bốn năm của tôi cũng chẳng là gì!
– Cô!
– Hải Linh, tôi nói cô, tôi không hiền. Thực sự tôi chưa bao giờ thừa nhận mình là đứa hiền lành cả. Đồng thời, tôi không ngốc. Những trò của cô, hoặc là tôi không biết, hoặc là tôi không muốn biết. Cô đừng để tôi biết, nếu biết rồi, tôi cũng chẳng để cô dễ dàng ức hiếp đâu!
– Cô!
– Sao cô không nói gì? Chỉ toàn “cô … cô!”? Tôi khuyên cô, cách duy nhất để tôi rời bỏ anh Long, là hãy làm cho anh ấy yêu cô. Chỉ cần anh ấy yêu tôi, thì cô có dùng trăm phương ngàn kế tôi cũng không rời bỏ anh ấy! Lát gặp!
Nếu biết có một ngày tôi sẽ hối hận vì câu nói kia, thì hôm nay tôi đã dùng những lời kia để đối phó với cô ta.
Bữa tiệc bắt đầu. Long tiến lên bục MC khai tiệc. Anh đứng đó, rất đẹp trai, rất phong độ. Anh đưa mắt khắp phòng nhìn tôi, vừa nhìn thấy mắt anh đã sáng lên. Tôi gật đầu với anh.
– Thưa mọi người, hôm nay cháu tổ chức tiệc mừng sinh nhật người mẹ xinh đẹp mang nặng đẻ đau sinh cháu, và nuôi nấng cháu. Cháu không biết làm gì hơn để mẹ vui lòng, chỉ có thể mở một buổi tiệc nho nhỏ, hy vọng mọi người có thể chung vui với gia đình chúng cháu! – Rồi anh quàng tay ôm lấy mẹ m
mình.
Tôi lắc đầu với bữa tiệc nho nhỏ của anh. Tên này nói nhăng nói cuội thế kia chắc là chưa chuẩn bị gì rồi. Cái gì mà chung vui với gia đình chúng cháu, tính giới thiệu vợ à!
– Bên cạnh đó cháu còn muốn giới thiệu với mọi người …
– Tôi rất cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến vui cùng tôi hôm nay. Nhân đây, tôi xin giới thiệu với mọi người – Mẹ anh cắt ngang lời anh. – Xin giới thiệu với mọi người cháu Hải Linh, vợ sắp cưới của Đức Long, cô con dâu sắp rước của vợ chồng tôi.
Thực sự lúc này tôi cũng muốn vỗ tay lắm. Ai ai cũng chúc mừng nhà anh thế kia cơ mà. Hải Linh đã thay một chiếc đầm hồng rất đẹp và đến gần chỗ gia đình anh hơn. Nhìn bốn người họ ở đó thật giống một gia đình. Nhưng còn sắc mặt của anh thì làm tôi đau lòng. Rõ ràng là anh không biết chuyện này. Tôi thà mong anh biết, để lát về tìm chỗ để trút giận, nhưng có lẽ, tối nay tôi lại bị người nào đó xem như là nơi để trút giận rồi. Tôi lắc đầu, anh thật là không biết phối hợp mà. Bố mẹ anh và “vợ chưa cưới” của anh tâm đầu ý hợp thế kia, vậy mà nét mặt anh cứ như là nhận hung tin.
Lúc này đây, tôi lại thấy anh đang nhìn mình. Tôi cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ biết mỉm cười với anh. Có lẽ anh không an tâm, nên định chạy xuống chỗ tôi, nhưng tôi vội lắc đầu, khoát tay cản anh.
Tôi lại gật đầu, cười với anh, rồi xoay người đi.
Chương 29: Tiệc sinh nhật (2)
Từ ban công tôi ngắm nhìn thành phố của mình. Đột nhiên tôi nhớ đến Melbourne, nhớ đến gia đình Smith và nhớ đến cả những tháng ngày hạnh phúc của chúng tôi nữa.
Từ lúc về nước đến nay, thực sự chưa có ngày nào tôi thực sự hạnh phúc cả. Lúc ở nghĩa trang Pháp, tôi đã cảm nhận được hạnh phúc của tôi đã bắt đầu lung lay.
Nói tôi không có cảm xúc gì thực ra cũng không đúng. Tôi đau lòng, tất nhiên là đau lòng, nhưng quan trọng là tôi biết anh thực sự yêu tôi. Tất cả mọi thứ diễn ra trong kia đều không liên quan đến anh. Tôi chỉ buồn cho anh, có lẽ, những người anh yêu nhất bên cạnh anh cũng đang dần tổn thương anh.
Tôi muốn biết nếu lúc trước tôi không quyết định về nước sớm như vậy, tôi và anh có thể kéo dài những ngày tháng vui vẻ kia được một chút hay không? Hay anh tìm cách khác để khiến tôi về?
