Thế giới này điên rồi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Thế giới này điên rồi (xem 4447)

Thế giới này điên rồi

ã. . . . .”


“Còn gì để nói chứ?” Yêu Tinh lớn tiếng cắt lời, “Sau khi xuất viện, em lập tức chuyển nhà cho anh, đừng ở chung với cái thằng đó nữa. Em cũng không phải người hầu của nó, tại sao mỗi ngày đều bị nó sai làm cái này cái nọ? Tiểu Viễn, anh nói cho em biết, nếu lần này em cứ bám lấy nó một cách rẻ tiền như vậy, anh sẽ đánh chết em!”


Kì Nhạc nghe xong mới hiểu được đôi chút, thì ra là chuyện xưa cẩu huyết “anh yêu em nhưng em không yêu anh”, đã vậy nhân vật chính còn thảm đến mức phải tận mắt chứng kiến cảnh nóng live của người trong lòng, chắc do sốc quá nên mình mới xuyên qua, hình như người mà chủ nhân cơ thể này yêu tên là Ninh Tiêu thì phải? Hừ, dám lên giường với người khác ngay trong chính căn nhà của cả hai, loại đàn bà này vứt đi là vừa. Kì Nhạc chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng, cậu đưa tay lên xoa trán, sau đó thở dài một hơi, khó trách lại ra nông nỗi này, thì ra trên đầu có quấn một lớp băng vải.


“Tiểu Viễn?” Yêu Tinh tiến lại gần, thấy sắc mặt không ổn của cậu thì vội vàng đứng dậy, “Anh đi tìm bác sĩ. . . Bọn mày tới đây làm gì?!”


Kì Nhạc ngẩng đầu, ở cửa ra vào đột nhiên xuất hiện thêm vài người. Yêu Tinh dùng âm thanh mỉa mai cười lạnh: “Đúng là rồng đến nhà tôm, hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây sao? Còn mày nữa, cái thằng đê tiện, bình thường Tiểu Viễn đối xử với mày không tệ, không ngờ mày lại lên giường với Ninh Tiêu sau lưng nó, mày còn dám vác mặt tới nữa sao?”


Trong số những người vừa tới đã có người nổi giận, hắn ta cong lan hoa chỉ [1'> lên: “Cái miệng của mày bẩn vừa thôi nhé, em trai tao đê tiện ở chỗ nào? Còn cái thằng kia, Ninh Tiêu vốn dĩ không thích nó, vậy mà ngày nào nó cũng không biết xấu hổ quấn lấy người ta, ai cũng biết nó là kẻ đê tiện!”


Trán của Kì Nhạc giật giật, cậu biết người bị mắng là chủ nhân cơ thể này chứ không phải mình, vì vậy cậu cố kìm nén cơn giận, trong lòng chửi thầm “cái tên ẻo lả chết tiệt”!


Yêu Tinh không nhịn được nữa, ném túi xách trên vai xuống rồi xắn tay áo nhào qua. Tên kia cũng không cam lòng yếu thế, hùng hổ xông lên đánh nhau, hiện trường lập tức loạn hết cả lên. Kì Nhạc vô cùng cảm động, vì một câu nói mà đánh nhau, trước kia Cố Bách cũng che chở cậu như vậy, xem ra quan hệ giữa Yêu Tinh và chủ nhân cơ thể này rất tốt.


Nhóm mới đến có tổng cộng bốn người, Yêu Tinh đang đánh nhau bất phân thắng bại một người trong số đó, hai người khác vội vàng can ngăn, chỉ có một người đàn ông không hề nhúc nhích, chỉ đứng tựa vào tường khoanh tay trước ngực. Kì Nhạc đánh giá, người này khá đẹp trai, con ngươi sâu thẳm, môi mỏng, vừa nhìn là biết là loại lạnh lùng vô tình, cậu hỏi: “Anh mặc kệ bọn họ?”


Ninh Tiêu liếc cậu một cái, sau đó chuyển tầm mắt sang chỗ khác, không thèm trả lời.


Mẹ nó, còn bày đặt làm giá nữa. Kì Nhạc quay lại nhìn cục diện hỗn loạn, chỉ thấy Yêu Tinh đang ra sức giãy khỏi hai người đang ngăn cản mình, hoàn toàn mặc kệ chuyện quần áo đã bị xé nát. Yêu Tinh đè đối phương xuống đất, hung hăng đấm mấy cái: “Em trai của mày đê tiện như vậy, mày cũng chẳng phải loại tốt lành gì, lúc trước mày cướp người của tao tao còn chưa tính sổ với mày!”


Đối phương rên một tiếng, đỡ lấy nắm đấm đang đánh về phía mình, sau đó trả lại mấy đấm: “Mày còn dám nhắc tới chuyện đó, mày ném hết quần áo của tao, hại tao suýt chút nữa phải khỏa thân chạy về nhà!”


“. . . . . .” Kì Nhạc giật giật khóe miệng, thì ra hai người này đã có thù oán từ trước, làm cậu mất công cảm động nãy giờ. Cậu bước xuống giường, chuẩn bị ra ngoài tìm người hỏi xem bây giờ là năm nào, không quên thuận miệng khuyên nhủ cho có lệ: “Ở đâu chả có hoa thơm cỏ ngọt, đừng vì một người phụ nữ mà tổn hại hòa khí. . . .”


