Những dòng cuối thư lạnh lẽo, đầy âm khí, đọc lên muốn toát mồ hôi lạnh: “Gởi anh lời từ biệt. Chúc anh hạnh phúc”.
Mặc dù biết đây chỉ là một trò chơi, lá thư đầy dẫy những lời lẽ nặng nề của “Thanh Hương” vẫn khiến Mẫn cảm thấy bồn chồn. Giọng điệu chì chiết của lá thư này quả thật khác xa cái giọng điệu thủ thỉ, dịu dàng mà anh đã quen nghe và quen đắm mình trong nỗi xúc động mơ hồ do nó gây ra.
Chuyên và Nhiệm càng sững sờ hơn cả Mẫn. Cả hai cứ giật mình thon thót theo từng dòng “tối hậu thư” của người đẹp… không chân dung kia.
Nhiệm chép miệng than thở:
- Kiểu này thì nguy tới nơi rồi! Hệt như “bản án” của em Thủy gởi tao trước kia!
Chuyên khịt mũi:
- Thằng Mẫn nguy hơn mày nhiều! Lúc trước, mày chỉ bị cái tội “bốc phét” quá trớn về chuyện mày với em Thủy. Tội đó dù sao cũng còn nhẹ, thuộc phạm vi “nội bộ”. Đằng này, chuyện thằng Mẫn lại dính dáng đến người thứ ba. Thế mới chết!
Từ nãy giờ, Mẫn ngồi bó gối, mặt mày buồn xo. Nghe Chuyên phân tích và “luận tội” như một quan tòa, Mẫn lẩm bẩm, giọng rầu rĩ:
- Đúng là chết thật!
Nói xong, Mẫn duỗi chân, ngã người vào lưng ghế y như chuẩn bị… chết ngay tại chỗ khiến Nhiệm hốt hoảng la lên:
- Mày làm gì xìu quá vậy! Bình tĩnh đi! Để tụi tao nghĩ cách giải quyết “ca” này cho!
Mẫn vẫn nằm ngửa, mắt nhìn lên trần nhà, phều phào:
- Tụi mày nghĩ lẹ lẹ đi! Nghĩ chậm, tao “đi luôn” ráng chịu à!
Nghe Mẫn “hù”, Nhiệm càng hoảng:
- Rồi, rồi! Chờ một chút! Có ngay đây!
Nhưng rồi nghĩ hoài mà chẳng “có ngay” được một chút sáng kiến nào, Nhiệm vội thúc cùi tay vô hông Chuyên:
- Nghĩ trước đi mày!
Chẳng đợi Nhiệm giục đến lần thứ hai, Chuyên quay sang Mẫn, hắng giọng hỏi:
- Tại sao em Thanh Hương lại biết Thu Thảo?
Mẫn lắc đầu:
- Tao chẳng hiểu.
- Có bao giờ mày nói cho em Thanh Hương về Thu Thảo không?
- Không bao giờ!
- Mày nhớ kỹ đi! Có lúc nào mày vô tình…
Mẫn cau mặt, cắt ngang:
- Tao đã nói rồi! Không bao giờ!
Chuyên nhíu mày:
- Thế thì lạ thật!
Mẫn nhếch mép:
- Hay là mày với thằng Nhiệm “xì” cho em Thanh Hương biết?
Nhiệm trợn mắt:
- Nè, nè, không có nghi ẩu à nghen! Tụi tao có biết em Thanh Hương là ai đâu!
Mẫn nheo mắt:
- Biết đâu trong lúc tao đi vắng, em Thanh Hương lò dò tới đây tìm tao. Gặp tụi mày, trò chuyện một hồi, thế là qua cái “loa phóng thanh” của thằng Nhiệm, em biết tỏng tòng tong hết mọi chuyện.
Nhiệm giẫy nẩy như đỉa phải vôi:
- Chẳng có ma nào tới đây tìm mày hết! Đừng có nghi ngờ bậy bạ!
Mẫn cắn môi:
- Chứ tại sao em Thanh Hương lại biết Thu Thảo?
Nhiệm hừ mũi:
- Lẽ ra chính mày phải biết điều đó!
Chuyên liếc mẫn:
- Nhưng mà giữa mày với em Thu Thảo có gì không?
- Có gì là có gì?
- Nghĩa là có gì… để cho em Thanh Hương phải nghi ngờ…
Chẳng để cho Chuyên nói hết câu, Mẫn sầm mặt:
- Chẳng có gì sất! Tao đã nói bao nhiêu lần rồi mà tụi mày cứ hỏi tới hỏi lui hoài!
