của hắn.
Đêm đó, từ Hà phủ trở về Tây Viên thì trời đã tối đen như mực.
Trong cơn buồn ngủ mông lung, Hiên Viên Tư Cửu miễn cưỡng duỗi cánh tay ra muốn ôm lấy người nằm bên, nhưng lại không có. Hắn kinh hãi mở to mắt, phát hiện An An không có ở trên giường, nhưng trên chăn mền vẫn còn lưu lại hơi ấm cùng hương thơm.
Ngoài cửa sổ, gió vẫn độc tấu khúc nhạc điên cuồng.
Hiên Viên Tư Cửu im lặng một hồi lâu cuối cùng vẫn bước xuống giường. Đẩy cửa phòng ngủ ra, hắn phát hiện An An đang đứng trước cửa sổ ban công lầu hai. Ánh trăng cùng bạn tuyết sáng bóng lạnh ngắt trút xuống trên người nàng. An An đứng đó, khuôn mặt thản nhiên, nhợt nhạt, giống như tượng người tạc bằng băng, băng không có sinh mệnh.
Thẳm sâu trong cơ thể của mình, hắn cảm thấy một cơn đau nhói.
Sau đó, đầu ngón tay của An An khẽ nâng lên, nàng viết gì đó trên kính cửa sổ. Trên gương mặt của nàng phát ra sự ôn nhu khác thường nhưng lại giống như đang an ủi người có lỗi, đẹp khiến người ta không khỏi cố tháo xuống dục vọng trong lòng.
Hiên Viên Tư Cửu muốn đi lên, nhưng hắn không tài nào di chuyển được, chân giống như đeo quả nặng nghìn cân, cho nên chỉ có thể đứng sau nhìn thân ảnh trước mặt, dung nhan thanh nhã tựa ánh trăng ngưng kết mà thành.
Mà An An lại như bị kinh động, chậm rãi chuyển đầu quay lại. Đôi mắt đen xinh đẹp màu đen nhìn về phía Hiên Viên Tư Cửu. Ánh mắt nhưng lỗ xoáy trong đêm đen hút lấy linh hồn của hắn. Nhưng cho dù nàng nhìn hắn, hắn cũng không yên lòng, bời vì nàng giống như đang nhìn xuyên qua hắn, hướng tâm hồn mình về một nơi xa xôi đầy bi thương.
“ Tại sao không lên tiếng?”
“ Dọa đến em rồi sao?”
Hiên Viên Tư Cửu chậm rãi đi lên trước, ôm lấy An An, Du hồn nàng đang phiêu đãng tứ phương chợt vị vây khốn, rõ ràng là ngay trước mắt, nhưng thực tế lại xa xôi bất khả tư nghị.
Đêm đen đổ đầy trên cửa sổ, nhất bút nhất hoa, chỉ có một chữ “Dạ”.
An An ỷ lại trên người hắn, dây áo buộc chặt chậm rãi buông lơi rớt xuống, tinh mâu như nước nổi lên sự cô đơn mơ hồ.
Ban đêm yên tĩnh, không có một tiếng động, cho dù là máy chảy, cho dù là lệ rơi, cho dù là nát tâm, cho dù là chặt đứt ruột gan cũng không nghe được, chỉ có tỳ vế ánh trăng cùng bóng đêm.
Mong mỏi như thế nào cũng không chiếm được, giống như là tưởng niệm một người trong lòng.
Duy nhất cho phép nhìn, duy nhất cho phép nghe chỉ có thể là vầng trăng sáng trên trời cao cao kia.
oOo
Hôm nay An An ở phòng khách chính nghe máy quay đĩa, Yên Hồng liền tiến tới nói: “ Tiểu thư, có người đến tìm!”
Sau đó, Tịch Hồng Ngọc đi đến, sườn xám màu đỏ sậm tế tùng lung ở trên người, tóc ngắn rậm rạp, khuôn mặt trắng dã đầy son phấn hồng hồng, trong tay còn cầm một chiếc hộp gấm.
“ Lý phu nhân!”
“ Thấy tôi đến có cần kinh ngạc như thế không? Ngày đó rõ ràng cô nói hoan nghênh tôi đến chơi mà, tôi nghĩ cải lương không bằng bạo lực cho nên mặt dày đến mà không báo trước!”
