ào thôi.
Theo thói quen, tôi và anh vẫn nắm tay nhau đi vào. Nhưng tôi lại nhớ đến một việc nên rút tay lại.
– Em ?
– Đừng nổi nóng, chỉ là … em không muốn anh khó xử.
– …
– Đừng giận, chỉ lần này thôi, một lần này thôi được không anh?
– …
– Đừng thở dài, em hứa chỉ một lần này thôi. Thương em một tí đi, em không muốn mất điểm trong mắt mẹ anh! Làm ơn, làm ơn.
Tôi chấp tay tỏ vẻ tội nghiệp, rồi thấy mặt anh hòa hoãn hơn thì liền phất phất tay anh bảo anh vào trước. Anh mắt lớn nhìn tôi, tôi liền gật gật lại phất phất. Anh vào rồi, tôi thở phào. Với tính cách tên này, khi nãy mà tôi không kịp nhớ ra, thì có lẽ anh đã “làm loạn” rồi.
Rất may tối nay anh tâm tình không tốt nên mới chịu khó nghe lời như vậy, nếu bình thường với tính cách bá đạo, ngang ngược của anh thì … tôi lắc đầu.
Vào trong rồi, lại hối hận quá. Khi nãy nếu không vì tên kia tôi đã về lâu rồi, thực chất là do ở đây tôi chẳng quen ai cả. Dự tiệc mà lủi thủi đứng một mình thế này thì đừng dự còn hơn.
Tôi chọn một góc phòng cầm cốc rượu, lấy điện thoại ra bấm bấm chơi. Liền nhận được tin nhắn của anh. Nhìn về phía hội trường liền thấy anh đang nhìn tôi, đứng bên cạnh bố mẹ mình, còn có cả Hải Linh. Những người còn lại tôi đoán là bố mẹ cô ta.
Tôi nhìn anh, vừa bĩu môi đã thấy mắt của người nhà anh hướng về mình, đương nhiên bao gồm cả ánh mắt không mấy thân thiện của “vợ chưa cưới” của anh nữa.
Tôi gật đầu coi như là chào mọi người. Đáng lẽ tôi phải qua đó chào bố mẹ anh, nhưng mọi chuyện đã như thế này, tôi cũng không thể miễn cưỡng bản thân được. Rõ ràng tôi đã đừng là cô dâu của anh, ở đây ít nhiều cũng có nhiều người biết được, nhưng khi nãy mẹ anh lại vạch rõ ranh giới giữa tôi và gia đình anh trước nhiều người như vậy thì … cứ tự xem mình như là khách ở đây vậy.
“Qua đây!” – nhắn tin thôi có cần lạnh lùng như vậy không.
“Không!” – Tôi nhắn trả lại anh. Ngước mặt lên nhìn thấy anh đang trừng tôi. Tôi le lưỡi, lại chúi đầu vào điện thoại, giả vờ bấm bấm.
“Anh bảo qua!”
“Em không muốn qua!”
“Hay muốn anh dắt qua?”
Tôi lại anh, lắc lắc đầu. Mẹ anh lại nhìn tôi, rồi nhìn anh.
Bà nắm tay Hải Linh đưa lên sân khấu. Vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay cô ta rồi lại phát biểu:
– Hôm nay, con dâu chúng tôi có chuẩn bị một tiết mục để góp vui trong buổi tiệc hôm nay. Mong mọi người cho cháu nó một tràn pháo tay.
Bà vừa dứt lời thì bên dưới vỗ tay như sấm. Tôi lại nghe xung quanh ai nấy cũng tấm tắc khen ngợi. Đại khái là khen Hải Linh vừa xinh vừa có tài. Nghe nói còn là giám đốc của một công ty kiến trúc.
Nếu là ngành nào thì tôi không quan tâm, nhưng giám đốc của một công ty kiến trúc, sao tôi không biết nhỉ. Thật ra thì tôi cũng mới về nước vài tháng nên cũng không chắc lắm.
