Thế giới này điên rồi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Thế giới này điên rồi (xem 4595)

Thế giới này điên rồi

người sao? Tiểu Viễn a, phóng hạ đồ đao, không có việc gì thì xem sách anh đưa cho em nhiều một chút, như vậy mới có lợi. “


Kỳ Nhạc:


“. . .”


Cố Bách mắt thấy vợ yêu nhà mình sắp xù lông, vội vàng mở sách ra, để cậu nghe giảng, sau đó rút điện thoại ra trò chuyện với Diệp Thủy Xuyên, nói có mình theo sát sẽ không xảy ra chuyện gì, lúc này mới biết được người kia, hắn nhìn một cái:


– Chính là những người ném bánh ga tô vào em ở Bar lần trước, dù sao em cũng đã trút giận, về phần Ninh Tiêu. . . Tính hắn vẫn như vậy, nếu như em muốn báo thù anh không phản đối, nhưng anh không hi vọng em với hắn có chút dây dưa nào, tốt nhất cứ coi hắn như không khí đi.


Kỳ Nhạc nhướng mày:


– Vì sao?


– Anh ghen.


Kỳ Nhạc:


– . . .


Kỳ Nhạc đối diện với hắn, lại liếc mắt nhìn Ninh Tiêu, cuối cùng rầm rì một tiếng, cúi đầu lật sách của mình, thầm nghĩ loại chuyện này sau này vẫn còn cơ hội.


Giờ học trôi qua rất nhanh, tiết hai của Cố Bách: có tiết, không thể tiếp tục ở bên cậu, vì vậy Kỳ Nhạc tiễn hắn đến dưới lầu, bộ dáng nhìn qua đặc biệt nhu thuận. Cố Bách đem cậu ôm vào trong lòng xoa xoa:


– Anh đi đây.


– Ừ,đi đường cẩn thận.


Cố Bách gật đầu, thấy hình ảnh này quá ấm áp, vô thức muốn cậu gọi mình một tiếng lão công, nhưng nghĩ lại lại thấy người này khẳng định không làm, liền đành thôi, quyết định lần sau lăn giường nhất định phải bắt cậu mở miệng, lúc này mới rời đi.


Kỳ Nhạc xoay người về tòa nhà chính, tìm thấy địa điểm học tiết hai, đi vào ngồi xuống, sau đó thấy nữ sinh ào ào vây tới, lập tức gục đầu xuống bàn:


– Tôi không có gì muốn nói hết, cũng không có vật gì giá trị có mấy người YY đâu, đi đi.


Những người đó lay nửa ngày cũng không kéo cậu dậy được, tất cả mới bất đắc dĩ giải tán.


Ninh Tiêu ngồi cùng dãy với cậu, cách cậu khoảng 4 5 ghế, lúc này thấy cậu ngồi đơn độc một mình, không khỏi rơi vào đấu tranh, mặc dù hắn biết người này đã có bạn, nhưng thực sự muốn đem cậu thu tới tay, đặc biệt người này là đa nhân cách, có thể có một ngày nào đó nhân cách này sẽ biến mất, đến lúc đó sẽ không tìm đâu thấy được người hợp khẩu vị như thế, hắn phân vân một chút, nghĩ có thể trước làm thành bạn bè bình thường, từ từ tiến tới.


Kỳ Nhạc đang lật sách của mình, khóe mắt thấy người nào đó đang muốn đi qua, nhất thời khó chịu:


– Lăn, ông đây hiện tại không muốn tiếp ngươi.


– . . . -Ninh Tiêu lạnh mặt nhìn cậu – Cậu đột nhiên nổi điên cái gì?


– Lúc đầu ngươi ở trước mặt nhiều người như vậy đập bánh ga tô vào mặt ông, còn muốn ông dễ chịu với ngươi cái mốc gì? – Kỳ Nhạc lườm mắt nhìn hắn – Ngươi để ông nguôi giận cũng được, đi mua một cái bánh ga tô để ông đập vào mặt ngươi một lần, thế nào?


Ninh Tiêu lạnh lùng mở miệng:


– Ngày đó cậu cầm loa đứng trong trường gọi to tên tôi, cậu nghĩ tôi không mất mặt sao?


– Ngươi khó chịu có thể đi a, cũng không có ai ngăn ngươi. – Kỳ Nhạc không chút lay chuyển – Nói chung ông đây khó chịu, lăn.


Nhẫn nại của Ninh Tiêu bị sài sạch sành sanh, lạnh mắt nhìn cậu, quay đầu bước đi, phỏng chừng trong thời gian ngắn sẽ không tiếp tục bắt chuyện với cậu nữa.


Kỳ Nhạc lầm bầm một tiếng, tiếp tục đọc sách. Lúc này còn chưa vào lớp, hành lang từng tốp người tới lui, tuy rằng tiếng động không quá ồn ã, nhưng cậu ngồi trước mấy hàng, cách Vạn Lỗi rất gần, người nọ nghe được rõ ràng, nhất thời tâm tình thực tốt, hắn không phải người bản địa, người quen biết ở đây không nhiều lắm, mấy hôm trước buộc phải để Ninh Tiêu điều tra, bất quá từ sau khi thăm dò ra chân tướng xong hắn liền không cùng xuất hiện với người nọ nữa, dù sao tiểu Viễn hiện tại biến thành như vậy, Ninh Tiêu chiếm một phần lớn nguyên nhân, hắn có thể nhịn không xông lên đấm một cú đã là tốt lắm rồi.