Tịch Hồng Ngọc quyến rũ, nhãn tình mê hoặc, cười rạng rỡ nói
“ Sao lại nói thế? Phu nhân đến tôi mừng còn chẳng kịp!”
An An nói xong liền làm động tác mời ngồi, chờ người hầu châm trà. Tịch Hồng Ngọc nâng chén trà lên cũng không uống, chỉ đáng giác chung quanh.
Cửa sổ sát đất thật lớn, nghênh đón toàn bộ ánh nắng quang hạ như mộng ảo phiêu miễu tiến vào. Tường màu trắng theo kiểu Trung Quốc cổ, không có bình phong hay thiếp vách gì cả, dưới đất trải thảm, sô pha kiểu Tây Âu, những đồ đạc đều làm bằng gỗ lim. Trên mặt gỗ đều khắc hoa văn, chiếc bàn có để mấy tờ báo, một ít nước, một ít hoa quả.
“ Nặc Thịnh nói Cửu thiếu hôm nay đi duyệt binh nên tôi mới dám đến. Tôi ra ngoài hắn còn thẩm tra như tra phạm nhân. Tôi ấy nha, đâu có dễ dàng mà nói cho hắn!” Tịch Hồng Ngọc đánh giá xong xuôi liền che miệng ha ha cười. Giống như lúc Trường Tam Đường kia cũng vậy, gả đi cũng không sửa được tật cũ, ngược lại điệu bộ còn giống như sợ tai vách mạch rừng.
An An có chết cũng không nghĩ Tịch Hồng Ngọc ngày hôm nay lại sang sảng như vậy, lô mi thật dài ngơ ngác, sau đó mới khẽ cười hỏi: “ Lý sư trưởng rất lo cho phu nhân thì phải?”
Không ngờ An An vừa dứt lời, Tịch Hồng Ngọc đã mặt mày biến sắc, một tay khoang trước ngực, một tay làm Lan Hoa chỉ, cơ hồ lộ ra vẻ xem thường: “ Chó má, mới cưới một yêu tinh hát hí khúc quá môn thì làm sao còn lo lắng cho tôi? Bất quá chỉ là vì nghĩ đến câu kỹ nữ vô tình kia nên lo sợ tar a ngoài trộm nhân. Hắn lo sợ vị nào, tôi đều biết cả. Cô không biết hiện nay bên ngoài người ta nói chuyện Cửu thiếu vì cô như thế nào đâu, nói ngắn gọn chính là đem cô trở thành trân bao nâng niu trên tay đấy nhé!”
Nói xong, Tịch Hồng Ngọc đem thân mình thoải mái ngồi trên ghế sô pha, ngồi rất duyên, sóng mắt lưu chuyển đầy sự hâm mộ chói lọi, tiêu sái cười nói: “ Ngày đó, ở tiệc chúc thọ tại Hà phủ, đối với cô ân cần dịu dàng như thế nào mọi người đều thấy cả. Ánh mắt của Cửu thiếu chỉ nhìn có một mình cô.”
Lúc này, An An chỉ mặc một thân trang phục ở nhà, một bộ váy hoa ngắn, viền hoa đính ren, váy màu đen, kèm một bộ dây chuyền trông rất đặc biệt. Đôi mắt to, giống như lọt vào giữa màn sương mù, sáng rực lên.
“ Bất quá, cô cũng đáng, Nặc Thịnh nhìn cô cũng không chớp mắt, nếu không phải bị tôi hung hăng đạp cho một phát thì giờ này chắc đã chết rồi!”
Tịch Hồng Ngọc tán thưởng một tiếng, bàn tay kia sơn móng màu hồng hồng, trong không trung làm bộ đánh người, sau đó liền che miệng lại cười lên khanh khách.
An An không lên tiếng, mặt đỏ dần. Nàng cố gắng làm như không có việc gì mà bưng tách trà lên nhấp một ngụm, lúc buông ra trên miệng tách sứ còn lưu lại một ít son môi.