Cô ta nhẹ nhàng đi đến bên chiếc dương cầm màu trắng đặt sẵn giữa hội trường. Cảnh và người thế này phải công nhận là rất đẹp. Rất tiếc mối quan tâm của tôi là dành cho chiếc đàn kia. Bỗng nhiên thấy vậy, tôi nhớ tới anh, mỉm cười rồi nhìn sang chỗ anh. Người nào đó vẫn chăm chăm nhắn tin.
“Đàn không hay bằng em!”
“Hay hơn, chắc chắn!”
“Anh không quan tâm, hay em cũng lên đi.”
“Em lên làm gì? Không lên! Em đang tính về.”
“Đợi anh thêm một lát nữa, anh đưa về. Không cần nhắn lại.”
Đọc xong tin nhắn tôi liền bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của anh. Tôi cảm thấy rất buồn cười.
Không bị phân tâm bởi tin nhắn của anh nữa, nên tôi đành tập trung nghe Hải Linh đàn. Phải công nhận cô ấy rất tài năng. Đây không phải là một bản dễ chơi, tôi đã từng tập bài này vài tháng, bây giờ chơi cũng chưa chắc mượt như cô ta.
Nốt nhạc cuối cùng vang lên mọi người lại lần nữa vỗ tay. Tôi cũng thật tâm vỗ tay khen cô ấy. Thực ra tôi và người này có rất nhiều điểm chung, nếu không phải vì tên đẹp trai lạnh lùng kia thì chúng tôi có lẽ là bạn.
Đang mãi suy nghĩ thì tôi cảm thấy có người chăm chăm nhìn mình, tôi quay sang thì liền thấy mẹ anh cũng đang nhìn tôi.
– Hôm nay đến đây cũng có một vị khách đặc biệt, là bạn của con trai chúng tôi. Cô Lam Anh cũng mang đến cho mọi người một tiếc một đặc biệt. Mong mọi người thưởng thức!
Lam Anh? Là tôi á? Tôi có mang đến cái gì đâu. Suy nghĩ một chút thì không thể nào bà lại muốn công khai tôi như vậy, càng không thể nào để tôi có kịp “sánh ngang” với Hải Linh, chắc chắn lý do chỉ có một. Trong lòng tôi vô cùng chua xót, thực ra mẹ anh đã không ưa tôi đến mức nào mà hôm nay lại muốn làm tôi bẽ mặt tại nơi này. Có lẽ bà nghĩ tôi không biết dương cầm. Lúc này, đột nhiên cảm thấy biết ơn bố mẹ ngày xưa đã “hướng đạo” cho mình đi con đường đúng đắn, lại cảm ơn thầy dạy đàn xấu trai nghiêm khắc ngày xưa nữa.
Trước tò mò của mọi người tôi bình tĩnh bước lên. Chỉ có tên kia là nhếch môi cười. Vẻ mặt của Hải Linh thì rất đắc ý. Tôi lại đưa mắt nhìn bác gái. Chẳng lẽ hai người chưa tính đến đường tôi biết chơi đàn sao? Nhìn tôi cũng rất nghệ sĩ mà.
Tôi đi thẳng đến bộ phận chỉnh âm thanh, nói một chút với người ta rồi lại quay về chiếc dương cầm trắng đó. Tôi rất vui, nhãn hiệu tôi thích, màu tôi thích, lại chính xác là đời đàn tôi thích nữa. Nhưng rất tiếc hôm nay tôi không thể nào chơi nó rồi.
Chương 30: Giấu giếm
Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên những phím đàn. Lướt vuốt nhẹ rồi giơ cao tay, liên tục nhấn mạnh xuống.
Rầm rầm rầm.
Có lẽ đây là bản “Đập vỡ cây đàn” phiên bản của tôi. Nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác cùng ngạc nhiên của mọi người tôi liền dừng lại. Thấy vẻ mặt như đã đoán sẵn của bác gái, tôi lại đau lòng. Nở một nụ cười có thể được xem là vô tội trước mặt mọi người, tôi liền nói:
- Khi nãy Hải Linh đã đàn rất hay nên … hì hì… cháu sợ mọi người không còn chú ý đến cháu nữa. Nên cháu dùng cách này ạ. Mong mọi người thông cảm. Hì hì.
