Phòng Trọ Ba Người - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Phòng Trọ Ba Người (xem 1654)

Phòng Trọ Ba Người

'>Bước chân vào nhà, thấy Nhiệm đang nằm hút thuốc trên giường, Mẫn hỏi:


- Thằng Chuyên chưa về hả?


- Chưa.


- Sao trễ vậy?


- Ai biết! Chắc nó chờ em Sương viết thư trả lời!


Mẫn phì cười:


- Mày lúc nào cũng lạc quan tếu!


Nhiệm dụi thuốc vào chiếc gạt tàn, nói:


- Thật chứ tếu gì!


Mẫn chọc:


- Rủi em viết thư từ chối thì sao?


Nhiệm hừ mũi:


- Mày sao giống hệt thằng Chuyên, lúc nào cũng nói chuyện xui xẻo.


Ngập ngừng một chút, Nhiệm nói tiếp:


- Chắc chắn là em sẽ đáp lại tình cảm của tao, nếu như em không quá khù khờ.


Mẫn nheo mắt:


- Thế nếu như em khù khờ thật?


Nhiệm chép miệng:


- Thì… đời em sẽ khổ! Nếu như em cho tao “de” để vớ phải một thằng khác như mày hoặc như thằng Chuyên thì thật tội nghiệp cho em.


Mẫn cười hí hí:


- Tội nghiệp cho mày thì có! Còn em thì chẳng có gì phải tội. Cho “de” một thằng nhà báo như mày để yêu một thằng kỹ sư như tao, đời em “lên hương” thấy rõ!


Nhiệm bĩu môi:


- “Lên Hương” cái khỉ mốc! Mày tưởng kỹ sư ngon lắm hả? Bây giờ khối thằng thất nghiệp!


Mẫn nhún vai:


- Tao cóc sợ thất nghiệp! Nếu mình có tài năng thực sự thì chẳng sợ thiếu việc làm. Không làm nhà nước thì làm tư nhân. Kỹ sư hóa – thực phẩm như tao hoàn toàn có thể mở một lò bánh mì như nhà máy. Hoặc tao sẽ thành lập một xí nghiệp thực phẩm Cầu Tre thứ hai. Cũng có thể tao sẽ sản xuất bia, bán cho mày với thằng Chuyên, rồi tao sản xuất xi-rô cho em Sương uống mệt nghỉ, tao sẽ làm kem cho em ăn, ngon hơn kem Bạch Đằng gấp triệu lần, rồi tao sẽ làm….


Nhiệm cắt đứt lời thuyết trình hào hứng có khả năng kéo dài đến năm 2000 của Mẫn bằng một giọng kẻ cả:


- Mày sản xuất gì thì kệ mày, nhưng muốn tiêu thụ được thì phải nhờ báo chí quảng cáo. Đằng nào mày cũng phải tới năn nỉ tao!


Mẫn nheo mắt:


- Tao cóc cần mày! Tao sẽ quảng cáo trên ti-vi! Hoa hậu Đỗ Thị Kiều Khanh sẽ uống một hơi hết ba chai xi-rô và duyên dáng tuyên bố: “Tôi trở thành hoa hậu nhờ ngày nào cũng uống xi-rô hiệu “Văn Mẫn”. Thế là xi-rô của tao bbán đắt hơn tôm tươi!


Nghệ thuật quảng cáo do nhà kỹ sư xi-rô tương lai vừa phát họa thật… hết ý! Nhiệm đành chịu thua:


- Thôi cũng được! Nếu em Sương vớ phải thằng kỹ sư có đầu óc kinh doanh như mày thì đời em cũng không đến nỗi nào. Nhưng thằng ép em kia thì dứt khoát cho nó ra rìa. Em Sương mà nhào vô nó cũng như nhào vô lửa. Đời em sẽ cháy ra tro.


Mẫn bật cười trước vẻ quả quyết của Nhiệm. Thằng ép em ở đây tức là Chuyên. Thoạt đầu, Chuyên cũng có dự định trở thành nhà báo như Nhiệm. Nhưng từ khi mê nhạc nước ngoài, Chuyên “tẩy chay” nghề báo. Suốt ngày, Chuyên chỉ mơ ước ra trường xong là xin về đài phát thanh tin tức và ca nhạc FM, tất nhiên anh sẽ phụ trách phần ca nhạc nước ngoài.


Thấy Chuyên chuyển hướng… cuộc đời, bỏ mình đơn độc trên con đường “lập nghiệp”, Nhiệm tức lắm. Mỗi lần nhắc đến chuyện đó, Nhiệm thường lấy câu: “Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép em” để châm chọc Chuyên.


Lần này cũng vậy, Nhiệm “hạ uy tín” của Chuyên tối đa:


- Em Sương mà lấy nó, suốt ngày chỉ có nhịn đói. Trong bụng toàn là móc đơn, móc kép…


Trong khi Nhiệm đang hùng hồn công kích nghề nghiệp tương lai của thằng ép em thì thằng ép em bước vào.