Tịch Hồng Ngọc cười xong, lại há miệng muốn nói thêm, nhưng lại chẳng biết nên nói chuyện gì. Bất quá, chị ta cầm chén trà trong tay ngắm ngía một hồi, rồi cứ thế chuyển chuyển một vòng, thủy chung không có ý định uống trà.
Nhất thời mọi người đều tịch mịch không một tiếng động, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc.
“ Kỳ thật, tôi đáng lẽ ra nên dịu dàng uyển chuyển một chút mới đúng! Nhưng mà, tôi và cô giống nhau, chúng ta coi như là người đồng đạo, đương nhiên cũng nên thương hại lẫn nhau, đúng không?” Tịch Hồng Ngọc cúi đầu, mỉm cười không nề hà gì, cực kỳ khinh khỉnh nói: “ Tôi
kỳ thật đến đây là vì tên khốn kia có chuyện muốn cầu xin cô giúp đỡ!”
Nghe khẩu âm của Tịch Hồng Ngọc, An An ngược lại cũng không tiện nói gì, bàn tay vịn lấy ghế sô pha, lẳng lặng lắng nghe.
“ Chuyện là…hắn ta vốn là thủ hạ của Hiên Viên Huyền. Hiên Viên Huyền nếu không phải vì thân tín của mình – Hà trường phòng lâm trận thì rút lui kia thì cũng không bị mất quyền lực. Nay, quyền bính đổi thay, Cửu thiếu nhất định sẽ làm một cuộc thay máu, tên ma quỷ đó….hắn ta khẳng định sẽ không thể yên thân….”
Tịch Hồng Ngọc vừa nói, vừa chậm rãi mở chiếc hộp gấm ra đặt trên bàn gỗ lim khắc hoa, để trước mặt An An. Bên trong rõ ràng là một bộ trang sức kim cương ngọc lục bảo cực kỳ quý gia: một chiếc nhẫn, một đôi khuyên tai, vào một bộ vòng gỗ hơn mười khỏa ngọc lục bảo.
“ Việc này tôi luôn luôn không bao giờ hỏi đến……”
Nhìn bộ trang sức cực kỳ quý giá, An An sửng sốt lập tức giương mắt nhìn Tịch Hồ
Đêm đó, từ Hà phủ trở về Tây Viên thì trời đã tối đen như mực.
Trong cơn buồn ngủ mông lung, Hiên Viên Tư Cửu miễn cưỡng duỗi cánh tay ra muốn ôm lấy người nằm bên, nhưng lại không có. Hắn kinh hãi mở to mắt, phát hiện An An không có ở trên giường, nhưng trên chăn mền vẫn còn lưu lại hơi ấm cùng hương thơm.
Ngoài cửa sổ, gió vẫn độc tấu khúc nhạc điên cuồng.
Hiên Viên Tư Cửu im lặng một hồi lâu cuối cùng vẫn bước xuống giường. Đẩy cửa phòng ngủ ra, hắn phát hiện An An đang đứng trước cửa sổ ban công lầu hai. Ánh trăng cùng bạn tuyết sáng bóng lạnh ngắt trút xuống trên người nàng. An An đứng đó, khuôn mặt thản nhiên, nhợt nhạt, giống như tượng người tạc bằng băng, băng không có sinh mệnh.
Thẳm sâu trong cơ thể của mình, hắn cảm thấy một cơn đau nhói.
Sau đó, đầu ngón tay của An An khẽ nâng lên, nàng viết gì đó trên kính cửa sổ. Trên gương mặt của nàng phát ra sự ôn nhu khác thường nhưng lại giống như đang an ủi người có lỗi, đẹp khiến người ta không khỏi cố tháo xuống dục vọng trong lòng.
Hiên Viên Tư Cửu muốn đi lên, nhưng hắn không tài nào di chuyển được, chân giống như đeo quả nặng nghìn cân, cho nên chỉ có thể đứng sau nhìn thân ảnh trước mặt, dung nhan thanh nhã tựa ánh trăng ngưng kết mà thành.
Mà An An lại như bị kinh động, chậm rãi chuyển đầu quay lại. Đôi mắt đen xinh đẹp màu đen nhìn về phía Hiên Viên Tư Cửu. Ánh mắt nhưng lỗ xoáy trong đêm đen hút lấy linh hồn của hắn. Nhưng cho dù nàng nhìn hắn, hắn cũng không yên lòng, bời vì nàng giống như đang nhìn xuyên qua hắn, hướng tâm hồn mình về một nơi xa xôi đầy bi thương.