Tôi quay đầu về phía ánh, nhanh chóng được gửi đến nét mặt đầy tự hào của anh. Anh gật đầu, tôi nhướn mày đắc ý.
Mọi người lại im lặng. Tôi chậm rãi đàn đoạn đầu của bản Canon mà tôi thích nhất, dường như bác gái rất bất ngờ, tôi liền dừng lại.
- Khi nãy cháu nhấn mạnh quá nên cổ tay có hơi đau. – Tôi tỏ vẻ tội nghiệp. – Thế nên cháu xin đổi sang tiết mục khác được không ạ?
Hỏi cũng chỉ cho có lệ mà thôi, họ không cho tôi cũng vẫn đổi. Tôi cũng đã được hỏi qua ý kiến đâu mà cũng phải không tình nguyện ngồi chỗ này cơ mà.
Tôi gật đầu với anh phụ trách âm thanh khi nãy. Anh ta liền giúp tôi đem ra một cây guitar và một đế chân micro. Tôi mỉm cười cảm ơn anh ta. Rất may là ở đây cũng có guitar. Tôi cắm micro vào chân rồi nói:
- Cháu xin gửi đến mọi người một bài cháu rất thích ạ, bài hát “Loving you”!
Tôi đưa mắt nhìn anh, anh cũng nhìn chằm chằm vào tôi, và trong đôi mắt đen sâu thẳm kia hiện lên những tia hạnh phúc. Đây là bài hát đầu tiên tôi hát cho anh nghe, tuy sau này mới biết nhưng từ lâu rồi tôi vẫn muốn một lần hát riêng cho anh.
Trong suốt bài hát tôi không hề dời mắt khỏi anh và anh cũng vậy. Tôi tin dù mọi người cấm cản anh yêu tôi, anh vẫn có cách riêng của mình để chu toàn m
Theo thói quen, tôi và anh vẫn nắm tay nhau đi vào. Nhưng tôi lại nhớ đến một việc nên rút tay lại.
– Em ?
– Đừng nổi nóng, chỉ là … em không muốn anh khó xử.
– …
– Đừng giận, chỉ lần này thôi, một lần này thôi được không anh?
– …
– Đừng thở dài, em hứa chỉ một lần này thôi. Thương em một tí đi, em không muốn mất điểm trong mắt mẹ anh! Làm ơn, làm ơn.
Tôi chấp tay tỏ vẻ tội nghiệp, rồi thấy mặt anh hòa hoãn hơn thì liền phất phất tay anh bảo anh vào trước. Anh mắt lớn nhìn tôi, tôi liền gật gật lại phất phất. Anh vào rồi, tôi thở phào. Với tính cách tên này, khi nãy mà tôi không kịp nhớ ra, thì có lẽ anh đã “làm loạn” rồi.
Rất may tối nay anh tâm tình không tốt nên mới chịu khó nghe lời như vậy, nếu bình thường với tính cách bá đạo, ngang ngược của anh thì … tôi lắc đầu.
Vào trong rồi, lại hối hận quá. Khi nãy nếu không vì tên kia tôi đã về lâu rồi, thực chất là do ở đây tôi chẳng quen ai cả. Dự tiệc mà lủi thủi đứng một mình thế này thì đừng dự còn hơn.
Tôi chọn một góc phòng cầm cốc rượu, lấy điện thoại ra bấm bấm chơi. Liền nhận được tin nhắn của anh. Nhìn về phía hội trường liền thấy anh đang nhìn tôi, đứng bên cạnh bố mẹ mình, còn có cả Hải Linh. Những người còn lại tôi đoán là bố mẹ cô ta.
Tôi nhìn anh, vừa bĩu môi đã thấy mắt của người nhà anh hướng về mình, đương nhiên bao gồm cả ánh mắt không mấy thân thiện của “vợ chưa cưới” của anh nữa.
