Thế giới này điên rồi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Thế giới này điên rồi (xem 1)

Thế giới này điên rồi

ng muốn đánh nhau nữa.


Người nọ tiếp tục rống to: “Thằng đê tiện, tao cho mày biết. . . .”


Yêu Tinh cắt lời: “Được rồi, dừng tại đây đi, nào, đứng lên.”


Người nọ nắm tay Yêu Tinh đứng dậy, nhếch miệng giơ lan hoa chỉ, nói: “Được, nể mặt Tiểu Xuyên tao tạm tha cho mày.”


Cái quái gì thế, người khơi mào cuộc chiến không phải là mấy người sao? Hay là ban nãy mấy người bị mộng du? Kì Nhạc mở to mắt, sau đó thấy một trong hai người đứng ra can ngăn ban nãy chạy tới: “Anh hai, anh có sao không?”


Ẻo Lả: “Không sao. . . .”


Kì Nhạc ngẩn ra, cảm thấy như bị sét đánh, biểu tình trên mặt trở nên rất khó coi, cậu run run kéo Yêu Tinh sang một bên: “Tình địch của tôi. . . . . Là cậu ta?”


“Ừ, chính là cái thằng đê tiện đó.” Yêu Tinh hưng phấn xắn tay áo, “Em muốn đánh nó không? Anh giúp em. . . . Em mất trí nhớ thật sao?”


Kì Nhạc không trả lời, cảm thấy hơi sốc, cậu cứ tưởng tình địch của mình là tên kênh kiệu đằng kia, ai ngờ lại là cậu nhóc này, tuy đã trưởng thành nhưng gương mặt vẫn còn rất trẻ con, thấp hơn cậu nửa cái đầu, thân hình khá gầy và ốm yếu, lên giường chắc chắn không đủ mạnh. . . Rốt cuộc cô gái kia ưng cậu nhóc này ở chỗ nào? Chẳng lẽ chủ nhân cơ thể này quá xấu nên không thể chiếm được trái tim của cô ta?


Mọi người thấy Kì Nhạc không nói gì đều quay sang nhìn cậu, phòng bệnh nhất thời trở nên im lặng, âm thanh ngoài hành lang truyền đến càng rõ ràng hơn: “Tôi thật sự không biết mấy người là ai, tên tôi là. . . Đây không phải chứng minh thư của tôi! Tôi thật sự không phải là người mà mấy người đang nói đến. . . . Buông tôi ra, mẹ nó, tôi không muốn vào khoa tâm thần, mấy người mới có bệnh, mấy người mới là đồ hoang tưởng, mấy người mới bị thần kinh phân liệt!”


Kì Nhạc dỏng tai nghe, cảm thấy có chút đồng bệnh tương lân*, vì thế ráng nhịn cơn đau đầu bước ra cửa —- Ninh Tiêu vẫn đang đứng ở chỗ đó.


*đồng bệnh tương lân: cùng bệnh thì thương xót nhau.


“Tiểu Viễn, em. . . .” Yêu Tinh nhịn không được cất tiếng gọi, những người còn lại đều im lặng đứng nhìn, trong đầu hiện lên tình tiết thường thấy trong mấy bộ phim cẩu huyết, “em đã mất trí nhớ, chỉ nhớ mỗi mình anh”.


Thần sắc Ninh Tiêu vẫn không thay đổi, thật ra hắn đã tin hơn phân nửa. Lúc trước Tiểu Viễn luôn đặt tầm mắt lên người hắn, người ngoài vừa nhìn là biết cậu ta rất yêu hắn, nhưng bây giờ, từ lúc hắn xuất hiện đến nay, người nọ chỉ liếc mắt nhìn hắn đúng một lần, ánh mắt đó không hề có chút tình cảm nào, chuyện này không thể giả vờ được, thế mà bây giờ cậu ta lại đi về phía hắn. Ninh Tiêu im lặng đứng nhìn, trong mắt tràn ngập trêu tức, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc tình cảm người này dành cho hắn sâu đậm tới cỡ nào.


Kì Nhạc không thèm nhìn bọn họ, đi chầm chậm tới cửa, sau đó vịn vào khung cửa nhìn ra ngoài: “Má ơi, tàn nhẫn quá. . . . . .”


Biểu tình của Ninh Tiêu lập tức cứng đờ.


Những người còn lại: “. . . . .”


Người đàn ông đầu quấn băng bị giữ chặt trên xe đẩy, một đám y tá đẩy hắn chạy như điên về phía này, hiển nhiên là muốn chuyển bệnh nhân tới khoa tâm thần. Người nọ vừa bị tiêm thuốc an thần, tuy nhiên vẫn còn chút tỉnh táo, hắn tuyệt vọng nhìn chằm chằm trần nhà: “Tôi luôn tuân thủ pháp luật và kỉ cương phép tắc của nhà nước, tôi đã tạo nghiệt gì chứ. . .”


Kì Nhạc đồng tình nhìn người nọ, đợi đến lúc người nọ được đẩy ngang qua phòng mình thì không nhịn được bước ra ngoài, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người nắm tay hắn, thương xót nhìn theo hướng hắn rời đi: “Người anh hùng, xin hãy bảo trọng.”


Mọi người: “. . . . .”