- Thì tại em Thanh Hương “làm mình làm mẩy” ghê quá nên tao hỏi vậy thôi! – Rồi Chuyên gục gặc đầu – Thôi được rồi! Nếu giữa mày và em Thu Thảo không có gì… lôi thôi, thì “ca” này cũng dễ dàn xếp thôi!
- Ở đó mà dễ!
Chuyên quả quyết:
- Tao đã nói dễ là dễ! Vấn đề là mày phải tìm cách “tiếp cận” với em, rồi lựa lời giải thích…
Mẫn nhún vai:
- Em đã bảo em cóc cần nghe tao giải thích kia mà!
Chuyên cười mũi và nói bằng giọng lõi đời:
- Mày hơi đâu tin lời bọn con gái! Em nói là nói vậy thôi, chứ trong thâm tâm em vẫn muốn nghe mày phủ định những điều em nghi ngờ.
Sự phân tích tâm lý sâu sắc và thấm đượm tinh thần lạc quan chủ nghĩa của Chuyên giúp Mẫn “sáng” ra. Anh gật gù:
- Được rồi! Tao sẽ gặp em!
Nhưng trong khi chờ đợi gặp được em, suốt buổi chiều và tối hôm đó, Mẫn quấn chăn nằm thu lu trên giường, chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài để triển lãm một bộ mặt “đẫm nước mắt”, còn rầu rĩ và đáng thương hơn cả anh chàng Werther của Goethe, khiến Chuyên và Nhiệm phải thay nhau an ủi và động viên đến khô cả nước bọt. Còn Mẫn thì vừa thở vắn than dài vừa cố ghìm mình để khỏi bật cười thành tiếng.
Đó là tất cả những hậu quả không thể nào lường trước của cái mà Thu Thảo gọi là “viết cho nó khang khác”. Trước tình huống bất ngờ đó, Mẫn không còn cách nào khác là phải ứng diễn thật tốt vai kịch oái ăm của mình, với một tâm trạng nửa thinh thích nửa hồi hộp.
Nhưng Thu Thảo không dừng lại ở đó.
Với bản tính nghịch ngợm, một tháng sau, Thu Thảo lại “đánh” trực tiếp vào “người yêu” của Mẫn.
Không hề nghi ngờ chút gì về tính chân thật trong những lời “tâm sự” của Mẫn, cô lại giở giọng giận dỗi:
“… Trong khi những dấu hỏi về nhân vật Thu Thảo vẫn còn đó, tôi lại phát hiện ra anh đang quan hệ tình cảm với cô Thủy nào đó nữa. Thật là quá sức chịu đựng của một người con gái cả tin như tôi…”
Lá thư của Thu Thảo khiến Mẫn toát mồ hôi. Khi bảo “người yêu” của mình tên… Thủy, Mẫn định trả lời lấp liếm cho qua chuyện, không ngờ Thu Thảo nhớ dai còn hơn cả… máy tính điện tử và bây giờ lại lôi cái tên đó ra để “hại” anh.
Vì không đề phòng tình huống trớ trêu đó, Mẫn vẫn hăm hở bóc thư ra cho cả bọn xem chung như thường lệ.
Vừa lướt qua lá thư, Nhiệm đã nhảy dựng lên:
- Chết mẹ rồi! Thằng Mẫn “đâm sau lưng chiến sĩ”!
Chuyên cũng ngớ người ra:
- Quỉ quái gì vậy nè!
Nhiệm chồm tới chộp lấy vai Mẫn, gầm gừ:
- Chơi trò gì vậy mày?
Mẫn ú ớ:
- Bình tĩnh nào! Chắc là có sự nhầm lẫn gì đây!
Nhiệm nghiến răng:
- Nhầm lẫn gì nữa! Em Thanh Hương của mày đã “khai” tên người yêu của tao trong thư rõ ràng ràng!
Mẫn nhăn nhó:
- Buông tay ra đi! Tao thề là tao không hề đụng đến em Thủy của mày, dù chỉ một sợi tóc.
Nhiệm buông tay ra nhưng mặt mày vẫn chưa hết căng thẳng. Anh mím môi:
- Vậy tại sao em Thanh Hương lại “đặt vấn đề” em Thủy ở đây?
Mẫn gãi đầu , ấp úng giải thích:
- Chắc là em nghe lộn! Hôm trước em hỏi thăm về bạn bè của tao, tao có kể cho em nghe về mày v