Tha Cho Em Được Không? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tha Cho Em Được Không? (xem 4856)

Tha Cho Em Được Không?

hải biết mà đề phòng. Tôi nhìn cu Huy một tuổi đang bế trên tay lắc đầu. Huy à ! Mẹ con đúng là có trí tưởng tượng vô cùng phong phú mà.
Khi thông báo với Jade thì anh không bất ngờ lắm. Lúc nào tôi mới bắt đầu tò mò về nghề nghiệp của anh. Không phải anh cũng đặt tình báo bên cạnh tôi đấy chứ. Nhưng lại chẳng dám mở lời với anh. Anh chỉ hỏi tôi là chắc chắn chưa. Tôi dạ với anh một cách chắc chắn. Tôi nhớ lúc đó anh còn muốn nói gì nữa, nhưng khi đó tôi lại bận gì đó nên đành phải cúp máy.
Còn John thì mắng tôi liên tục. Anh bảo cố đợi thêm vài tháng nữa để Elisa ở cử xong rồi hai đôi tổ chức cùng nhau luôn thể. Tôi kinh ngạc, vậy là Elisa đã sinh em bé rồi. Anh bảo bà Beck phải ở cùng Elisa nên chỉ có anh và ông Ryan sang tham dự thôi. Tôi bảo anh, vậy vừa hay, để tôi có dịp sang Úc lại rồi thăm gia đình luôn. Đằng nào cũng phải tổ chức một lễ ở Việt Nam mà. Hề hề, thực ra là tôi sợ tốn kém. Tôi sợ rằng, mỗi cái tiệc ở Việt Nam thôi, tên Long kia cũng đã vung tay quá trán, hao đi một nửa gia tài rồi, nên tiết kiệm được chừng nào hay chừng đó.
Còn về phần Quân, tôi cũng đưa thiệp mời cho anh. Mặt anh có chút bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng chúc mừng tôi
*****
Kì kèo mãi người kia mới cho tôi tự đi đến tiệm áo cưới. Rõ ràng là ngược đường, rõ ràng là không cùng giờ mà cứ bướng. Ai đi làm tổng giám đốc muốn về là về như anh không? Người này cũng quá là ‘công tư phân minh’ đi.
- Sao lại là hai cái? Tôi nhớ là tôi đặt một chiếc thôi, những bộ còn lại tôi thuê.
Chắc chắn là có nhầm lẫn gì ở đây. Khi nhân viên phục vụ đưa tôi hai chiếc váy cưới, tôi không thể nào không thắc mắc được.
– Đây là anh Long đặt thêm thưa chị.
Tôi bực bội muốn gọi điện cho anh, chưa kịp bấm số nào thì đã nghe cô kia nói :
– Anh Long đang họp thưa chị.
– Sao cô biết? – Tên này, muốn tức chết tôi đây mà.
– Anh ấy dặn chúng tôi nói thế ạ.
Con người này biết bao giờ mới bỏ cái tính áp đặt này đây. Tôi biết ngay là tên này không dễ thỏa hiệp mà. Tôi sực nhớ, rồi nhanh chóng hỏi cô nhân viên.
– Chiếc váy này bao nhiêu tiền?
– Hai … – Cô kia có vẻ lỡ lời. – Tôi không rõ lắm. Số đo chúng tôi đã sửa theo ý chị, chị có muốn thử lại không?
Tôi cũng không muốn hỏi nhiều, tối về hỏi người kia là được. Đức Long, anh chết chắc rồi. Về phần vì sao phải sửa lại váy thì phải kể đến công lao bạn Lan nhà chúng ta. Cái thẻ đi yoga bạn ấy tặng, tôi chỉ rảnh mỗi giờ chiều, mà giờ chiều lớp lại không còn thảm trống. Bạn Lan lại vô cùng tiếc thẻ đó, nên đã đề nghị người ta đổi sang thẻ aerobic. Tôi cũng hết cách, bị nó càm ràm mãi cũng phải đi tập với nó.
Kết quả mới tập hai tuần về, lại đến lượt Long càm ràm. Anh bảo người đã không có tí thịt nào lại còn học đòi aerobic. Mỗi lần tập về mệt quá, lại bỏ ăn phải để anh mang cơm tận phòng bón cho ăn. Cảm động thì cảm động, nhưng lại sợ anh nhiều hơn. Nhiều lúc sợ anh quá phải cố gắng nuốt vài miếng nhưng không ngờ chỉ hai tuần mà đã sút gần 4kg. Tôi sợ chẳng dám khoe anh. Nhưng người này vừa ôm tôi một lát lại phát hiện ra, bắt tôi dọt ngay lên cân. Sau khi nhìn số cân, người kia lập tức đen mặt, đi một hơi vào phòng sách. Nghĩ lại lần đó tôi còn cảm thấy ớn lạnh. Tôi hỏi gì cũng không trả lời, nói gì cũng không đáp, giả vờ dỗi lại chẳng thèm để ý. Tôi hết cách lại chẳng biết làm gì, chỉ đến ôm cổ anh, hôn hôn lên mặt. Thế mà người đó lại gạt ra đến bên kệ sách chọn sách. Tôi lại chạy tọt đến ôm lưng anh, phát ra cái giọng tội nghiệp nhất.
