Quả nhân có bệnh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Quả nhân có bệnh (xem 4990)

Quả nhân có bệnh

o?”


Dị Đạo Lâm im lặng.


“Tiền hủ hậu kế, hoặc 10 năm, hoặc 20 năm, nước quá trong ắt không có cá, trong triều không có khả năng hoàn toàn sạch sẽ. Thời trẻ học tập vất vả là mong cứu giúp trăm họ, đến khi vào tới vũng bùn này rồi, mấy ai còn giữ được hoài bão như vậy nữa … nhạt đi rồi, chẳng còn nữa rồi. Trong triều quan trên tứ phẩm cứ thế mà tra xét thì chẳng có lấy một kẻ sạch sẽ. Qủa nhân giết hết được sao?” Ta lắc đầu, thở dài, “Không giết hết được … Ngàn năm lịch sử, xưa nay chưa ai có thể quét sạch đám ung nhọt này, quả nhân cũng tự biết không thể. Chỉ cần bọn họ đều trung với quả nhân, những việc nhỏ, cũng có thể giả bộ mắt điếc tai ngơ. Bùi đảng, Tô đảng, Nam Hoài Vương đảng, từ nay có thể biến thành vương đảng, như vậy cũng đủ rồi.”


Dị Đạo Lâm nói: “Hy vọng có thể như mong muốn của bệ hạ.”


Ta thở dài cười khổ: “Trước phải rút được cái gai trong thịt – Nam Hoài Vương này đã rồi hãy nói. Lưu Lăng vẫn chưa cung khải sao?”


Dị Đạo Lâm lắc lắc đầu: “Nam Hoài Vương nếu đế con gái ruột đi thử Tô Quân, chỉ sợ tình cha con cũng lạnh nhạt, ngay cả con gái cũng có thể vứt bỏ, sợ là cũng không cho cô ta biết là chính mình đã bị bỏ rơi rồi.”


“Bên phía Tô Quân thế nào rồi?” Ta nghĩ lại lúc lên triều hôm nay chàng khá im lặng, đột nhiên cảm thấy chùng lòng.


“Hôm qua đi bắt một đêm không có kết quả, trong cung ngoài cung đều tra xét, nhưng Nam Hoài Vương vô cùng giảo hoạt, chỉ sợ không dễ lộ mặt như vậy.”


Ta đau đầu day thái dương, “Bắt tất cả thân tín của hắn, xử trảm, chiêu hàng thân binh ngoài thành, phái người ở phía Nam tịch biên nhà của hắn, theo lệ là tịch biên cửu tộc, nhưng vì tân hôn của quả nhân, đại xá thiên hạ, sửa thành tội lưu đày …”


“Bệ hạ …” Dị Đạo Lâm dừng một chút, đắn đo hỏi, “Người đã từng hỏi Phượng quân, chỗ Nam Hoài Vương có thể ẩn trốn chưa.”


Ta sững người, “Chưa, sao vậy?”


Dị Đạo Lâm nói: “Phượng quân cũng từng cấu kết với Nam Hoài Vương, mục đích là gì, vi thần mặc dù không biết, nhưng quan hệ hai bên không phải tầm thường. Có lẽ Nam Hoài Vương ẩn náu chỗ nào, Phượng quân có thể đoán được một chút.”


Ta biết hắn không thích bàn chuyện công với ta ở trên giường, bởi vậy cũng không muốn lại đi làm phiền hắn, hôm nay còn tước chức quan của hắn.


Ta lặng lẽ thở dài: “Dị khanh gia, Bùi Tranh, là thanh đao sắc bén …”


Dị Đạo Lâm giật mình nói: “Qủa thực là như vậy.”


“Qủa nhân lại đặt hắn ở đầu giường làm đồ trang trí, hắn có khi nào ôm oán hận trong lòng hay không …”


Dị Đạo Lâm cúi đầu vội ho một tiếng, lúng túng nói: “Đó là chuyện nhà của bệ hạ.”


Ta cũng hiểu được mình vừa nói lỡ, bất đắc dĩ cười nói: “Khanh nói phải, quả nhân sẽ đi hỏi hắn, khanh tạm lui đi.”


Phiền , thật phiền …


Ta hết nhìn lòng bàn tay lại tới mu bàn tay, vẫn không nghĩ ra được cách nào vẹn cả đôi đường.


“Tiểu Lộ Tử, Phượng quân đâu.” Ta chậm chạp kêu.


Tiểu Lộ Tử tiến từng bước nhỏ từ ngoài cửa chạy vào, đáp: “Bẩm bệ hạ, Phượng quân đang ở tẩm cung.”


Ta nhấc vạt áo đứng dậy, nói: “Bãi giá.”


So với ta một mình phiền não, chi bằng kéo hắn cùng phiền não theo.


Ta thật vất vả mới thu lại được quyền lực a … Rốt cuộc là nên buông, hay là không đây?


Đến lúc này ta mới hiểu được lời quốc sư năm đó, làm vua một nước, không thể có trái tim, không thể động tình. Tìm một kẻ mình không thật thích mà cũng không quá đáng ghét chung sống cả đời thì tốt rồi, như vậy cũng không cần lo hắn buồn lòng, không cần sợ hắn phải chịu uất ức …


Chương 48


Ngoài tẩm cung, mấy cô cung nữ trẻ tuổi đang tụ tập cười đùa tán chuyện gì đó, thật chẳng ra thể thống gì cả….


