Mẫu thân cũng lên tiếng xin giúp: “Đúng vậy, sư phó, A Tự còn nhỏ, cứ từ từ dạy dỗ …”
Phụ quân lắc lắc đầu, lúc quay đầu nhìn ta mặt mày dịu đi không ít, dịu dàng nói: ‘A Tự nếu có thể hiểu chuyện bằng nửa con thôi thì tốt rồi.”
Nghe được lời này thật là ngại quá, mắt thoáng liếc mẫu thân hừ hừ hai tiếng.
Lúc Nhị cha và Bùi Tranh bước vào, nhìn thấy A Tự quỳ trên mặt đất, một người lắc đầu, một người nhíu mi. Người lắc đầu là Nhị cha, sớm đã hiểu, thở dài: “quả nhiên lại gặp rắc rối ….”
Bùi Tranh đi đến trước mặt phụ quân chắp tay hành lễ, nói: “Tranh Nhi xin chào sư phó.”
“Ôi , ôi, ôi!” Mẫu thân cắt lời hắn, “họ Bùi này, tiếng “sư phó” này ngươi đừng có gọi bậy. Ngươi cũng gọi sư phó, thì là sư đệ của ta, là sư thúc của Đậu Đậu, vai vế loạn lên như thế không được. Huống chi sư phó chỉ có thể là sư phó của một mình ta, ngươi gọi tiên sinh là được rồi.”
Bùi Tranh bất đắc dĩ thay đổi xưng hô: “Tranh Nhi xin chào tiên sinh….”
Phụ quân gật gật đầu, ánh mắt đảo qua trên mặt hắn, dừng lại trên môi hắn một chút, lại quay đầu nhìn ta, lại liếc mắt một cái vừa là hiểu rõ vừa là rối rắm.
“Tranh Nhi, con tới đúng lúc, ta có việc hỏi con. A Tự tự khai là bỏ thuốc vào trong nước của con, là thuốc gì vậy ? »
Bùi Tranh có chút kinh ngạc, cúi đầu nhìn A Tự, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của A Tự nước mắt còn chưa khô, vẻ cam chịu. Bùi Tranh lại giương mắt nhìn lại phụ quân, mỉm cười đáp: “Việc này con đã có giao hẹn với A Tự, không thể nói cho người thứ ba biết, xin thứ cho Tranh Nhi không thể trả lời.”
Ánh mắt phụ quân khẽ động, liếc mắt với mẫu thân và Nhị cha, vẻ mặt quỷ dị. Phụ quân nhẹ giọng nói: ‘Đã như vậy, ta cũng không hỏi nhiều nữa. A Tự lần này về đế đô mắc đủ thứ lỗi, con biết mà không cản, biết mà không báo, cũng là sai. Ở chỗ các vị công khanh, phải chịu lỗi như thế nào, con hẳn là biết xử sự đúng mực.”
Bùi Tranh thành thật chắp tay trả lời: “Tranh Nhi biết sai.”
Ta trái phải không thấy Ngũ cha, liền xen mồm hỏi một câu: “Không phải nói Ngũ cha cũng đến đây sao?”
Nhị cha xoa xoa đầu của ta, cười nói: “Nghe nói Tô Quân vì cứu con mà bị thương, Ngũ cha con không yên tâm với lũ thái y trong cung, nên đi qua xem trước. Bây giờ trong cung phát sinh chuyện ngoài ý muốn lớn như vậy, nghĩ là canh phòng vẫn chưa đủ nghiêm ngặt, trong lúc đại hôn của con phải tăng cường phòng bị, chờ Tam cha, Tứ cha con trở về, bố trí lại một lần nữa.” Nhị cha nói tới đây, dừng một chút, giương mắt nhìn về phía Bùi Tranh, trong ánh mắt dường như có chút sát khí. “Trước hôn lễ, từng người vẫn phải giữ nghiêm lễ pháp, từ nơi nào tới, thì về nơi đó đi!”
Da mặt Bùi Tranh thật dày, nghe xong lời này còn có thể tươi cười tự nhiên, sắc mặt không thay đổi.
Ta nghi hoặc nhìn Nhị cha, lại nhìn Bùi Tranh.
Không phải nói, Bùi Tranh là chồng nuôi từ bé do phụ quân và Nhị cha ta chọn cho ta sao? Nhìn thế nào mà … dường như có chút không phải như vậy ….
Chắc không phải là Liên cô lừa ta đi !
Nhân lúc Liên cô và Tiểu Lộ Tử đưa mẫu thân và mấy vị phụ thân đi thu xếp chỗ nghỉ ngơi, ta lén lút kéo Bùi Tranh ra một góc.
“Nhị cha nói gì với ngươi ? Ta liếc liếc ra bên ngoài một cái, xác định không ai để ý tới nơi này, mới tiếp tục đè thấp giọng hỏi, “Vì sao nhìn Nhị cha ta có vẻ không cao hứng lắm?”
Bùi Tranh cười nhẹ một tiếng: “Chắc là ghen tị đi.”
Ta trừng mắt nhìn: “Ghen tị?”
“Phải”. Tay hắn vòng qua thắt lưng của ta, hơi kéo chặt. “Bởi vì con gái sắp bị ta đoạt đi mất rồi.”
