Quả nhân có bệnh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Quả nhân có bệnh (xem 5036)

Quả nhân có bệnh

h đè thấp giọng, “Quận chúa sợ là vẫn chưa hiểu rõ kế lớn của Nam Hoài Vương .”


Lưu Lăng im lặng một lát, hỏi: “Lẽ nào phụ vương còn có tính toán riêng sao?”


Bùi Tranh cười nói: “Chuyện này, Quận chúa nên hỏi ngài ấy. Ngày mai tới đế đô, còn chưa tới 10 ngày nữa là mùng 7 tháng 7 – ngày đại hôn, đế đô cũng sắp có biến chuyển rồi, quận chúa cảm thấy đến lúc đó thiên hạ sẽ thuộc về tay nhà nào?”


Ta ngừng thở, lại không khống chế được tim đập thình thịch, run rẩy, lặng lẽ rời khỏi đó.


— Muốn ta thề ư? Tuyệt không lừa nàng, giấu nàng, ức hiếp nàng, trọn đời trọn kiếp yêu nàng, chiều nàng, trung với nàng …


Ta nhớ từ rất lâu trước đây đã từng nói một câu: Bùi Tranh, chỉ trung với chính mình.


Trung với chính mình.


Thưở nhỏ, Nhị cha và Tam cha từng thử dạy ta tập võ cho khỏe người, Nhị cha dùng kiếm, Tam cha dùng tay, bây giờ ta cảm thấy, như là bị Tam cha đánh một chưởng trên lưng, lại bị Nhị cha đâm cho một kiếm vào ngực. Nhị cha, Tam cha đương nhiên là không nỡ làm ta bị thương, lần ta bị thương nặng nhất, cũng chẳng qua là Tam cha tung ta lên thân cây, kết quả lúc rơi xuống lại đỡ không vững, khiến ta ngã cánh tay bị thương, ta khóc nửa ngày, ông cũng vì thế mà bị mấy vị phụ thân xạc cho một trận.


Chỉ tiếc, ta đã lớn, không thể như lúc nhỏ, mỗi lần bị thương, bị đau, bèn bổ nhào vào lòng phụ thân khóc lóc kể lể, để bọn họ báo thù cho ta. Việc của mình, chung quy vẫn là tự mình giải quyết, tự mình tin sai rồi yêu sai, thì cũng tự mình gánh vác hậu quả.


Bùi Tranh …


Ta hít sâu, dằn xuống cho khỏi run, tay trái nắm chặt tay phải, nghĩ tới độ ấm lòng bàn tay ta và hắn hoàn toàn khác nhau, khi nắm chặt, lại hòa hợp như trời sinh một đôi vậy.


Ta nâng tay, cắn chặt tay áo. Chỗ đó đã bị cắt đứt một mảnh, Bùi Tranh nói, nếu đã rách, cần gì phải may may vá vá lại làm gì …


Ta còn có thể tin ai, ta còn có thể tin ai …


Ta muốn cười, nhưng rốt cuộc lệ rơi ướt gối.


Bùi Tranh, ta nói rồi, ngươi không thể phụ ta.


Sáng sớm ngày thứ hai, thuyền cập bến đế đô, sắc mặt bốn người chúng ta cũng chẳng xem là tốt, có lẽ cả một đêm trước, chẳng ai ngủ nổi. Bùi Tranh cười hỏi ta, vì sao lại mất ngủ, ta cười nói: “Đồng cam cộng khổ, ngươi không ngủ được, ta cũng thế.”


Lên xe ngựa, ở cửa Bạch Y hạng chia tay Lưu Lăng; ta, Bùi Tranh và Tô Quân ba người đứng ở cửa Bạch Y hạng, Tô Quân hướng ta chắp tay nói: “Bệ hạ vẫn nên hồi cung trước đi.”


Ta quay đầu nhìn về phía chàng, ngực đau thắt, miễn cưỡng quay mặt đi, nhìn cái bóng mảnh khảnh đổ dài trên nền đất , mỉm cười nói: “Tô ngự sử cũng mệt mỏi rồi, cũng sớm hồi phủ đi.”


Bùi Tranh nói: “Ta đưa nàng hồi cung.”


Ta ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Không cần đâu, ngươi cũng trở về đi, đây là đế đô, người đã gặp ta nhiều lắm, để họ nhìn thấy không hay. Tự ta có thể trở về.”


Bùi Tranh chỉ gật đầu đáp ứng.


Ta ung dung xoay người, bước từng bước đi về phía cửa cung.


Tới cửa cung, Dị Đạo Lâm chắc là mới bãi triều, triểu phục còn chưa thay, vội vội vàng vàng tới, thở hổn hển, quay đầu thoáng nhìn thấy ta, vội tiến lên hai bước tới một góc, chắp tay nói: “Bệ hạ vạn tuế.”


“Vạn tuế a …” Ta dừng bước, kỳ quái nhìn hắn. “Dị khanh gia, khanh nói xem, vì sao ai làm hoàng đế, đều muốn sống vạn năm?”


Dị Đạo Lâm ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn ta.


“Sống chẳng có ý nghĩa như vậy, sống tới vạn năm làm cái gì …” Ta hạ mắt, thấp giọng thì thào.


“Bệ hạ …” Dị Đạo Lâm ngạc nhiên nhìn ta, “Xảy ra chuyện gì sao?”