“ Tại sao không lên tiếng?”
“ Dọa đến em rồi sao?”
Hiên Viên Tư Cửu chậm rãi đi lên trước, ôm lấy An An, Du hồn nàng đang phiêu đãng tứ phương chợt vị vây khốn, rõ ràng là ngay trước mắt, nhưng thực tế lại xa xôi bất khả tư nghị.
Đêm đen đổ đầy trên cửa sổ, nhất bút nhất hoa, chỉ có một chữ “Dạ”.
An An ỷ lại trên người hắn, dây áo buộc chặt chậm rãi buông lơi rớt xuống, tinh mâu như nước nổi lên sự cô đơn mơ hồ.
Ban đêm yên tĩnh, không có một tiếng động, cho dù là máy chảy, cho dù là lệ rơi, cho dù là nát tâm, cho dù là chặt đứt ruột gan cũng không nghe được, chỉ có tỳ vế ánh trăng cùng bóng đêm.
Mong mỏi như thế nào cũng không chiếm được, giống như là tưởng niệm một người trong lòng.
Duy nhất cho phép nhìn, duy nhất cho phép nghe chỉ có thể là vầng trăng sáng trên trời cao cao kia.
oOo
Hôm nay An An ở phòng khách chính nghe máy quay đĩa, Yên Hồng liền tiến tới nói: “ Tiểu thư, có người đến tìm!”
Sau đó, Tịch Hồng Ngọc đi đến, sườn xám màu đỏ sậm tế tùng lung ở trên người, tóc ngắn rậm rạp, khuôn mặt trắng dã đầy son phấn hồng hồng, trong tay còn cầm một chiếc hộp gấm.
“ Lý phu nhân!”
“ Thấy tôi đến có cần kinh ngạc như thế không? Ngày đó rõ ràng cô nói hoan nghênh tôi đến chơi mà, tôi nghĩ cải lương không bằng bạo lực cho nên mặt dày đến mà không báo trước!”
Tịch Hồng Ngọc quyến rũ, nhãn tình mê hoặc, cười rạng rỡ nói
“ Sao lại nói thế? Phu nhân đến tôi mừng còn chẳng kịp!”
An An nói xong liền làm động tác mời ngồi, chờ người hầu châm trà. Tịch Hồng Ngọc nâng chén trà lên cũng không uống, chỉ đáng giác chung quanh.
Cửa sổ sát đất thật lớn, nghênh đón toàn bộ ánh nắng quang hạ như mộng ảo phiêu miễu tiến vào. Tường màu trắng theo kiểu Trung Quốc cổ, không có bình phong hay thiếp vách gì cả, dưới đất trải thảm, sô pha kiểu Tây Âu, những đồ đạc đều làm bằng gỗ lim. Trên mặt gỗ đều khắc hoa văn, chiếc bàn có để mấy tờ báo, một ít nước, một ít hoa quả.
“ Nặc Thịnh nói Cửu thiếu hôm nay đi duyệt binh nên tôi mới dám đến. Tôi ra ngoài hắn còn thẩm tra như tra phạm nhân. Tôi ấy nha, đâu có dễ dàng mà nói cho hắn!” Tịch Hồng Ngọc đánh giá xong xuôi liền che miệng ha ha cười. Giống như lúc Trường Tam Đường kia cũng vậy, gả đi cũng không sửa được tật cũ, ngược lại điệu bộ còn giống như sợ tai vách mạch rừng.
An An có chết cũng không nghĩ Tịch Hồng Ngọc ngày hôm nay lại sang sảng như vậy, lô mi thật dài ngơ ngác, sau đó mới khẽ cười hỏi: “ Lý sư trưởng rất lo cho phu nhân thì phải?”