Thế là Nhiệm vội vàng nín bặt và bật người dậy, chìa tay ra:


- Thư đâu?


Chuyên trố mắt:


- Thư gì?


Nhiệm liếm môi:


- Thư phúc đáp của em.


Chuyên nhún vai:


- Phúc đáp cái con khỉ! Em không chịu nhận thư của mày!


Câu nói của Chuyên khiến Nhiệm chưng hửng:


- Giỡn chơi kiểu gì nghe đứng tim vậy mày?


Chuyên ngồi xuống ghế:


- Tao giỡn mày làm gì! Em bảo là em không cần đọc thư màỵ Nhìn bộ mặt “ốm đói” của mày mấy bữa nay bên cửa sổ, em biết mày định “rên rỉ” những gì trong thư rồi!


- Thế rồi sao?


- Chẳng sao cả? Em bảo em không nhận, thế thôi!


Nhiệm trách móc:


- Lẽ ra mày phải làm mọi cách để em nhận, hoặc ít ra mày phải đọc cho em nghe những lời tình tứ tao viết trong thư chứ! Nghe những câu thơ của Nguyễn Bính, biết đâu em cảm động em “mê” tao thì sao!


Chuyên gục gặc đầu:


- Thì tao có đọc! Sau khi em bảo là em không nhận thư, tao liền bóc thư mày ra đọc cho em nghẹ


Nhiệm sáng mắt lên:


- Em có nghe không?


- Có. Em nghe chăm chú.


Nhiệm hồi hộp:


- Nghe xong, em có nói gì không?


Chuyên lắc đầu:


- Không. Nhưng em cười.


Mặt Nhiệm rạng rỡ:


- Em cười hả? Em cười chứng tở là em thích thú khi đọc thư tao.


Chuyên xác nhận:


- Ừ, em rất thích. Em bảo là em đọc thư mày giống hệt như…


Nhiệm nín thở:


- Hệt như gì?


Chuyên cười toe:


- Em bảo là hệt như đọc báo… “Tuổi trẻ cười”!


Nhiệm đỏ mặt:


- Xạo đi mày!


Chuyên gật đầu:


- Thật. Em bảo sao mày không gởi đăng báo mà gởi cho em.


Nhiệm nghiến răng:


- Đồ yêu tinh!


Chuyên làm mặt tỉnh:


- Sao lại rủa em! Em chẳng phát hiện ra năng khiếu… làm báo của mày là gì!


Còn Mẫn thì cười ha hả:


- Hôm trước mày bảo em dễ thương như thiên thần, bây giờ lại bảo em là yêu tinh. Lộn xộn quá!


Nhiệm gầm gừ:


- Hôm trước khác, bây giờ khác! Bọn con gái là cái bọn thay đổi như chong chóng!


Mẫn hắng giọng:


- Chỉ có mày thay đổi thì có! Còn em Sương thì tao thấy trước sau vẫn vậy, chẳng bao giờ em để ý mày lấy một li. Đâu có trách em được!


Nhiệm khăng khăng:


- Cứ trách! Ai bảo hôm trước em hỏi tên tao làm tao tưởng bở…


Chuyên bật cười:


- Nói dóc đi mày! Hôm trước tự mày khai tên ra chứ em hỏi hồi nào! Tụi tao nghe rõ ràng!


Nhiệm cãi bừa:


- Em không hỏi nhưng thái độ thì rõ ràng muốn hỏi. Chỉ cần nhìn vào thái độ…


Mẫn ngán ngẩm:


- Thôi, thôi, cho tao can! Mày mắt lé nhìn đâu trật đó mà lúc nào cũng dạy đời, nghe mệt quá!


Nhiệm cười hề hề:


- Tao “dạy” kệ tao! Tụi mày không muốn “học” thì thôi, ai ép!


Rồi Nhiệm nhìn Chuyên, chớp chớp mắt:


- Nè mày, hay là em Sương có người yêu rồi! Chỉ có vậy thì em mới nỡ chê tao.


Chuyên gật gù:


- Hình như vậy.


Nhiệm nhướng mắt:


- Mày biết thằng khốn đó không?


- Biết.


Nhiệm hỏi dò:


- Tao với thằng Mẫn biết không?


- Biết.


Nhiệm nuốt nước bọt:


- Thằng nào vậy?


- Tao chứ ai!


Nhiệm bĩu môi:


- Mốc xì!


Chuyên tặc lưỡi:


- Mày không tin thì thôi.


Nhiệm nhếch mép:


- Làm sao tin nổi! Tao mà em còn chê nữa là mày!


Chuyên thản nhiên:


- Nhưng tao có lợi thế hơn mày là tao học chung lớp với em. Tuần nào tụi tao cũng gặp nhau hai,

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Sau buổi tối lỡ làng hôm ấy, tôi run rẩy khi nghe chồng sắp cưới kết tội và báo hủy hôn…

Đời người bình thản

Đằng sau cánh cửa

Bị nhà chồng đuổi, cô gái xin ở nhờ nhà bà cụ bán tào phớ

Bế giảng