Ta tiến lên một bước, nắm chặt ống tay áo của hắn, rầu giọng nói: “Mượn vai khanh một chút.” Sau đó nhẹ nhàng dựa lên.


Dị Đạo Lâm nhất thời cả người cứng ngắc, không biết phải đứng làm sao.


Ta mệt muốn chết rồi…


Trò chơi này, cục diện này, ta không muốn tiếp tục nữa.


“Dị Đạo Lâm, khanh nói, Bùi Tranh là một quan tốt sao?”


“Quan không phân tốt xấu, chỉ phân hữu dụng và vô dụng. Hắn đại để coi là hữu dụng.”


“Vậy, ta là hoàng đế tốt sao?”


“Bệ hạ … Muốn nghe lời thật lòng ư?”


“Ta biết khanh không nói dối, hoặc im lặng, hoặc nói thẳng.”


“Vi thần tin, bệ hạ sẽ là hoàng đế tốt.”


Cái tay đang bám vào hắn bỗng dưng nắm càng chặt, hốc mắt nóng lên, nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói: “Ta không muốn làm hoàng đế …”


Ta không muốn mang họ Lưu, một chút cũng không muốn.


Dị Đạo Lâm nói: “Trời trao trọng trách, nhiều lúc thân bất do kỷ.”


“Thân bất do kỷ …” Ta vô lực nhếch khóe môi, “ Tâm lại chẳng phải do chính mình sao? Ta mềm lòng với người, người lại chẳng có lý do gì mà nương tay với ta?”


Ta buông tay, lui về sau một bước, giấu đi tất cả những yếu ớt, thản nhiên nói: “Dị Đạo Lâm, theo ta vào cung.”


Chương 40


Ta và Dị Đạo Lâm lặng lẽ vào cung, vừa bước vào điện Sùng Đức, đã thấy một cái bóng gầy loắt choắt từ một góc nhào đến, dập đầu bái xong, liền khóc bù lu bù loa.


“Bệ hạ, người rốt cục cũng trở về! Người nếu không về, sẽ không thấy được Tiểu Lộ Tử nữa! Tiểu Lộ Tử vì bệ hạ mà cơm nước không màng, hàng đêm thức trắng, cả ba vòng đều gầy đi mất rồi!” Tiểu Lộ Tử nước mắt, nước mũi ròng ròng kêu khóc, ta day thái dương, quay mặt đi thở dài, nói: “Tiểu Lộ Tử, đừng giả bộ nữa, mùi khoai lang nướng muốn giấu cũng không được.”


Tiếng khóc cao vút của Tiểu Lộ Tử bỗng dưng im bặt, xấu hổ chuyển thành vài tiếng ho khan, xoa xoa khóe miệng.


“Thái thượng hoàng đâu?” Ta hỏi.


Tiểu Lộ Tử ngoan ngoãn trả lời: “Minh Đức bệ hạ đang ở tuyên thất, vừa mới gặp mấy vị đại thần.”


Ta vừa đi vừa hỏi: “Ai?”


Tiểu Lộ Tử còn chưa trả lời, Dị Đạo Lâm thuận miệng đáp: “Là “hạt giống”. (chủng tử)


Mí mắt ta giật một cái, dùng khóe mắt liếc hắn. “Bà cũng biết rồi sao?”


Dị Đạo Lâm khẽ gật đầu: “Minh Đức bệ hạ hẳn là đã biết, hơn nữa cũng không hề cản trở.”


“Đương nhiên. Dù sao, ta mới là con gái ruột của bà, thiên hạ họ Lưu, không phải họ kẻ khác.”


Trong tuyên thất cũng không có người khác, mẫu thân nghiêng mình dựa trên long ỷ, tay phải chống cằm, nghe thấy tiếng mở cửa, miễn cưỡng nhấc mí mắt nhìn thấy ta, lông mi giật giật, mi tâm nhíu lại.


“Đậu Đậu, lại đây.” Bà ngáp một cái, nói, “Đấm lưng cho ta.”


Ta cho tả hữu lui ra, nghe lời đi đến sau lưng, bóp vai đấm lưng cho bà. Con người này, càng bình tĩnh, càng đứng đắn nghiêm túc; nếu như nổi trận lôi đình dày vò ta một trận, lại là chẳng có chuyện gì; nhưng nếu ung dung, thong thả như này, tất là có chuyện muốn nói với ta.


Qủa nhiên, sau một lát, bà lại mở miệng nói: “Lần này ra ngoài, chơi vui vẻ chứ?” Không đợi ta trả lời, bà đã nói tiếp: “Nhìn vẻ mặt này của con, e là chẳng có gì thoải mái cả. Thế nào, Bùi Tranh hầu hạ con không chu đáo sao?”


Nghe xong lời này, ta chẳng lấy gì làm thoải mái, lòng ta chùng xuống, động tác tay cũng chậm lại.


Làm sao đến lúc này, ta vẫ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Màn Lợi Dụng Bỉ Ổi Của Gã Bạn Trai Ở Trời Tây

Người đến đúng thời điểm sẽ là người cuối cùng…

18 năm đợi chờ tình yêu

Chôn chân đứng nhìn bạn thân cài lại cúc áo cho vợ

Đọc Truyện Và Nếu... Anh Yêu Em