Mặt ta nóng lên, từ từ tránh ra một chút. “Vậy mẫu thân sao lại không có vẻ ghen tị?”
“Nàng chưa từng nghe qua câu này sao?” Bùi Tranh nhởn nhơ nghịch tóc ta, “Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hứng thú….”
Ta trầm mặc một lát, cảm thấy loại tục ngữ thấp kém trên phố này để Bùi Tranh nói lại có cảm giác thực quỷ dị.
“Còn một chuyện nữa!” Ta đẩy cái tay hạnh kiểm xấu của hắn ra, tiếp tục nêu nghi vấn, “A Tự cho ngươi uống thuốc gì? Hôm đó, ta tới phủ thừa tướng, ngươi kỳ quái mà nhiễm phong hàn, có phải do A Tự ra tay không?”
Cằm Bùi Tranh gác trên vai ta, càng ôm càng chặt, ta dường như có thể nghe thấy nhịp tim trầm ổn truyền lại từ trong ngực hắn. « Đậu Đậu, nàng là đang quan tâm ta sao? »
« Ta, ta …” Đầu lưỡi ta líu lại, đẩy hắn ra một chút mới có thể tỉnh táo mà nói chuyện. Ta nuốt nước miếng, vẫn cảm thấy 2 má nóng lên như cũ, thấp giọng nói: “Ta chỉ là tò mò, tùy tiện hỏi thôi ….”
Thật sự không nghĩ ra là A Tự cho Bùi Tranh uống cái gì, y thuật Bùi Tranh mặc dù không bằng Ngũ cha, nhưng cũng tính là cao rồi, “Thuốc của A Tự, ngươi hẳn là giải được chứ?”
Bùi Tranh quay đầu đi, thoáng nghĩ, nhẹ giọng đáp: “Trước mắt chưa giải được, nhưng sẽ cố gắng hết sức.”
Ta nóng lòng nhất thời buột miệng: “Rốt cuộc là thuốc gì? Ta bảo A Tự đưa thuốc giải cho ngươi!”
Bùi Tranh cố nén tiếng cười, ý cười tràn đầy trong con ngươi đen láy, rạng rỡ như phát quang. Hắn cúi xuống, cọ cọ hai má ta vô cùng thân thiết: “Nàng cuối cùng cũng vì ta mà lo lắng, tất cả những chuyện ta làm, đều coi như đáng giá.”
Ta khẽ cắn môi dưới, trong lòng cảm thấy không hiểu nổi. Theo lý mà nói, không phải nên quen với những cử chỉ thân mật của hắn sao, vì sao mỗi lần hắn tới gần, ta đều cảm thấy tim đập loạn nhịp, hai má nóng lên.
“Đó là hiệp định quân tử của ta với A Tự, chuyện nam nhân bọn ta, nữ nhân các nàng bớt hỏi đi!” Bùi Tranh bắt chước lời A Tự, mỉnh cười búng nhẹ mũi ta, có chút tiếc hận rít một câu, “Bọn họ nếu ngày mai mới tới thì tốt rồi ….”
« Hả ? » Ta nghi hoặc chớp mắt.
« Còn nhớ ta nói gì không ? » Bùi Tranh bỗng nhiên cười đến không có hảo ý, “Trước hôn lễ, ta sẽ không đụng đến nàng – trừ phi nàng quyến rũ ta trước ….”
Môi hắn chạm nhẹ lên cánh môi ta, gần gũi thân mật, hắn thấp giọng thì thầm : « Bệ hạ, người cưỡng hôn vi thần hai lần, như thế rõ ràng là quyến rũ, vi thần há có thể không thức thời. Lần sau để vi thần hầu hạ người đi.”
Ta đẩy mạnh hắn ra, đỏ mặt tía tai gầm một tiếng: “Cút!”
Việc này bây giờ ngẫm lại tỉ mỉ, cẩn thận; rõ ràng là hắn quyến rũ ta đi quyến rũ hắn (*), cuối cùng lại cứ như là hắn mới là kẻ chịu thiệt!
(*) để cho dễ hiểu đây chính là câu thuộc dạng cấu trúc SVOV đấy ạ ;))
Nhị cha nói thật đúng, đến từ đâu, về đó đi, đừng đến làm rối loạn tâm thần của ta nữa!
Ta thở phì phì chạy đi, mẫu thân thấy, kinh ngạc nói: “Đậu Đậu, mặt con làm sao lại hồng như vậy?”
Ta chưa kịp nghĩ đã trả lời một câu: “Ai cho người kêu nhi thần là Đậu Đỏ!”
Mẫu thân chống má trầm tư : « Nói có lý. Vốn nhũ danh của con nên là Giới Sắc, con à, sắc không thể không giới (cảnh giác, cai, bỏ) a ! Nam nhân là dễ gạt người, nhất là nam nhân tuấn tú, lừa con sinh con cái cho hắn, đau đến chết đi sống lại, biết vậy đã chẳng làm …”
« Vậy sao người lại sinh A Tự?” Ta liếc bà đánh giá một cái.
“Giới không được sắc, lại giới khô