– Anh! Em sai rồi. Mai em sẽ không đi tập nữa! Không phải do em, do cái Lan nó tiếc cái thẻ miễn phí. Mai em không tập nữa đâu. Tại em cũng muốn mang áo cưới đẹp mà!
– …
Tôi vùi mặt vào anh một lúc, lại không thấy động tĩnh gì. Tôi ôm chặt vòng tay, bắt đầu xoay xoay người, mon men lên phía trước, lại tựa đầu vào ngực anh.
– Em sai rồi! Đừng giận!
Anh chẳng nói gì, bỏ tay tôi xuống rồi đi ra ngoài. Tôi lại sợ sệt đi theo. Mãi suy nghĩ làm thế nào để người này hết giận, không để ý rằng anh đã dọn thức ăn trước mặt tôi. Tôi giật mình, cười cười rồi ngồi vào.
– Em không ăn chén đâu! Lấy cho em một tô luôn đi chồng, em sẽ ăn nhiều!
Một lát sau, rốt cuộc không chịu nổi, tôi ngẩng đầu, rưng rưng nói với anh.
– Ăn hộ em chút này thôi, mai em không đi tập nữa sẽ ăn lại đúng bằng chừng này ạ!
Anh lườm tôi một cái, rồi lại đón lấy tô cơm trong tay tôi. Đột nhiên tôi lại rất cảm động, tôi biết anh rất yêu tôi, rất chiều chuộng tôi nhưng hôm nay tôi lại nghĩ, có lẽ anh còn yêu tôi nhiều hơn chừng đó, thương tôi nhiều hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Tôi chạy qua bàn đối diện, hôn chụt lên mặt anh.
– Em yêu anh!
*************
Bây giờ thử vừa cái váy này, tôi rốt cuộc cũng thấy nhẹ nhõm. Lại nhớ tới bộ mặt đưa đám của anh khi lần trước đưa tôi đi thử, chỉ vì nghe tôi mặc bị rộng.
Tôi kéo khóa áo sau lưng mãi không lên. Chỉ kéo được một nửa, không thể kéo lên nữa. Áo cưới tuy đẹp nhưng thật là phiền phức mà. Khi nãy cô bé nhân viên lại vừa bảo tôi đi đâu đó tí việc bảo sẽ gọi người khác đến giúp tôi nhưng sao bây giờ vẫn không thấy. Tôi ngại ngùng gọi vài tiếng nhưng không thấy ai đáp lại.
Sau đó lại có người kéo mạnh màn che, tôi giật mình xoay người lại, thì bắt gặp nụ cười nham hiểm của người đó.
– Hải Linh cô cũng đến đây à? – Tôi mỉm cười, hỏi thăm.
– Không! – Cô ấy nhếch môi. – Tôi đến tìm cô.
Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh, lại cảm giác điều gì đó không ổn sắp xảy đến. Tôi im lặng không nói, đợi cô ta tiếp tục.
– Chuẩn bị tiệc cưới có vui không? – Cô ta hất cằm về phía tôi.
Tôi quên mất, đây mới đúng là Hải Linh mà tôi quen. Mà Hải Linh này lại quá khác so với Hải Linh xin lỗi tôi trong phòng làm việc.
– Vui lắm, đúng không? Tôi cũng đã từng như vậy. Cô có biết tôi đã từng đi sắm váy cưới không? Ha ha, cô không biết đúng không. Ừ! Làm sao cô biết được, anh ấy đã hủy lễ đính hôn với tôi kia mà. Vậy mà tôi lại ngu ngốc trong hai tháng đó làm hết mọi thứ, tự bản thân chọn nhà hàng, tự mình đi chọn lễ phục lên danh sách. Nhưng rồi để nhận được lời từ chối của anh trước mặt người lớn trong gia đình. Cô làm sao biết được cảm giác đó?
Đính hôn của cô ấy và Long, là chuyện duy nhất mà tôi cảm thấy bản thân mình có lỗi với cô ấy. Tim tôi co thắt lại. Dường như, cô ấy sắp cho tôi biết điều gì đó mà tôi không muốn biết nhất. Tôi duy trì im lặng, vẫn để cô ấy tiếp tục bài độc diễn, tự hỏi tự trả lời của mình.
– Cô có nhớ ngày 25 tháng 4 không?
Tôi nhớ, làm sao mà quên được. Đó là ngày tôi hiến máu, và tối hôm đó chúng tôi đã cãi nhau. Và tôi còn nhớ, cô ấy đã hỏi câu này một lần.
– Chắc cô không biết, đó là ngày đính hôn của chúng tôi. Ha ha. – Cô ta cười to lên. – Nhưng lại vượt quá tôi mong đợi. Đó đã trở thành đêm tân hôn của tôi! Ha ha ha.
Ầm một tiếng, mọi thứ xung quanh như tan vỡ. Tôi cảm giác khó thở, tim lại vô cùng đau đớn. Đột nhiên, khụy chân, một bên đầu gối đập mạnh xuống bục gỗ. Nước mắt không cảnh báo đã lăn dà

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Người vợ tắt thở bên mâm cơm chờ chồng đêm sinh nhật…

Gửi chồng và nhân tình của anh

Thế giới này điên rồi

Xem tử vi tháng 04/2017 của 12 cung hoàng đạo

Facebook gái xinh Bắc Giang: Nguyễn Khánh Linh (Linh Thỏ)