Hắn liếc mắt nhìn Tiểu Viễn, không khỏi tiến lên, chần chừ hỏi:


– Làm sao cậu lại biết chuyện này? Là có trí nhớ hay là người khác nói?


– Ngẫu nhiên nghe người khác nói. – Kỳ Nhạc ngẩng đầu nhìn hắn, tuy rằng video không quá rõ, nhưng người đầu tiên giúp cậu lau mặt, phất tay làm cho mọi người rời đi chính là vị này, cậu kỳ quái hoi:


– Vì sao cậu muốn chữa trị cho tôi? Chờ cậu chữa xong cho tôi, nói không chừng tôi lại không ngừng theo đuổi cái tên thối nát kia, hữu dụng sao?


Vạn Lỗi trầm mặc một lát:


– Cậu không hiểu.


Kỳ Nhạc càng thêm kỳ quái, thấy hắn vẫn còn đừng, liền chỉa chỉa chỗ ngồi bên cạnh. Vạn Lỗi liếc mắt nhìn, xoay người đem sách vở của mình lấy tới, lúc này mới ngồi xuống.


Ý của tôi là nói chuyện với ngươi vài câu thôi, không cho cậu ngồi ở đây mà học đâu. . . Kỳ Nhạc giật giật môi, nghĩ hiện tại đuổi người ta đi thì quá không lịch sự, chỉ đành nhịn, cậu hạ giọng nói:


– Cậu cũng là gay, thích người trước kia, đúng không?


Vạn Lỗi ngẩn ra, cười khổ:


– Từ gay sử dụng trong từ trường ấy luôn rất chuẩn.


Từ trường cái giề. . . Kỳ Nhạc nháy mắt mấy cái:


– Vậy người trước kia cũng biết cậu là gay?


– Hẳn là có, cho nên quan hệ của tôi với cậu ấy trong lớp tốt hơn bình thường. – Vạn Lỗi hơi dừng lại một chút, nhìn cậu – Tôi đã hỏi qua bác sĩ, hắn nói loại tình huống này của cậu có thể đi thôi miên, bất quá tôi nghĩ cậu sẽ không chịu.


– Hiện tại tôi sống tốt như vậy, sao lại muốn biến trở vể chứ.


– Vậy anh hai cậu có ý gì?


– Anh ấy bắt tôi xem kinh Phật.


Vạn Lỗi:


– . . .


Vạn Lỗi nhất thời đỡ trán, hắn biết cha mẹ người này qua đời, cấp ba liền come out, sớm đã xích mích với các bác, căn bản không có ý định quay về, cho nên bây giờ mới coi như người có quyền coi sóc cậu ta cũng chỉ có mình Cố Bách và Diệp Thủy Xuyên, người trước kia khẳng định không hy vọng cậy ấy sẽ chuyển nhân cách, hắn chỉ có thể đem mong muốn ký thác vào nhân cách sau, nhưng hắn đã quên, anh hai tiểu Viễn … vẫn luôn không đáng tin.


Hắn suy nghĩ một chút, nghĩ hẳn nên tìm cơ hội nói chuyện với Cố Bách, người nọ nếu thích người hiện tại, khẳng định không hy vọng tính cách tiểu Viễn thay đổi, thậm chí còn biến thành sát nhân.


Kỳ Nhạc nhướng mi:


– Sao vậy?


Vạn Lỗi hoàn hồn, buông cái tay đang nhu trán:


– Không có gì.


Kỳ Nhạc liếc hắn một cái, tò mò hỏi:


– Rốt cuộ vì sao cậu muốn biến tôi về như cũ?


Vạn Lỗi cười khổ:


– Nếu không biến trở về. . . Tôi càng không có hy vọng, không phải sao?


Kỳ Nhạc vô cùng kinh ngạc:


– Hắn biết cậu thích hắn sao?


– Không biết. – Vạn Lỗi nhớ tới người kia, ánh nhìn có chút xa xăm – Tuy rằng tính cách cậu ấy tốt, nhưng trên phương diện tình cản tương đối cố chấp, nếu như tôi nói ra, cậu ấy hẳn sẽ rời xa tôi, ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa.


– Nhưng nếu hắn đã cố chấp như thế, cậu cũng không phải không có khả năng sao?


– Tối thiểu tôi còn có thể thử xem. – Vạn Lỗi cười cười – Bây giờ. . . ngay cả thử cũng không có cách mà thử.


Kết quả là đến ngày Trịnh Tiểu Viễn chết đi, cậu cũng chưa từng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chồng vứt tiền vào mặt tôi sau mỗi lần ân ái

Truyện Những Cô Em Gái Full

Sao người tốt lại khổ vậy?

Truyện Nhật Ký Chăn Rau Voz Full

“Em mất rồi anh cứ lấy đôi mắt này mà phẫu thuật cho người phụ nữ ấy đi”