Thế giới này điên rồi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Thế giới này điên rồi (xem 4513)

Thế giới này điên rồi

Ninh Tiêu chắc chắn sẽ cho rằng người đó có ý với mình, nhưng đổi lại là người này. . . . Trước kia có cho tiền Trịnh Tiểu Viễn cũng không dám cởi quần áo của hắn, vì thế hắn có thể khẳng định người này chưa khỏi bệnh, nhưng tình huống hiện tại hơi quái dị, Ninh Tiêu tự hỏi một lúc, chợt nhớ những lời người này nói khi say rượu, hắn biết người này đã khôi phục một phần trí nhớ, nhưng không biết cậu ta đã nhớ được bao nhiêu, bây giờ cậu ta làm thế này để làm gì?


Ninh Tiêu tiếp tục nằm im, phát hiện cả áo trong cũng bị cởi ra, sau đó người này bắt đầu cởi dây nịt của mình. Ninh Tiêu giật mình một chút, phản ứng đầu tiên không phải là chán ghét mà là nhớ tới khung cảnh ở nhà trọ lần trước, người này ngồi trên sô pha, dùng ánh mắt lạnh lùng tà mị nhìn mình, hắn thầm nghĩ, nếu để người này vừa nhìn mình bằng ánh mắt đó vừa khẩu giao cho mình. . . . Ninh Tiêu lập tức cảm thấy bụng dưới căng thẳng, vì thế liền mở mắt ra.


Kì Nhạc đã kéo quần xuống dưới chân, lúc này Ninh Tiêu đột nhiên rút chân về, tự giác rút ra khỏi ống quần. Cậu sửng sốt, vừa cầm quần áo của Ninh Tiêu vừa chậm rãi ngẩng đầu lên, suýt nữa đã bật ngửa, mẹ nó, uống thuốc ngủ mà vẫn có thể mở to mắt như vậy, anh có phải là người không?!


Ninh Tiêu cử động thân thể, hai mắt hơi trầm xuống, nghiền ngẫm nhìn đối phương: “Cậu muốn làm gì?”


Kì Nhạc hoàn hồn, chân thành nói: “Xin lỗi, tôi sẽ quay trở lại.” Nói xong liền ôm quần áo bỏ chạy, Ninh Tiêu đơ người hai giây mới kịp phản ứng, sau đó nhảy xuống giường đuổi theo, thấy Kì Nhạc tông cửa chạy ra ngoài, Ninh Tiêu không chút do dự chạy theo sau, nhưng hắn đã quên tình trạng hiện giờ của mình, vừa chạy ra cửa liền đụng phải một người nhà của bệnh nhân, cô gái kia nhìn thấy một người đàn ông mặc quần lót từ đâu chạy ra, lập tức thét chói tai: “Á á á! Lưu manh!!!”


Ninh Tiêu: “. . . . . .”


Ninh Tiêu lập tức quay về phòng đóng cửa lại.


Kì Nhạc vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, thật sự rất muốn giơ ngón cái lên: Em gái, tuyệt lắm!


Vừa rồi Kì Nhạc cũng đoán được Ninh Tiêu sẽ không thể đuổi theo mình bao xa, cậu chạy thẳng vào toilet thay quần áo, có điều cầu thang nằm ở đầu bên kia hành lang, muốn tới đó phải đi ngang qua phòng bệnh của mình. Bộ đồ này hơi lớn, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể mặc được, Kì Nhạc thay đồ xong liền đi ra, ôm quần áo bệnh nhân đi chầm chậm về phía trước, thầm nghĩ có thể bây giờ Ninh Tiêu đang đứng canh ở cửa, nếu bị hắn tóm được thì mọi cố gắng của cậu coi như đổ sông đổ biển. Mắt thấy càng lúc càng đến gần phòng bệnh, Kì Nhạc hít sâu một hơi, sau đó chạy như điên về phía trước, lúc chạy ngang qua quả nhiên nhìn thấy cửa phòng đang mở, vì thế lập tức hét to: “A a a! Có biến thái kìa!!!”


Ninh Tiêu: “. . . . .”


Ninh Tiêu vội vàng đóng cửa lại, lúc nãy hắn đã lục tung phòng bệnh nhưng vẫn không tìm được nửa mảnh quần áo, lập tức hiểu được mục đích của người nọ, người nọ giả vờ tình thương mến thương chỉ để chôm quần áo của mình trốn viện mà thôi!


Điện thoại và ví tiền của hắn đều để trong túi quần, coi như đã bị người kia cầm đi hết, cho dù hắn có quấn chăn chạy ra ngoài mượn điện thoại cũng không biết gọi cho ai, bởi vì hắn không nhớ số điện thoại của ai cả, tìm y tá để liên hệ với người nhà càng vô dụng hơn, lúc đăng kí số điện thoại liên lạc cho bệnh viện, hắn đã điền số của mình, nhưng Ninh Tiêu sẽ không bao giờ thử hai cách trên, hắn là một người rất ngạo mạn, có đánh chết cũng không ra ngoài với bộ dạng ngu ngốc này, bây giờ ngoại trừ ngồi chờ người kia quay lại, thật sự không còn cách nào khác.


Từ trước đến giờ Ninh Tiêu chưa từng mất mặt như hôm nay, hắn giận đến mặt mày tái mét, cả người run lên, sau đó rít từng chữ qua kẽ răng: “Trịnh, Tiểu, Viễn!”