Tôi gật đầu coi như là chào mọi người. Đáng lẽ tôi phải qua đó chào bố mẹ anh, nhưng mọi chuyện đã như thế này, tôi cũng không thể miễn cưỡng bản thân được. Rõ ràng tôi đã đừng là cô dâu của anh, ở đây ít nhiều cũng có nhiều người biết được, nhưng khi nãy mẹ anh lại vạch rõ ranh giới giữa tôi và gia đình anh trước nhiều người như vậy thì … cứ tự xem mình như là khách ở đây vậy.
“Qua đây!” – nhắn tin thôi có cần lạnh lùng như vậy không.
“Không!” – Tôi nhắn trả lại anh. Ngước mặt lên nhìn thấy anh đang trừng tôi. Tôi le lưỡi, lại chúi đầu vào điện thoại, giả vờ bấm bấm.
“Anh bảo qua!”
“Em không muốn qua!”
“Hay muốn anh dắt qua?”
Tôi lại anh, lắc lắc đầu. Mẹ anh lại nhìn tôi, rồi nhìn anh.
Bà nắm tay Hải Linh đưa lên sân khấu. Vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay cô ta rồi lại phát biểu:
– Hôm nay, con dâu chúng tôi có chuẩn bị một tiết mục để góp vui trong buổi tiệc hôm nay. Mong mọi người cho cháu nó một tràn pháo tay.
Bà vừa dứt lời thì bên dưới vỗ tay như sấm. Tôi lại nghe xung quanh ai nấy cũng tấm tắc khen ngợi. Đại khái là khen Hải Linh vừa xinh vừa có tài. Nghe nói còn là giám đốc của một công ty kiến trúc.
Nếu là ngành nào thì tôi không quan tâm, nhưng giám đốc của một công ty kiến trúc, sao tôi không biết nhỉ. Thật ra thì tôi cũng mới về nước vài tháng nên cũng không chắc lắm.
Cô ta nhẹ nhàng đi đến bên chiếc dương cầm màu trắng đặt sẵn giữa hội trường. Cảnh và người thế này phải công nhận là rất đẹp. Rất tiếc mối quan tâm của tôi là dành cho chiếc đàn kia. Bỗng nhiên thấy vậy, tôi nhớ tới anh, mỉm cười rồi nhìn sang chỗ anh. Người nào đó vẫn chăm chăm nhắn tin.
“Đàn không hay bằng em!”
“Hay hơn, chắc chắn!”
“Anh không quan tâm, hay em cũng lên đi.”
“Em lên làm gì? Không lên! Em đang tính về.”
“Đợi anh thêm một lát nữa, anh đưa về. Không cần nhắn lại.”
Đọc xong tin nhắn tôi liền bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của anh. Tôi cảm thấy rất buồn cười.
Không bị phân tâm bởi tin nhắn của anh nữa, nên tôi đành tập trung nghe Hải Linh đàn. Phải công nhận cô ấy rất tài năng. Đây không phải là một bản dễ chơi, tôi đã từng tập bài này vài tháng, bây giờ chơi cũng chưa chắc mượt như cô ta.
Nốt nhạc cuối cùng vang lên mọi người lại lần nữa vỗ tay. Tôi cũng thật tâm vỗ tay khen cô ấy. Thực ra tôi và người này có rất nhiều điểm chung, nếu không phải vì tên đẹp trai lạnh lùng kia thì chúng tôi có lẽ là bạn.
Đang mãi suy nghĩ thì tôi cảm thấy có người chăm chăm nhìn mình, tôi quay sang thì liền thấy mẹ anh cũng đang nhìn tôi.
– Hôm nay đến đây cũng có một vị khách đặc biệt, là bạn của con trai chúng tôi. Cô Lam Anh cũng mang đến cho mọi người một tiếc một đặc biệt. Mong mọi người thưởng thức!