Vì sợ mất anh nên tôi mới quyết định quay về, nhưng khi về rồi thì có thật có được anh không? Tôi cười khổ.
Đột nhiên đằng sau một cánh tay ôm chặt lấy tôi. Đôi tay mặc dù đã ôm chặt lấy tôi, nhưng vẫn còn run run. Tôi thở dài, rất khó để thấy được anh lo lắng như thế này. Tôi tựa đầu vào vai anh, vuốt nhẹ cánh tay trái của anh, không nói gì cả.
Anh cứ như vậy ôm tôi, mọi thứ xung quanh thực sự rất yên tĩnh.
– Lam Anh! – Giọng anh khàn khàn, kèm theo một chút run sợ.
– Dạ?
– Anh tưởng em về?
Anh như thế này, thực sự tôi rất đau lòng. Bộ dạng bất lực của anh càng khiến tôi đau lòng, mà tôi lại là sự bất lực của anh. Anh đã từng nói với tôi, mọi chuyện anh điều có thể kiểm soát, chỉ có thứ mà anh thực sự muốn kiểm soát nhưng không thể, chính là tình yêu giành cho tôi. Buồn hay vui tôi không rõ nhưng tôi sợ, ích kỉ một chút, tôi sợ sẽ có ngày anh có thể khống chế được tình cảm giành cho tôi.
– Vì sao em phải về? Em được anh mời đến đây mà. Anh muốn em về à? Vậy em về!
Tôi giả bộ muốn về, vừa xoay người lại bắt gặp đôi mắt kia của anh. Tôi lại thở dài, đưa tay vuốt vuốt má anh.
– Em đùa đấy, anh đừng căng thẳng thế, được không?
Anh vẫn không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Gì thế này? Người tức giận phải là tôi mới đúng, sao tên này lại bày ra cái điệu bộ như là đang dỗi tôi thế này. Tôi cau mày, chăm chăm nhìn lại anh. Rồi lại nhướn mày, tỏ ý “Anh muốn gì?”
Anh thở dài, cầm lại hai tay tôi đặt hôn nhẹ rồi đặt lên mặt mình.
– Vì sao lúc đó ngăn anh?
– Ngăn anh làm gì? – Tôi nhún vai.
– Anh muốn giới thiệu em!
– Thì mẹ anh cũng giới thiệu rồi đấy ạ!
– Lam Anh!
– Hì hì, được rồi. Hôm nay là sinh nhật bác gái, anh đừng như vậy, không nên làm bà không vui.
– Nhưng em không vui!
– Chẳng sao cả! Em cũng chẳng buồn.
Anh tức giận mở to mắt. Véo má tôi rồi lại xoa xoa. Đau chết được, tôi để yên cho anh xoa nhưng vẫn không quên trừng mắt người kia.
– Một chút buồn cũng không sao?
– Không!
– Em không ghen sao?
– Không!
– Em không đau lòng sao?
– Không!
– Em không yêu anh sao?
– Có!
Tên này cũng thật là, có anh mong người yêu mình ghen như anh chứ.
– Vậy tại sao?
– Chẳng tại sao cả, vì em yêu anh nên mấy chuyện ghen tuông hay đau lòng kia không cần thiết. Anh cũng thật là, muốn em ghen lắm sao? Mong em đau lòng lắm hả?
– Muốn! – Tôi nguýt anh. – Cảm giác rất thành tựu!
Anh buông tay, nắm chặt vai tôi nhìn tôi, tiếp tục thở dài. Sau đó liền ôm chằm lấy tôi, anh ôm chặt, rất chặt.
– Em có thể phản ứng bình thường một chút được không?
– Ví dụ như?
– Hiền lành một chút thì khóc lóc, ghen tuông, giận hờn anh. Đanh đá một chút thì lên khán đài làm anh xấu mặt!
– Anh biết rõ em không như vậy và cũng bao giờ như vậy mà! – Tôi vuốt nhẹ lưng anh.
– Vì em như thế anh mới sợ! – Anh siết chặt hơn nữa. – Em càng như vậy, anh càng đau lòng. Anh hiểu em, nhưng có lúc anh lại nghi ngờ, phải chẳng anh không hiểu em một chút nào?
– Vì thế nên mới không có cảm giác thành tựu?
– …
– Được rồi, đừng lo nữa mà. Em đã không sáng suốt một lần rồi, nên sau này sẽ không như thế nữa. Anh yên tâm đi mà. Em sẽ ở bên anh.
– Mãi mãi?
Tôi không trả lời, chỉ ôm chặt đáp lại anh, vì chính tôi cũng hy vọng là mãi mãi.
– Được rồi, đi vào trong đi anh, mọi người đang đợi.