Ta vội ho một tiếng, mấy cô cung nữ lưng cứng đờ, vội vàng xoay người quỳ gối, nhỏ nhẹ nói: “Tham kiến bệ hạ …”


Ta khẽ thở dài: “Đứng lên, đứng lên đi, thật là càng ngày càng chẳng có quy củ gì cả, Phượng quân đang nghỉ ngơi, các ngươi làm như vậy không sợ làm ồn ngài ấy sao?”


Các cung nữ liếc nhau, một người lê gối tiến lên từng bước, cúi đầu nói: “Bệ hạ, Phượng quân không ở tẩm cung.”


Ta sửng sốt. “Không ở?” Quay đầu nhìn Tiểu Lộ Tử, “Không phải ngươi nói Phượng quân ở đây sao?”


Tiểu Lộ Tử lau mồ hôi, cười gượng nói: “Phượng quân dặn dò Tiểu Lộ Tử như vậy, có lẽ là có chuyện gì nên mới đi khỏi, chắc là Thái thượng hoàng truyền gọi qua đó rồi.”


Hắn nói như vậy cũng không phải không có lý, bây giờ đã qua giờ Ngọ, vị mẫu thân không nên hồn của ta kia chắc cũng dậy rồi đi.


Ta cuộn tay áo đang chuẩn bị đến tẩm cung của mẫu thân, cung nhân kia lại mở miệng nói: “Bệ hạ, vừa rồi Bùi học sĩ cũng vừa qua.”


Ta dừng bước, quay đầu hỏi: “Nàng tới làm gì?” Tìm Phượng quân sao?”


Cung nhân dẫn đầu dùng ánh mắt sai khiến những người bên cạnh, người kia lui xuống, vào trong phòng mang ra một quyển danh sách, Tiểu Lộ Tử tới lấy qua cho ta xem, là những chuyện lớn nhỏ trong hậu cung, theo lý mà nói, Bùi Tranh chính thức phong làm Phượng quân rồi, sau này, mọi chuyện từ ở Đông – Tây hai cung này cho tới lục thượng cung đều do hắn phụ trách. Hậu cung của ta trống không … thật sự là trống không, chỉ có mỗi mình hắn, mà thượng cung lại nhiều nữ tử, nghĩ đến nam nhi ngang tàng cao lớn 7 thước như hắn, sau này lại phải thống lĩnh một đám quần hồng. Nghĩ đến đây, thật là có chút cảm giác khoái trá.


Ta phất phất tay, sai Tiểu Lộ Tử thu danh sách lại, lại hỏi: “Bùi học sĩ còn nói gì không?”


Cung nhân đáp: “Bùi học sĩ nói, gần đây Thái Y viện đột nhiên bị thiếu rất nhiều dược liệu quý hiếm, gồm cả cống phẩm là hai gốc Thiên Sơn tuyết liên, sự việc quan trọng, không dám giấu diếm, nên đặc biệt xin ý chỉ bệ hạ.”


Ta nghĩ nghĩ, cười nói: “Sợ là mẫu thân tham ăn ăn vụng đi. Còn mất gì nữa không?”


“Bạch quả, chu quả, bột mật gấu cũng bị mất một ít.”


Ta nhíu mày, mấy thứ này, có vẻ không giống những thứ mà mẫu thân ta động đến. “Sợ là có người trộm dược liệu trong cung để tuồn ra ngoài đầu cơ trục lợi.” Ta hừ lạnh một tiếng, “Lệnh cho Bùi học sĩ sai người tra rõ ràng, hậu cung vô chủ, những kẻ đó cũng thật chẳng xem quả nhân ra gì!”


Ta phất tay áo rời đi, lại thấy Tiểu Lộ Tử chưa bước cùng, nhìn lại, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi. “Tiểu Lộ Tử, ngươi làm sao, cũng bị bệnh ư?”


“Cũng ….” Tiểu Lộ Tử khẽ run rẩy.


Ta thì thào lẩm bẩm: “Sao mà một người hai người đều mang dáng vẻ bệnh tật thế nhỉ.”


Tiểu Lộ Tử sợ hãi hỏi: “Bệ hạ nói sao, là ai bị bệnh?”


“Phượng quân hắn …” Ta vừa định trả lời, lại chặn đầu lưỡi lại, liếc xéo hắn, “Đây là chuyện ngươi nên hỏi sao? Là quả nhân đang hỏi ngươi cơ mà!”


Tiểu Lộ Tử cúi đầu nói: “Thân thể nô tài có chút uể oải, chắc là do trời quá nóng.”


Ta nhìn dáng vẻ hắn cũng không giống giả bộ, cả người đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, như là bị cảm nắng, từ bi trỗi dậy bèn nói: “Ngươi tới Thái y viện khám qua đi, nhân tiện điều tra vụ việc một chút,

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Hoa Hồng Xứ Khác Full

Tưởng giả vờ hóa ra thành chồng của bạn thân thật

“Được thôi, cho tôi 200 ngàn tôi sang phòng ô sin giải quyết”

Truyện Hoa Dại

Xem tử vi ngày 29/03/2017 Thứ Tư của 12 cung hoàng đạo