Lam Anh? Là tôi á? Tôi có mang đến cái gì đâu. Suy nghĩ một chút thì không thể nào bà lại muốn công khai tôi như vậy, càng không thể nào để tôi có kịp “sánh ngang” với Hải Linh, chắc chắn lý do chỉ có một. Trong lòng tôi vô cùng chua xót, thực ra mẹ anh đã không ưa tôi đến mức nào mà hôm nay lại muốn làm tôi bẽ mặt tại nơi này. Có lẽ bà nghĩ tôi không biết dương cầm. Lúc này, đột nhiên cảm thấy biết ơn bố mẹ ngày xưa đã “hướng đạo” cho mình đi con đường đúng đắn, lại cảm ơn thầy dạy đàn xấu trai nghiêm khắc ngày xưa nữa.
Trước tò mò của mọi người tôi bình tĩnh bước lên. Chỉ có tên kia là nhếch môi cười. Vẻ mặt của Hải Linh thì rất đắc ý. Tôi lại đưa mắt nhìn bác gái. Chẳng lẽ hai người chưa tính đến đường tôi biết chơi đàn sao? Nhìn tôi cũng rất nghệ sĩ mà.
Tôi đi thẳng đến bộ phận chỉnh âm thanh, nói một chút với người ta rồi lại quay về chiếc dương cầm trắng đó. Tôi rất vui, nhãn hiệu tôi thích, màu tôi thích, lại chính xác là đời đàn tôi thích nữa. Nhưng rất tiếc hôm nay tôi không thể nào chơi nó rồi.
Chương 30: Giấu giếm
Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên những phím đàn. Lướt vuốt nhẹ rồi giơ cao tay, liên tục nhấn mạnh xuống.
Rầm rầm rầm.
Có lẽ đây là bản “Đập vỡ cây đàn” phiên bản của tôi. Nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác cùng ngạc nhiên của mọi người tôi liền dừng lại. Thấy vẻ mặt như đã đoán sẵn của bác gái, tôi lại đau lòng. Nở một nụ cười có thể được xem là vô tội trước mặt mọi người, tôi liền nói:
- Khi nãy Hải Linh đã đàn rất hay nên … hì hì… cháu sợ mọi người không còn chú ý đến cháu nữa. Nên cháu dùng cách này ạ. Mong mọi người thông cảm. Hì hì.
Tôi quay đầu về phía ánh, nhanh chóng được gửi đến nét mặt đầy tự hào của anh. Anh gật đầu, tôi nhướn mày đắc ý.
Mọi người lại im lặng. Tôi chậm rãi đàn đoạn đầu của bản Canon mà tôi thích nhất, dường như bác gái rất bất ngờ, tôi liền dừng lại.
- Khi nãy cháu nhấn mạnh quá nên cổ tay có hơi đau. – Tôi tỏ vẻ tội nghiệp. – Thế nên cháu xin đổi sang tiết mục khác được không ạ?
Hỏi cũng chỉ cho có lệ mà thôi, họ không cho tôi cũng vẫn đổi. Tôi cũng đã được hỏi qua ý kiến đâu mà cũng phải không tình nguyện ngồi chỗ này cơ mà.
Tôi gật đầu với anh phụ trách âm thanh khi nãy. Anh ta liền giúp tôi đem ra một cây guitar và một đế chân micro. Tôi mỉm cười cảm ơn anh ta. Rất may là ở đây cũng có guitar. Tôi cắm micro vào chân rồi nói:
- Cháu xin gửi đến mọi người một bài cháu rất thích ạ, bài hát “Loving you”!
Tôi đưa mắt nhìn anh, anh cũng nhìn chằm chằm vào tôi, và trong đôi mắt đen sâu thẳm kia hiện lên những tia hạnh phúc. Đây là bài hát đầu tiên tôi hát cho anh nghe, tuy sau này mới biết nhưng từ lâu rồi tôi vẫn muốn một lần hát riêng cho anh.
Trong suốt bài hát tôi không hề dời mắt khỏi anh và anh cũng vậy. Tôi tin dù mọi người cấm cản anh yêu tôi, anh vẫn có cách riêng của mình để chu toàn m