Trầm Thư gật đầu trả lời: “Sắp khai giảng rồi, nhóm sinh viên đã quay trở lại.” Hắn dừng một chút, “Bây giờ mày đã trở thành trung tâm của sự chú ý, đám 0 kia nghe nói gần đây Ninh Tiêu và Cố Bách đều vây quanh mày, tụi nó điên tiết lắm rồi, nghe nói lần này cũng vì mày nên mới quay lại sớm như thế.”
Kì Nhạc nháy mắt mấy cái: “Quay lại sớm làm gì?”
“Để soi mói chứ làm gì?!” Trầm Thư giải thích, “Tính cách của mày lúc trước. . . . . Khá nhu nhược.”
Kì Nhạc sắp bước vào phòng riêng, nghe vậy thì xoay người lại: “Vậy thôi tôi về nhà cho rồi, dù sao tôi cũng không quen biết bọn họ, không rảnh chơi trò soi mói với bọn họ.” Cậu nói đi là đi, ai ngờ sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói ngọt ngào gọi “anh Tiểu Viễn”, cậu không khỏi quay đầu lại, lập tức bị một cái bánh kem đập vào mặt.
Kì Nhạc: “. . . . . .”
Chương 30: Trò Đùa
Bánh ngọt trên mặt chậm rãi rơi xuống đất, sau đó không biết ai đã chụp lấy nó, Kì Nhạc chỉ cảm thấy tầm mắt bị ngăn trở một cách nghiêm trọng, mùi bánh ngọt nồng nặc khiến người ta phát ngấy xông vào khoang mũi. Cậu im lặng trong chốc lát, sau đó chùi chùi mắt, lúc này mới nhìn thấy hai cậu nhóc đang đứng trước mặt mình, cả hai đều trang điểm, trông vô cùng quyến rũ và khêu gợi.
“Ha ha, chơi vui không? Bánh ngọt này có mùi vị thế nào?” Một trong hai người nhìn cậu cười, “Anh Tiểu Viễn, hôm nay là sinh nhật em, sao anh tới trễ vậy? À, nghe nói anh bị mất trí nhớ, anh nhìn em thử xem, anh còn nhận ra em không?”
Người còn lại hùa theo: “Còn em nữa, anh Tiểu Viễn, anh có nhận ra em không?”
Hai người kia kéo cậu vào phòng, vừa ra vẻ thân thiết chào hỏi vừa lau đống kem bơ còn sót lại, tiếp theo bôi lên đầu và cổ của cậu, người bên ngoài nhìn vào sẽ tưởng bọn họ đang chơi đùa với nhau, nhân cơ hội này, cái người chụp được bánh ngọt ban nãy đổ bánh ngọt vào sau cổ cậu, trực tiếp nhét nó vào bên trong, đã vậy còn đè lại để nó không rơi ra, sau đó đẩy cậu về phía trước.
Kì Nhạc: “. . . . . .”
Nhân lúc Kì Nhạc im lặng, bọn họ đã bước vào phòng, Diệp Thủy Xuyên đi từ bên kia tới gần, lúc này cũng đã vào phòng, vừa định cười chào hỏi thì bị bộ dạng của em trai mình dọa hết hồn, sắc mặt lập tức thay đổi: “Mấy đứa. . . . .”
“Đùa tí thôi mà anh Tiểu Xuyên.”
“Phải đó, bọn em đã thống nhất với nhau rồi, ai tới trễ phải chịu phạt, lát nữa còn phải phạt thêm ba ly nữa.”
“Đúng đó anh Tiểu Xuyên, đây chỉ là bánh ngọt thôi, bọn em giỡn chơi ấy mà.”
Tất cả mọi người đều biết Diệp Thủy Xuyên rất che chở Trịnh Tiểu Viễn, nhất định sẽ nổi giận, vì vậy vội vàng mở miệng làm nũng.
Diệp Thủy Xuyên không để ý tới bọn họ, hoảng sợ quan sát vẻ mặt của em trai mình, sau đó vội vàng lục túi quần, ném một bịch khăn giấy cho cậu, tiếp theo không nói lời nào đi sang bên cạnh, đứng tựa vào cửa phòng. Vừa rồi Trầm Thư cũng không kịp ngăn cản, thấy sự tình trở thành như vậy, hắn cũng chọn cách ra cửa đứng, duy trì im lặng. Mặt Trẻ Con vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút thay đổi, cậu suy nghĩ một lát rồi đi đến bên cạnh anh hai mình, lấy di động ra quay phim, định dùng nó làm tư liệu học tập, lát về nhất định phải nghiên cứu thật kĩ.
Lúc này cửa phòng lại mở ra, bọn họ quay người lại, người bước vào chính là Ninh Tiêu. Hai mắt của mấy tên 0 bên kia lập tức sáng lên, bọn họ tươi cười chào hỏi, sau đó kéo Ninh Tiêu ngồi xuống cạnh mình.
