi thì nghe đến trợn mắt, trên đời này lại có người đi khen tình địch như vậy sao?
Cố Bách vừa mới vào cửa liền thấy hai bên trái phải vợ mình đều có một người, lập tức khó chịu tiến đến. Kỳ Nhạc thấy hắn, lập tức từ trên ghế chân cao nhảy xuống, Cố Bách cười cười đem cậu kéo vào lòng xoa xoa:
– Đang nói cái gì vậy, cao hứng như thế?
– Nói về một thần nhân, bọn tớ đang nói mắt nhìn của cậu rất tốt. – Kỳ Nhạc phấn khích nói lại một lần, lại thêm một câu – Làm gì, ta nói sai sao?
– Nói không sai. – Cố Bách vội vàng vuốt lông, xoa xoa đầu vợ – Đi thôi, về nhà.
Vì vậy Kỳ Nhạc phất tay tạm biệt với hai người kia, lôi kéo tay Cố Bách rời đi, hai người phía sau trầm mặc nhìn, ở ngay trước mặt tình nhân thừa nhận tiền nhiệm đặc biệt xuất sắc. . . thực sự có thể sao?
Vạn Lỗi rất nhanh hoàn hồn, nhìn Ninh Tiêu:
– Ngươi không cảm thấy tiểu Viễn có chút lạ hay sao?
– Ừ, sóng não có vẻ không bình thường. – Ninh Tiêu thuận miệng đáp, hắn cũng thật không biết người kia nghĩ cái gì.
Vạn Lỗi nhíu mày:
– Ta nói không phải cái này.
Ninh Tiêu liếc mắt một cái, nâng chén rượu lên uống:
– Vậy ngươi nói cái gì?
Vẻ mặt hắn có điểm hờ hững, Vạn Lỗi lần nữa nhíu mày, nói câu “Không có gì” xong rồi vội rời đi. Ninh Tiêu lại liếc mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục ngồi, hắn kỳ thực không hy vọng Trịnh Tiểu Viễn khôi phục kí ức, bởi vì hắn hứng thú với người hiện tại, mà Vạn Lỗi thích là Trịnh Tiểu Viễn trước kia, kỳ quái không miệng người nọ đều là dụng người trước kia làm tiêu chuẩn so sánh, hắn đối với điều ấy một chút cũng không có hứng thú, đương nhiên không để bụng. Hắn muốn đem người hiện tại cưa tới tay, Vạn Lỗi lại muốn người kia khôi phục kí ức, giữa bọn họ ngoại trừ nhất trí việc chia rẽ người nọ với Cố Bách ra, những thứ khác không giống.
Cố Bách và Kỳ Nhạc rất nhanh trở lại nhà trọ, xét thấy mỗi lần cùng tắm đều gặp chuyện không may, Kỳ Nhạc liền ra lệnh rõ rằng cấm chỉ người nào đó chạy vào khi cậu đang tắm, Cố Bách bất đắc dĩ, chỉ đành nghe theo cậu, hai người thay phiên tắm xong, Cố Bách liền đem người nào đó kéo vào phòng ngủ. Kỳ Nhạc nhất thời có chút không được tự nhiên:
– Tớ phải về ngủ.
– Về cái gì, cũng đã chuyển sang chính thức. – Cố Bách ôm cậu lên giường, xoa xoa đầu cậu – Sau này cùng nhau ngủ.
Kỳ Nhạc nhìn hắn, chậm rãi lui về phía sau:
– . . . Túng – dục hại thân.
Cố Bách cười:
– Anh biết.
Kỳ Nhạc tiếp tục lui, vùi ở trên giường yên lặng quan sát, liền thấy hắn lôi ra một vật, không khỏi hỏi:
– Đó là cái gì?
– Thuốc mỡ. – Cố Bách ngồi ở bên giường, mỉm cười nhìn c