– Ừ, v
– Cô!
– Hải Linh, tôi nói cô, tôi không hiền. Thực sự tôi chưa bao giờ thừa nhận mình là đứa hiền lành cả. Đồng thời, tôi không ngốc. Những trò của cô, hoặc là tôi không biết, hoặc là tôi không muốn biết. Cô đừng để tôi biết, nếu biết rồi, tôi cũng chẳng để cô dễ dàng ức hiếp đâu!
– Cô!
– Sao cô không nói gì? Chỉ toàn “cô … cô!”? Tôi khuyên cô, cách duy nhất để tôi rời bỏ anh Long, là hãy làm cho anh ấy yêu cô. Chỉ cần anh ấy yêu tôi, thì cô có dùng trăm phương ngàn kế tôi cũng không rời bỏ anh ấy! Lát gặp!
Nếu biết có một ngày tôi sẽ hối hận vì câu nói kia, thì hôm nay tôi đã dùng những lời kia để đối phó với cô ta.
Bữa tiệc bắt đầu. Long tiến lên bục MC khai tiệc. Anh đứng đó, rất đẹp trai, rất phong độ. Anh đưa mắt khắp phòng nhìn tôi, vừa nhìn thấy mắt anh đã sáng lên. Tôi gật đầu với anh.
– Thưa mọi người, hôm nay cháu tổ chức tiệc mừng sinh nhật người mẹ xinh đẹp mang nặng đẻ đau sinh cháu, và nuôi nấng cháu. Cháu không biết làm gì hơn để mẹ vui lòng, chỉ có thể mở một buổi tiệc nho nhỏ, hy vọng mọi người có thể chung vui với gia đình chúng cháu! – Rồi anh quàng tay ôm lấy mẹ m
mình.
Tôi lắc đầu với bữa tiệc nho nhỏ của anh. Tên này nói nhăng nói cuội thế kia chắc là chưa chuẩn bị gì rồi. Cái gì mà chung vui với gia đình chúng cháu, tính giới thiệu vợ à!
– Bên cạnh đó cháu còn muốn giới thiệu với mọi người …
– Tôi rất cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến vui cùng tôi hôm nay. Nhân đây, tôi xin giới thiệu với mọi người – Mẹ anh cắt ngang lời anh. – Xin giới thiệu với mọi người cháu Hải Linh, vợ sắp cưới của Đức Long, cô con dâu sắp rước của vợ chồng tôi.
Thực sự lúc này tôi cũng muốn vỗ tay lắm. Ai ai cũng chúc mừng nhà anh thế kia cơ mà. Hải Linh đã thay một chiếc đầm hồng rất đẹp và đến gần chỗ gia đình anh hơn. Nhìn bốn người họ ở đó thật giống một gia đình. Nhưng còn sắc mặt của anh thì làm tôi đau lòng. Rõ ràng là anh không biết chuyện này. Tôi thà mong anh biết, để lát về tìm chỗ để trút giận, nhưng có lẽ, tối nay tôi lại bị người nào đó xem như là nơi để trút giận rồi. Tôi lắc đầu, anh thật là không biết phối hợp mà. Bố mẹ anh và “vợ chưa cưới” của anh tâm đầu ý hợp thế kia, vậy mà nét mặt anh cứ như là nhận hung tin.
Lúc này đây, tôi lại thấy anh đang nhìn mình. Tôi cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ biết mỉm cười với anh. Có lẽ anh không an tâm, nên định chạy xuống chỗ tôi, nhưng tôi vội lắc đầu, khoát tay cản anh.
Tôi lại gật đầu, cười với anh, rồi xoay người đi.
Chương 29: Tiệc sinh nhật (2)
Từ ban công tôi ngắm nhìn thành phố của mình. Đột nhiên tôi nhớ đến Melbourne, nhớ đến gia đình Smith và nhớ đến cả những tháng ngày hạnh phúc của chúng tôi nữa.
Từ lúc về nước đến nay, thực sự chưa có ngày nào tôi thực sự hạnh phúc cả. Lúc ở nghĩa trang Pháp, tôi đã cảm nhận được hạnh phúc của tôi đã bắt đầu lung lay.
Nói tôi không có cảm xúc gì thực ra cũng không đúng. Tôi đau lòng, tất nhiên là đau lòng, nhưng quan trọng là tôi biết anh thực sự yêu tôi. Tất cả mọi thứ diễn ra trong kia đều không liên quan đến anh. Tôi chỉ buồn cho anh, có lẽ, những người anh yêu nhất bên cạnh anh cũng đang dần tổn thương anh.
Tôi muốn biết nếu lúc trước tôi không quyết định về nước sớm như vậy, tôi và anh có thể kéo dài những ngày tháng vui vẻ kia được một chút hay không? Hay anh tìm cách khác để khiến tôi về?