Hai người kia mắt điếc tai ngơ, Yêu Tinh thấy mình không thể giãy thoát, vì vậy liền chụp lấy cánh tay đối phương, hung hăng cắn một cái. Tên kia kêu thảm thiết, vội vàng quơ lấy trái cây bạn bè mang theo, chỉ nghe rắc một tiếng, trái dưa hấu vỡ ra trên đầu Yêu Tinh, trông cực kì thê thảm.


Kì Nhạc: “. . . .”


Lúc này cậu đã lướt qua bọn họ, tên kia tưởng cậu muốn tới giúp Yêu Tinh, vì thế thuận tay quơ thêm một trái ném qua: “Cỡ mày mà cũng dám qua đây?”


Quả dưa hấu kia “bịch” một tiếng đập vào mặt Kì Nhạc với tốc độ sấm sét, sau đó từ từ trượt xuống, để lại một đống hỗn độn. Tên kia cứ tưởng sẽ nhìn thấy biểu tình yếu đuối như mọi khi của đối phương, ai ngờ chuyện đó lại không xảy ra, hai mắt Kì Nhạc trầm xuống, ẩn trong đó là dấu hiệu sắp nổi bão, khiến cho tên kia ngây ngẩn cả người.


“Thằng khốn!” Yêu Tinh rống giận, nhân cơ hội lật ngược tình thế, nhào lên người tên kia.


Kì Nhạc chậm rãi lau mặt, chậm rãi mỉm cười, sau đó túm Yêu Tinh ném sang một bên, nhào lên người tên kia, lấy miếng dưa từ quả dưa dấu đã vỡ nát đập vô mặt hắn, ruột dưa hấu văng tung tóe: “Mẹ kiếp, mày dám đánh tao?!”


Tên kia ngẩn ra, những người còn lại đều bị cảnh tượng này làm hết hồn, nhất thời quên cả việc can ngăn. Kì Nhạc giữ chặt đối phương, chỉ trong giây lát dưa hấu chỉ còn lại lớp vỏ, cậu ném đi rồi lấy miếng khác đập tiếp, tốc độ cực kì nhanh, chỉ mất vài giây đã đập hết toàn bộ dưa hấu lên mặt người nọ. Sau khi kết thúc, mặt mũi của người nọ đã biến dạng.


Ninh Tiêu: “. . . . . .”


Những người còn lại: “= 口 =”


Yêu Tinh lấy ra cái áo trong túi xách, vừa lau mặt vừa cảm thán: “Ấy trời, thảm quá, thảm quá. . . . .”


Hai người xông vào can ngăn lúc nãy rốt cuộc cũng hoàn hồn, vội vàng tiến lên đỡ bạn mình. Kì Nhạc không chờ bọn họ đến gần đã từ từ đứng dậy, bình tĩnh sửa sang lại quần áo. Sau chuyện lộn xộn này, đầu cậu càng đau hơn. Cậu lấy tay xoa trán, thầm nghĩ sao đến giờ mà y tá vẫn chưa tới, đột nhiên nghe ngoài hành lang truyền đến tiếng động ồn ào, tiếp theo một người đàn ông đầu quấn băng xông ra cửa, phía sau có mấy người đang lôi hắn về, hắn kêu to: “Đây không phải là cơ thể của tôi, tôi chỉ làm phẫu thuật một chút thôi, sao lại biến thành thế này? Bệnh viện này nguy hiểm quá tôi muốn xuất viện á a a!”


Kì Nhạc kích động, vừa định chạy ra ngoài nói mình cũng giống hắn, sau đó chợt nghe tiếng bác sĩ rít gào: “Tôi liên lạc với khoa tâm thần rồi, mau giữ hắn lại! Sao chuyện này xảy ra hoài thế! Thuốc an thần đâu? Tiêm cho hắn ngay!”


Kì Nhạc: “= 口 =”


Yêu Tinh tiến lên: “. . . . . Tiểu Viễn?”


Kì Nhạc nhanh chóng thu tay lại, rất thức thời thốt ra lời thoại cẩu huyết: “Hình như tôi. . . . Mất trí nhớ rồi.”


Chương 2: Mất Trí Nhớ


Một câu “mất trí nhớ” vừa thốt ra, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, ai cũng tỏ vẻ không tin, nhưng một màn vừa rồi thật sự rất khác với ngày thường, lẽ nào là sự thật? Người nằm dưới đất ngồi bật dậy, lau vụn dưa hấu còn sót lại trên mặt, quát: “Xạo vừa thôi, đánh tao xong rồi kiếm cớ nói mình mất trí nhớ, mày tưởng mày nói vậy là tao tha cho mày chắc?”


Kì Nhạc cảm thấy đầu đau như búa bổ, cậu cầm tờ khăn giấy Yêu Tinh đưa cho lau mặt, mặc kệ tên kia, lúc nãy đã trút giận xong, bây giờ trạng thái của cậu không tốt lắm, cậu khô

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Em Hãy Dạy Tôi Cách Yêu đi Xin Em đó

Đừng Làm Cô Gái Của Anh Bị Tổn Thương

Đọc Truyện Đã Nói Lời Tạm Biệt Full

Cho anh đi, giờ còn ai coi trọng chuyện trinh tiết nữa đâu

7788 em yêu anh