Không ngờ An An vừa dứt lời, Tịch Hồng Ngọc đã mặt mày biến sắc, một tay khoang trước ngực, một tay làm Lan Hoa chỉ, cơ hồ lộ ra vẻ xem thường: “ Chó má, mới cưới một yêu tinh hát hí khúc quá môn thì làm sao còn lo lắng cho tôi? Bất quá chỉ là vì nghĩ đến câu kỹ nữ vô tình kia nên lo sợ tar a ngoài trộm nhân. Hắn lo sợ vị nào, tôi đều biết cả. Cô không biết hiện nay bên ngoài người ta nói chuyện Cửu thiếu vì cô như thế nào đâu, nói ngắn gọn chính là đem cô trở thành trân bao nâng niu trên tay đấy nhé!”
Nói xong, Tịch Hồng Ngọc đem thân mình thoải mái ngồi trên ghế sô pha, ngồi rất duyên, sóng mắt lưu chuyển đầy sự hâm mộ chói lọi, tiêu sái cười nói: “ Ngày đó, ở tiệc chúc thọ tại Hà phủ, đối với cô ân cần dịu dàng như thế nào mọi người đều thấy cả. Ánh mắt của Cửu thiếu chỉ nhìn có một mình cô.”
Lúc này, An An chỉ mặc một thân trang phục ở nhà, một bộ váy hoa ngắn, viền hoa đính ren, váy màu đen, kèm một bộ dây chuyền trông rất đặc biệt. Đôi mắt to, giống như lọt vào giữa màn sương mù, sáng rực lên.
“ Bất quá, cô cũng đáng, Nặc Thịnh nhìn cô cũng không chớp mắt, nếu không phải bị tôi hung hăng đạp cho một phát thì giờ này chắc đã chết rồi!”
Tịch Hồng Ngọc tán thưởng một tiếng, bàn tay kia sơn móng màu hồng hồng, trong không trung làm bộ đánh người, sau đó liền che miệng lại cười lên khanh khách.
An An không lên tiếng, mặt đỏ dần. Nàng cố gắng làm như không có việc gì mà bưng tách trà lên nhấp một ngụm, lúc buông ra trên miệng tách sứ còn lưu lại một ít son môi.
Tịch Hồng Ngọc cười xong, lại há miệng muốn nói thêm, nhưng lại chẳng biết nên nói chuyện gì. Bất quá, chị ta cầm chén trà trong tay ngắm ngía một hồi, rồi cứ thế chuyển chuyển một vòng, thủy chung không có ý định uống trà.
Nhất thời mọi người đều tịch mịch không một tiếng động, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc.
“ Kỳ thật, tôi đáng lẽ ra nên dịu dàng uyển chuyển một chút mới đúng! Nhưng mà, tôi và cô giống nhau, chúng ta coi như là người đồng đạo, đương nhiên cũng nên thương hại lẫn nhau, đúng không?” Tịch Hồng Ngọc cúi đầu, mỉm cười không nề hà gì, cực kỳ khinh khỉnh nói: “ Tôi
kỳ thật đến đây là vì tên khốn kia có chuyện muốn cầu xin cô giúp đỡ!”
Nghe khẩu âm của Tịch Hồng Ngọc, An An ngược lại cũng không tiện nói gì, bàn tay vịn lấy ghế sô pha, lẳng lặng lắng nghe.
“ Chuyện là…hắn ta vốn là thủ hạ của Hiên Viên Huyền. Hiên Viên Huyền nếu không phải vì thân tín của mình – Hà trường phòng lâm trận thì rút lui kia thì cũng không bị mất quyền lực. Nay, quyền bính đổi thay, Cửu thiếu nhất định sẽ làm một cuộc thay máu, tên ma quỷ đó….hắn ta khẳng định sẽ không thể yên thân….”
Tịch Hồng Ngọc vừa nói, vừa chậm rãi mở chiếc hộp gấm ra đặt trên bàn gỗ lim khắc hoa, để trước mặt An An. Bên trong rõ ràng là một bộ trang sức kim cương ngọc lục bảo cực kỳ quý gia: một chiếc nhẫn, một đôi khuyên tai, vào một bộ vòng gỗ hơn mười khỏa ngọc lục bảo.
“ Việc này tôi luôn luôn không bao giờ hỏi đến……”
Nhìn bộ trang sức cực kỳ quý giá, An An sửng sốt lập tức giương mắt nhìn Tịch Hồ