Vì sợ mất anh nên tôi mới quyết định quay về, nhưng khi về rồi thì có thật có được anh không? Tôi cười khổ.
Đột nhiên đằng sau một cánh tay ôm chặt lấy tôi. Đôi tay mặc dù đã ôm chặt lấy tôi, nhưng vẫn còn run run. Tôi thở dài, rất khó để thấy được anh lo lắng như thế này. Tôi tựa đầu vào vai anh, vuốt nhẹ cánh tay trái của anh, không nói gì cả.
Anh cứ như vậy ôm tôi, mọi thứ xung quanh thực sự rất yên tĩnh.
– Lam Anh! – Giọng anh khàn khàn, kèm theo một chút run sợ.
– Dạ?
– Anh tưởng em về?
Anh như thế này, thực sự tôi rất đau lòng. Bộ dạng bất lực của anh càng khiến tôi đau lòng, mà tôi lại là sự bất lực của anh. Anh đã từng nói với tôi, mọi chuyện anh điều có thể kiểm soát, chỉ có thứ mà anh thực sự muốn kiểm soát nhưng không thể, chính là tình yêu giành cho tôi. Buồn hay vui tôi không rõ nhưng tôi sợ, ích kỉ một chút, tôi sợ sẽ có ngày anh có thể khống chế được tình cảm giành cho tôi.
– Vì sao em phải về? Em được anh mời đến đây mà. Anh muốn em về à? Vậy em về!
Tôi giả bộ muốn về, vừa xoay người lại bắt gặp đôi mắt kia của anh. Tôi lại thở dài, đưa tay vuốt vuốt má anh.
– Em đùa đấy, anh đừng căng thẳng thế, được không?
Anh vẫn không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Gì thế này? Người tức giận phải là tôi mới đúng, sao tên này lại bày ra cái điệu bộ như là đang dỗi tôi thế này. Tôi cau mày, chăm chăm nhìn lại anh. Rồi lại nhướn mày, tỏ ý “Anh muốn gì?”
Anh thở dài, cầm lại hai tay tôi đặt hôn nhẹ rồi đặt lên mặt mình.
– Vì sao lúc đó ngăn anh?
– Ngăn anh làm gì? – Tôi nhún vai.
– Anh muốn giới thiệu em!
– Thì mẹ anh cũng giới thiệu rồi đấy ạ!
– Lam Anh!
– Hì hì, được rồi. Hôm nay là sinh nhật bác gái, anh đừng như vậy, không nên làm bà không vui.
– Nhưng em không vui!
– Chẳng sao cả! Em cũng chẳng buồn.
Anh tức giận mở to mắt. Véo má tôi rồi lại xoa xoa. Đau chết được, tôi để yên cho anh xoa nhưng vẫn không quên trừng mắt người kia.
– Một chút buồn cũng không sao?
– Không!
– Em không ghen sao?
– Không!
– Em không đau lòng sao?
– Không!
– Em không yêu anh sao?
– Có!
Tên này cũng thật là, có anh mong người yêu mình ghen như anh chứ.
– Vậy tại sao?
– Chẳng tại sao cả, vì em yêu anh nên mấy chuyện ghen tuông hay đau lòng kia không cần thiết. Anh cũng thật là, muốn em ghen lắm sao? Mong em đau lòng lắm hả?
– Muốn! – Tôi nguýt anh. – Cảm giác rất thành tựu!
Anh buông tay, nắm chặt vai tôi nhìn tôi, tiếp tục thở dài. Sau đó liền ôm chằm lấy tôi, anh ôm chặt, rất chặt.
– Em có thể phản ứng bình thường một chút được không?
– Ví dụ như?
– Hiền lành một chút thì khóc lóc, ghen tuông, giận hờn anh. Đanh đá một chút thì lên khán đài làm anh xấu mặt!
– Anh biết rõ em không như vậy và cũng bao giờ như vậy mà! – Tôi vuốt nhẹ lưng anh.
– Vì em như thế anh mới sợ! – Anh siết chặt hơn nữa. – Em càng như vậy, anh càng đau lòng. Anh hiểu em, nhưng có lúc anh lại nghi ngờ, phải chẳng anh không hiểu em một chút nào?
– Vì thế nên mới không có cảm giác thành tựu?
– …
– Được rồi, đừng lo nữa mà. Em đã không sáng suốt một lần rồi, nên sau này sẽ không như thế nữa. Anh yên tâm đi mà. Em sẽ ở bên anh.
– Mãi mãi?
Tôi không trả lời, chỉ ôm chặt đáp lại anh, vì chính tôi cũng hy vọng là mãi mãi.
– Được rồi, đi vào trong đi anh, mọi người đang đợi.
– Ừ, v