Kì Nhạc hào hứng đón xe về nhà trọ, lúc này điện thoại của người nào đó đột nhiên vang lên, cậu dứt khoát bấm tắt rồi khóa máy luôn, sau đó nhanh chóng chạy lên lầu, khóa cửa phòng lại, quyết định cho dù ai tới cũng không mở cửa. Cậu kéo rèm cửa sổ lại, cởi quần áo của Ninh Tiêu ra, thay bằng quần áo của mình, để tránh lát nữa bị nước sơn dính vào, cuối cùng mới bắt đầu viết thư, bảo Nhị Quyển không được đánh Trịnh Tiểu Viễn.


Kì Nhạc nghĩ nghĩ, cảm thấy mình cứ thử xem, cho dù không có kết quả, ít nhất cũng giúp người nọ bớt đau đớn, nhưng bây giờ Nhị Quyển đối xử với cậu quá lạnh nhạt, cậu không biết xấu hổ viết thêm yêu cầu bảo Cố Bách phải chăm sóc Trịnh Tiểu Viễn cho thật tốt, lúc này mới vừa lòng. Sau khi viết xong, Kì Nhạc cất bức thư đi, ngồi vò đầu bứt tai trước giá để tranh vẽ, cho dù suýt ngủ gật mất lần, cậu vẫn cố gắng nhịn để vẽ cho xong, sau đó kí tên lên góc bức tranh, ghi ngày tháng, cuối cùng lồng tranh vào khung, hoàn thành nhiệm vụ.


Lúc này đã gần năm giờ sáng, Kì Nhạc cất đồ đạc về chỗ cũ, sau đó mặc quần áo của Ninh Tiêu trở về bệnh viện, vào toilet thay quần áo bệnh nhân, cuối cùng đờ đẫn quay về phòng bệnh như bóng ma. Ninh Tiêu đang ngủ, nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy, nhảy xuống giường: “Cậu thật sự dám trở về!”


Hai mắt Kì Nhạc gần như đã mất đi tiêu cự: “Gì đây? Hôm qua tôi đã xin lỗi anh rồi, anh còn muốn gì nữa?”


Ninh Tiêu: “. . . . .”


Kì Nhạc không thèm nhìn vẻ mặt xanh mét của Ninh Tiêu, ném quần áo cho hắn rồi ngã xuống giường, thều thào: “Nếu anh dám nói cho mọi người biết chuyện hôm qua tôi trốn viện, tôi sẽ kể chuyện anh trần truồng ngủ trong bệnh viện cho Diệp Thủy Xuyên nghe, sau đó cả giới sẽ. . . .”


Ninh Tiêu lạnh lùng cắt ngang: “Tôi không có nhàm chán như vậy, cậu đừng tưởng tôi sẽ bỏ qua chuyện hôm qua. . . . .” Hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì Kì Nhạc đã ngủ mất rồi. Ninh Tiêu đơ ra một lúc, sau đó mặc quần áo vào, mở di động trả lời vài tin nhắn, tiếp theo liếc người nào đó một cái, chống hai tay lên giường, khẽ cúi người xuống, cẩn thận đánh giá gương mặt này ở khoảng cách gần.


Người này. . . . Cứ như đã biến thành người khác, khiến cho người ta không thể nhìn thấu. Ninh Tiêu còn đang bận suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên “cạch” một tiếng mở ra. Mọi người bước vào, lập tức nhìn thấy Ninh Tiêu cởi trần đang dựa sát vào Trịnh Tiểu Viễn, trông giống như đang hôn nhau. Mọi người khiếp sợ không nói nên lời, Mặt Trẻ Con nghẹn ngào lên tiếng: “Tiêu, hai người. . . . . .”


Ẻo Lả nổi giận: “Ninh Tiêu, sao mày có thể như vậy được?”


Ninh Tiêu ngồi dậy, trên mặt không có biểu tình gì: “Tôi thế nào?”


“Mày cứ nói đi?!”


Diệp Thủy Xuyên không để ý tới bọn họ, vội vàng bước nhanh về phía trước: “Tiểu Viễn, Tiểu Viễn. . . .” Bình thường Diệp Thủy Xuyên không tới sớm như vậy, nhưng sáng nay Cố Bách có thương lượng chuyện xuất viện với hắn, thông qua điện thoại, Diệp Thủy Xuyên biết được Ninh Tiêu đang ở đây, hèn chi tối qua chẳng thấy Ninh Tiêu đâu, vì thế cả bọn liền vội vã chạy tới. Để phòng ngừa trường hợp người nào đó giở trò, Cố Bách cũng theo tới đây.


Kì Nhạc ngủ chưa được bao lâu đã bị người khác đánh thức, lập tức nổi giận: “Biến! Mấy người biến hết cho tôi! Ồn ào quá!”


Mọi người lập tức

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Người yêu tôi là ma cà rồng

Gửi đại ca của ba…

Điếng người khi biết “người giấu mặt” hạ bệ tôi ở công ty lại chính là…

“Mày không phải con tao, tao không có loại con hư hỏng như mày” ai ngờ đứa con 18 tuổi tỉnh bơ: “Ít ra con có bầu còn biết cha đứa bé là ai, mẹ có biết cha của con là ai không?”