Tất cả y tá tầng này đều tập trung đi xử lí người đàn ông đầu quấn băng, hoàn toàn không phát hiện chuyện đang xảy ra ở đây, một lát sau mới có người tới xem xét, sau khi nhìn mấy trái dưa hấu bể nát dưới đất và bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mấy người trong phòng thì lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra, cô y tá nhíu mày: “Thế này là thế nào? Đây là bệnh viện, không phải nơi để các người đánh nhau, đừng quấy rầy việc nghỉ ngơi của bệnh nhân.”


Kì Nhạc suy yếu dựa vào khung cửa: “Đầu tôi đau quá. . . . .”


Cô y tá dìu cậu vào phòng: “Tỉnh lại bao lâu rồi?”


“Mới vừa tỉnh.” Thấy sắc mặt cô y tá không tốt lắm, Kì Nhạc thuận miệng giải thích, “Tôi chỉ định ngăn cản bọn họ, không liên quan đến tôi. Thật ra chuyện này là do một người phụ nữ mà ra, bọn họ manh động quá. Còn tôi thì khác, vất vả lắm tôi theo đuổi được một cô nàng, tôi hầu hạ cô ta như hầu hạ tổ tông của mình, vậy mà cô ta lại bảo tôi không phải là mẫu người của cô ta, sau đó liền đá tôi đi tìm người khác. Cô xem đi, tôi vẫn còn rất bình tĩnh.”


Trong nháy mắt, vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên quỷ dị. Y tá bị Kì Nhạc chọc cười, thần sắc cũng giãn ra, sau đó đỡ cậu nằm xuống giường: “Cậu đẹp trai thế này, chắc chắn còn rất nhiều cô gái thích cậu.”


Đẹp trai? Kì Nhạc chỉ vào tên Mặt Trẻ Con: “Chị, nếu đổi lại là chị, chị sẽ chọn cậu ta hay chọn tôi?”


Y tá nhanh chóng quay đầu đánh giá một lát: “Chọn cậu.”


Kì Nhạc gật đầu: “Điều này chứng minh cô gái kia không chỉ ngu mà mắt còn có vấn đề, loại con gái như thế không xài được.”


Mọi người đồng loạt nhìn về phía Ninh Tiêu, biểu tình của người kia đã cứng ngắc, cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kì Nhạc. Yêu Tinh chợt nhớ đến chuyện mấu chốt: “Y tá, bạn tôi mất trí nhớ rồi.”


“Mất trí nhớ?” Y tá ngẩn ra.


Kì Nhạc chỉ vào bọn họ: “Tôi không nhận ra bất cứ người nào ở đây cả.”


Y tá lại tiếp tục ngẩn ra, có thể do đã nghe những lời này rất nhiều lần, cô nàng hỏi lại lần nữa: “Vậy cậu còn nhớ mình là ai không? Cậu có ảo tưởng mình là một người khác không?”


Tôi là người khác thật mà! Kì Nhạc rưng rưng nước mắt, “Tôi thật sự đã mất trí nhớ, đầu óc trống rỗng, không còn nhớ gì cả, ngay cả tên của mình là gì cũng không biết. Đúng rồi, hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm mấy?”


“. . . . .” Y tá không trả lời mà tiếp tục hỏi, “Nếu cậu mất trí nhớ, tại sao lại biết mình đã từng theo đuổi một cô gái rồi bị cô ta đá?”


Kì Nhạc chột dạ: “Tôi nghe bọn họ kể. . . . . .”


Vậy mà còn dám nói mình rất bình tĩnh? Y tá giật giật khóe miệng: “Tôi đi gọi trưởng khoa, ở bên kia có lịch, hôm nay là ngày 12.”


Kì Nhạc nhìn xung quanh, quả nhiên có một cái lịch nhỏ ở đằng kia, cậu vội vàng xuống giường bước qua xem thử, sau đó hít vào một hơi, năm thì đúng rồi, còn ngày thì. . . Đã qua mười ngày kể từ ngày mình phẫu thuật, vậy có nghĩa là. . . . Ca phẫu thuật đã thất bại? Cho nên linh hồn của mình mới lẩn quẩn trong bóng đêm, cuối cùng gặp duyên mà nhập vào cơ thể người này? Hay là ca phẫu thuật đã thành công nhưng mình còn đang hôn mê, đến khi Tiểu Viễn nhập viện thì linh hồn của mình mới nhập vào cơ thể cậu ta, vậy linh hồn của Tiểu Viễn đâu. . . . . Chẳng lẽ đang ở trong cơ thể của mình?


Không thể nào, khả năng thứ hai rất nhỏ. . . . Khả năng phẫu thuật thất bại có vẻ hợp lí hơn, nếu mình đã chết, vậy bây giờ bố mẹ thế nào rồi? Bạn gái dịu dàng của mình thế

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bố dượng tao đấy, chả có máu mủ gì nên kệ lão

Những Cô Em Gái

Khó khăn lắm tôi mới có bầu vậy mà anh bắt ép tôi bỏ con và sự thật đau đớn phía sau

Chim sẻ ban mai

Cãi lời bố mẹ vì nghĩ 1 túp lều tranh 2 trái tim vàng là đủ và cái kết buồn cho đôi trẻ yêu nhanh cưới vội