Thế giới này điên rồi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Thế giới này điên rồi (xem 4538)

Thế giới này điên rồi

nhất định có thể nhìn ra vấn đề.


Hiện tại may mắn con trai bà còn sống, mặc dù tiểu Dĩnh không biết, nhưng dù sao con trai cũng thích bà, dù sao cũng là mối tình đầu, phỏng chừng sớm muộn gì con trai cũng muốn ngả bài, đến lúc đó bà phanh phui sự thật ra, nhất định sẽ chịu thương tổn. . . Mẹ Kỳ hít sâu một hơi, quyết định trong khoảng thời gian này nỗ lực giảng giải cho con trai, để sau này nó hoàn toàn không phải chịu thương tổn.


Cố Bách còn phải đi học. Kỳ Nhạc liền không để hắn đón nữa, mà ngồi xe bus đến trường, hai mươi phút sau mới đến, cậu chậm rãi rảo bước vào trường, lúc này lại nghe ở bồn hoa bên phải truyền tới một thanh âm quen thuộc:


– Theo anh về nhà.


Cậu không khỏi quay đầu, chỉ thấy một vị đồng chí tinh anh đang đứng đưa lưng về phía cậu, mà ở trước mặt y có một người đang làm ổ, chính là Nhị Bách Ngũ, người nọ mặc đồ ngủ, khuy đầu tiên không cài, lộ ra làn da mang theo vài vết ứ ngân hồng hồng, hắn nhổ nhổ cỏ:


– Về nhà cái gì, ông đây sớm đã chết, ông là bị đâm chết ở trường học, bây giờ về đây chờ chết, ông chuẩn bị chết ở chỗ này rồi, anh đi đi.


– Đừng nháo, về nhà.


Vị Nhị Bách Ngũ không đểu ý tới y, nhổ cỏ rầm rì:


– Cải thìa nhỏ a, địa lý hoàng a, hai ba tuổi a, không có má a. . .


Lục Viêm Bân:


– . . .


– . . . – Kỳ Nhạc vội cúi đầu, đè nén âm thanh từ từ lết vào trong, miễn cho bị người nào đó nhìn thấy, nhưng vận khí hắn quá kém, còn chưa kịp rời đi ba bước đã nghe thấy người nào đó gào to:


– TRỊNH TIỂU VIỄN! NGƯƠI ĐỨNG LẠI CHO ÔNG!


KỲ NHẠC:


– . . .


Chương 60: Âm Thanh. . .


Dịch Hàng xoẹt một cái nhảy từ trên bồn hoa xuống, nhanh nhẹn xông tới. Phản ứng đầu tiên của Kỳ Nhạc chính là chạy, nhưng trong một tích tắc chớp nhoáng cậu lại nghĩ dựa theo tính cách của Nhị Bách Ngũ phỏng chừng sẽ tiếp tục đuổi theo, đuổi thẳng tới lớp học, sau đó đột nhiên bị rút não mà nói ra những lời không nên nói cho Vạn Lỗi nghe thấy, tiện thể khiến người nọ hiểu rõ ngọn ngành, chịu không nổi đả kích mà cho đầu cậu một nhát, như thế thì quá thảm thiết rồi. Cho nên cậu yên lặng đứng, liếc mắt nhìn Lục Viêm Bân theo sau, thầm nghĩ nếu muốn tên Nhị Bách Ngũ trước mắt biến mất, tốt nhất là nghĩ ra biện pháp hay ho giúp cho người này xách bà xã về nhà.


Dịch Hàng hoàn toàn không biết được dự tính của cậu, mà chỉ nhìn cậu chằm chằm:


– Điện thoại di động của cậu bị trộm hả?


– . . . – Kỳ Nhạc nói – . . . A?


– Đừng có giả bộ, tôi biết rồi.- Dịch Hàng đem tự tình vắn tắt kể lại một lần – Tôi nghĩ hẳn là sau đó tên trộm hối hận, không muốn trả lại cho cậu nữa. – hắn lầm bầm hai tiếng, hơi có chút hả hê – Điều này chứng tỏ nhân phẩm cậu quá kém, vận khí quá tệ, đáng đời a, đây là do cậu bẫy tôi, khiến tên bác sĩ ngu ngốc kia bám lấy tôi, báo ứng. . . – Hắn còn chưa nói xong, đã nghe tiếng chuông thanh thúy đột ngột vang lên, rõ ràng từ trên thân người trước mặt truyền tới, không khỏi ngẩn ra.


Kỳ Nhạc bình tĩnh móc điện thoại ra nghe, là Cố Bách gọi, hỏi cậu đã tới trường chưa, cậu đơn giản đáp lại, sau đó ngắt điện thoại nhìn người nào đó, vẻ mặt vô tội:


– Anh vừa nói cái gì vậy?


Dịch Hàng:


– . . .


Dịch Hàng nhìn thứ gì gì đó trong tay cậy, thấy thế nào cũng không giống như vừa mới mua, hắn yên lặng phản ứng một trận, nổi giận:


– Người nọ trả cho ngươi rồi? Cho nên về sau ngắt nguồn là cậu làm?