Sau khi vào cửa, Ninh Tiêu nhìn thấy Kì Nhạc đang đứng quay lưng về phía mình, trên đầu dính đầy kem bơ, hắn nhịn không được nhíu mày, bất chợt nhớ lại dáng vẻ anh dũng của cậu khi đè Trầm Thư ở bệnh viện, hắn dừng bước, khoanh tay đứng tựa vào cửa phòng, chọn cách quan sát trong im lặng.
Mấy người kia thấy Ninh Tiêu không chú ý tới mình mà chỉ lo nhìn Trịnh Tiểu Viễn, lại nhớ tới những tin đồn gần đây, nhất thời tức đến đỏ mắt, theo bản năng trừng mắt nhìn cậu, tại sao cái thằng đê tiện này lại may mắn như thế!
Kì Nhạc rút một tờ khăn giấy, dùng sức tránh khỏi hai người đang đứng bên cạnh, cậu lấy bánh ngọt ở sau lưng ra, dùng một tay cầm nó, tay còn lại thì bắt đầu chậm rãi lau mặt mình, sau đó trét đống kem bơ trên người lên bánh ngọt. Bánh ngọt này chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút, đoán chừng những người này mua nó để ném cậu là chính. Cậu liếc mắt nhìn một vòng, trên bàn trà bên kia có một cái bánh lớn vừa mới được mở ra, hiện giờ vẫn còn nguyên vẹn, bên cạnh còn có vài dĩa trái cây và salad, ngoài ra còn có một thùng đá, bên trong là hai chai rượu vang.
Ngoại trừ người quen, trong phòng chỉ có năm người, Kì Nhạc suy nghĩ một lát, gần đây cậu đã chịu đủ tra tấn từ anh hai và chồng anh hai, vừa lúc không có chỗ phát tiết, hôm nay cứ chơi tới bến luôn đi, mắc công mai mốt bọn 0 kia lại đến tìm cậu gây sự.
Thấy cậu tiếp tục lấy bánh ngọt dưới quần áo ra, mấy người đứng ở cửa càng im lặng hơn, Diệp Thủy Xuyên và Trầm Thư lùi về phía sau, thầm nghĩ vui rồi! Vui rồi!
Hai kẻ đầu sỏ thấy mọi người chăm chú nhìn cậu cũng cảm thấy có gì đó không đúng, một trong hai người nhìn cậu, cười hỏi: “Anh Tiểu Viễn, hôm nay là sinh nhật em, em chỉ đùa một chút thôi, anh sẽ không giận đâu, đúng không?”
Kì Nhạc gật đầu, chậm rãi nở nụ cười, ôn hòa nói: “Đương nhiên rồi, tuy anh không nhớ bọn em là ai, nhưng bây giờ nhìn thấy mặt các em, anh cảm thấy vô cùng thân thiết.” Cậu lau sạch kem trên cổ, đến khi không còn cảm giác nhớp nháp như lúc đầu mới tiếp tục nói: “Đã lâu không gặp, anh rất nhớ các em, anh cũng có vài món đồ muốn đưa cho các em, các em biết đó, anh không có gì cả, chỉ có tiền thôi.”
Hai người kia lập tức nở nụ cười: “Anh Tiểu Viễn, bọn em cũng rất nhớ anh. . . . . Ủa, anh nói không nhớ bọn em là ai mà?”
“Bây giờ nhìn thấy các em là anh nhớ lại ngay, điều này chứng tỏ tình bạn của chúng ta rất sâu đậm.” Kì Nhạc cười hiền lành, “Được rồi, tạm dừng cuộc trò chuyện ở đây đi.” Vừa dứt lời, cậu bất thình lình giữ chặt gáy của một người trong số đó, dùng sức ấn bánh kem trên tay vào mặt hắn, cậu dùng rất nhiều sức, phải nói là vô cùng ác liệt.
Cậu ném người nọ sang một bên, thừa dịp tên còn lại chưa kịp phản ứng, cậu bất ngờ kéo hắn tới trước bàn đặt thức ăn, sau đó ghì chặt cổ của hắn, trực tiếp ấn đầu hắn xuống cái bánh kem lớn. Xung quanh lập tức vang lên vài tiếng hút không khí, Kì Nhạc kéo người nọ ra khỏi cái bánh, tươi cười hỏi: “Sinh nhật vui vẻ, một người vui không bằng mọi người cùng vui, em cảm thấy thế nào?”
Mặt mũi của người nọ dính đầy bánh kem, chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị Kì Nhạc đè xuống tiếp, cậu tiện tay vơ lấy dĩa salad, đổ vào sau gáy người nọ, sau đó ném cái dĩa đi, kéo người nọ đứng dậy, salad kia lập tức chảy từ cổ vào trong quần áo.
“Trịnh Tiểu Viễn, mày. . . . A. . . . . .”
Kì Nhạc lại đè hắn xuống, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh, có một tên nổi điên nhào qua, cậu canh đúng thời cơ, ném người trong tay về phía người nọ, người nọ quá hăng máu không kịp chuẩn bị, lập tức bị người dính đầy bánh kem kia tông trúng, vì