– . . . Đều không phải. – Kỳ Nhạc nghiêm túc nói – Trước khi anh gọi điện thoại hắn đã theo danh bạ gọi hơn mười cuộc điện thoại gọi cho tôi, điện thoại tôi vốn không đầy pin, chờ tới khi tôi chạy tới nơi hẹn lấy điện thoại, thì nó đã sớm sập nguồn.


Dịch Hàng hiểu ra gật đầu, có chút cảm khái:


– Hóa ra trên đời này vẫn còn người tốt a.


– . . . Ừm, cho nên anh phải ôm hi vọng đối với thế giới này. – Kỳ Nhạc cổ vũ vỗ vỗ vai hắn, sau đó để phòng người này nhớ lại chuyện ngày hô qua, liền vội vàng lảng sang chuyện khác – Các anh đang có chuyện gì vậy? Cãi nhau?


– Ai cãi nhau với y? – Dịch Hàng lầm bầm – Căn bản là ông đây không hề biết hắn, cho nên không thèm cãi nhau với y, ông chết từ tám đời rồi, tới nơi này là để chờ chết.


Khóe miệng Kỳ Nhạc giật một cái, nhìn Lục Viêm Bân:


– Vẫn là anh nói đi.


Lục Viêm Bân bình tĩnh tự thuật:


– Chỉ là tôi tối qua. . .


– Anh câm miệng! – Dịch Hàng run bắn vội vàng cắt ngang, tự đáy lòng cảm thấy quá mất mặt, hắn suy nghĩ một chút, hầm hừ hỏi Kỳ Nhạc:


– Cậu nói xem ông đây vì nghĩ cho thân thể y, một bụng vui vẻ tặng quà cho y, nghĩ y sẽ thích, như vậy có cái gì sao sao?


Lục Viêm Bân:


– . . .


– Không sai. – Kỳ Nhạc ăn ngay nói thật – Người tặng quà đều có loại hy vọng này.


– Đúng vậy. – Dịch Hàng càng thêm tức giận – Y không thích thì thôi, tối thiểu cũng đừng biểu hiện rõ ràng như vậy chứ, nhưng mà tên đó, y ngang nhiên muốn vứt đi ngay trước mặt tôi! Ông đây mất vài ngày a, một phen tâm ý cứ như vậy bị y đạp vỡ, nếu như đổi thành cậu, thì cậu thấy sao?


Kỳ Nhạc tự hỏi một hồi:


– Quà gì vậy?


Dịch Hàng ngây ra:


– Loại thời điểm này không phải là cậu nên đứng về phía tôi cùng nhau mắng y lãnh khốc vô tình bại gia tử sao?


Đúng, đổi thành một người khác tôi quả thật có thể nghĩ như vậy, nhưng đối với người như anh. . . Kỳ Nhạc chớp mắt mấy cái:


– Trước tôi phải hỏi rõ đã, vạn nhất quà của anh phạm phải cấm kị của người ta, vậy cũng không thể trách y, đúng không?


Dịch Hàng:


– . . .


– Rốt cuộc là quà gì?


Dịch Hàng có chút chột dạ, mắt đảo loạn. Lục Viêm Bân ở bên cạnh nói:


– Là một con búp bê ! bơm hơi dựa theo tướng mạo kích thước của em ấy, ngay cả thanh âm cũng là do em ấy tự thu, chỉ cần đụng tới nút cảm ứng sẽ bắt đầu kêu lên.


Kỳ Nhạc:


– . . .


Đậu má tên Nhị Bách Ngũ này, anh thực sự nghĩ xem, đem người thật với người giả đặt một chỗ mà so, anh nói y sẽ chọn ai? Kỳ Nhạc liếc mắt nhìn làn da lộ ra từ cổ áo người nào đó, co giật khóe miệng, nhìn về phía Lục Viêm Bân:


– Sau đó anh ném đi?


– Em ấy không cho ném, hỏi tôi rốt cuộc không hài lòng chỗ nào, em ấy có thể gửi lại xưởng sửa chữa. – Lục Viêm Bân nói – Sau đó tôi nói với em ấy. . .


Dịch Hàng lập tức thẹn quá hóa giận:


– Anh câm miệng!


Lục Viêm Bân nhìn hắn:


– Lời ngày hôm qua anh nói là thật lòng, tiếng em kêu rất không thật.


– Như vậy anh cũng không thể đè tôi lên giường làm cái gì. . . cái gì đó!


Lục Viêm Bân bình tĩnh nhắc nhở:


– Là em hỏi anh phải kêu thế nào, anh nói với em là giống như lần đó chúng ta lên giường vậy, em lại không.


– Cái rắm! – Dịch Hàng đi qua đi lại – Tối hôm đó tôi đã thu trên YY hơn hai tiếng đồng hồ, cả giọng cũng muốn khàn, ngay cả tôi còn thấy phóng đãng, anh còn ý kiến gì, anh cố ý khiến tôi mất kiên nhẫn mà nói ra cái câu “Trừ phi anh làm em lần nữa” cho đúng với tâm nguyện của anh có đúng không?!


– Không, là em làm không

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
10 năm chồng hành hạ vợ vì không có thai, khi con chào đời, về dọn đồ của vợ thấy thứ này cất dưới tủ chồng bật khóc hiểu vì sao

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Gặp anh là điều bất ngờ tuyệt vời nhất

Lời Nguyền Định Mệnh

Truyện Hay Tôi, Em