Có những người lưng đẫm mồ hôi vì đi bộ quá mệt.
Có những người trầm mình dưới cái nắng cắt da.
Có những người thở hổn hển như kiệt sức.
Và có cả tiếng cọc cạch của những loại xe thô sơ, cũ kĩ.
Tôi nhếch môi cười. Bây giờ tôi không giống như họ, tôi được ngồi trong chiếc xe hơi sành điệu, được hưởng thụ bầu không khí trong lành, êm dịu nhờ cái điều hòa luôn được vận hành hết công suất. Cảm giác này cũng không tồi đấy chứ!
Phải chăng người giàu luôn là người hạnh phúc?!
o-0-o
Tốc độ của chiếc siêu xe đột nhiên chậm lại. ” Đến nơi rồi chăng?”
Tôi bước xuống xe và bắt đầu ngước mắt lên. Đây là một biệt thự đẹp. Ở trước cổng có hàng băng rôn: ” Happy Birthday”
Khắc Long bước vào trong còn tôi thì lẽo đẽo đi theo hắn. Chúng tôi dừng chân ở đại sảnh của căn biệt thự, nó rộng còn hơn sân tập thể dục ở trường tôi nữa. Chưa bao giờ tôi đi dự một bữa tiệc sinh nhật như thế này, tôi thấy nó giống tiệc đãi khách của các nhà quan chức hơn là một buổi sinh nhật nho nhỏ với bánh kẹo đơn giản mà tôi đã từng đi.
Hắn kéo tôi đến dãy bàn nọ rồi ấn nhẹ tôi ngồi xuống.
– Cưng ngồi đây đợi anh! Anh ra đằng này có công chuyện một lát rồi sẽ quay lại ngay! Nhớ là đừng đi đâu!
Gật.
Tôi lại ngồi im một chỗ và bắt đầu đưa mắt ngắm nghía xung quanh.
Sàn nhà được trải thảm nhung đỏ, trên tường được treo những bức tranh cực kì đẹp và đắt giá, theo hiểu biết của tôi thì có còn có một vài bức của các danh họa nổi tiếng trong nước và ngoài thế giới. Phía trần nhà cao cao là những loại đèn đủ kiểu, đủ sắc mà mỗi khi được bật lên là cả không gian lại như chìm ngập vào sắc màu cổ tích.
Đồ ăn được sắp xếp theo kiểu tiệc đứng, muốn ăn gì chỉ cần lại lấy là xong. Còn nếu muốn dùng đồ uống thì chỉ cần quay sang gọi người phục vụ là họ sẽ mang đến ngay nhưng chỉ toàn rượu là rượu nên tôi không quen lắm, tôi chưa uống rượu bao giờ.
Buổi sinh nhật này chắc phải có đến trên 100 khách, ai nấy cũng đều mặc đồ đẹp và lộng lẫy như tôi, họ là những con người cao quý, có địa vị trong xã hội. Có lẽ chỉ có mỗi mình tôi là con nhà nghèo, nghĩ mà cũng thấy tủi thân. Nhưng không sao… tôi cũng xinh đẹp, trang trọng như họ chứ có kém gì ai đâu? Bằng chứng là việc tôi xuất hiện ở đây đã khiến rất nhiều cặp mắt chú ý đến.
-Chào em! – Một anh chàng nọ bước lại phía chỗ tôi và mở lời chào nhưng tôi vẫn không nghĩ là cậu ta chào tôi. À không, hình như cậu ta chào tôi thật bởi vì cậu vừa nói mà vừa nhìn thẳng vào mắt tôi cơ mà.
-Vâng, chào! – Tôi đáp.
-Em đến đây một mình thôi à? Mà sắp đến giờ khiêu vũ rồi đó! Tôi có thể mời em nhảy một điệu được không?
-Ơ nhưng tôi… – Tôi ấp a ấp úng, chưa kịp nói rằng tôi còn phải đợi Khắc Long thì cậu ta đã kéo tôi ra sàn.
Tiếng nhạc du dương bắt đầu nổi lên, cả ánh đèn huyền ảo cũng vậy. Cậu ta mới cầm tay tôi lên, định bắt đầu khiêu vũ thì…
Đúng lúc đó, Khắc Long đã quay lại. Hắn ghì chặt bàn tay lại và tức giận bước tới chỗ tôi.
-Minh Trúc!
Tôi giật mình buông tay cậu bạn nhảy ra, mỉm cười:
-Anh quay lại rồi đó hả?
-Cô còn cười được à? Tôi dặn cô ngồi yên đợi tôi mà lại đi ra ngoài, đã thế lại còn nhảy cùng thằng cha nào đây? Cô hay nhỉ? – Nói rồi hắn gằm mặt giằng lấy tay tôi, không quên nhìn anh chàng lúc nãy như địch thù:
-Liệu hồn mày đó!
o-0-o
Khắc Long kéo tôi đi rất xa chỗ đó, hắn kéo tôi lên sân thượng.
-Bỏ tôi ra đi! Anh đang làm tôi đau đó! – Nói rồi tôi dùng hết sức mà hất tay hắn ra.
-Cô thật là quá đáng! Chưa có cô gái nào cặp kè với tôi mà lại dám làm như cô! Cô nghĩ mình là ai hả?
Tôi cắn môi rồi trừng mắt nhìn hắn, tôi cũng đang tức giận không kém:
-Anh mới là người phải trả lời câu hỏi đó đó. Anh nghĩ mình là ai mà muốn làm gì tôi cũng được? Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi là bạn gái của anh. Anh rõ chưa?
-Rồi cưng sẽ phải hối hận về câu nói này. Sẽ chẳng bao lâu nữa đâu, cưng sẽ bám lấy anh và cả… cầu xin anh không bỏ rơi cưng nữa.
Tôi hếch môi sau đó ngồi lên ghế rồi ngước mặt lên để từng đợt gió cứ thế thổi thẳng vào gương mặt son phấn.
Tôi không tin sẽ có cái ngày đó. Tôi không tin sẽ có ngày tôi phải cầu xin hắn bởi vì tôi nhận thấy… hắn rất thích tôi. Hắn mới là người phải bám theo tôi.
Một lát sau khi Khắc Long đã bình tâm hơn một chút, hắn đưa tôi xuống đại sảnh để dự tiệc. Chàng trai ban nãy lén lại chỗ tôi và thì thầm:
-Người xinh đẹp như em, đáng lẽ phải nên yêu người như anh đây này. Anh đẹp trai, nhà giàu, quyền lực chẳng thua gì Khắc Long, hơn hết anh sẽ yêu em hết lòng, cô bé ạ. Khắc Long… rồi hắn sẽ bỏ em như bao cô gái khác thôi. Em sẽ chẳng là gì của hắn đâu!
Lại thêm một người nữa khuyên tôi về điều này nhưng tôi lại thấy khác, Khắc Long có vẻ yêu tôi lắm cơ mà?
___________________________
Hết chap 2.
Chap 3
…:::Người Thật Lòng:::…
.
.
.
Rời khỏi bữa tiệc, Khắc Long định cứ thế mà đưa tôi về nhà với bộ dạng của một nàng công chúa này sao? Tôi không chắc rằng Nhật Hạnh, Đan Quỳnh hay Hiếu Thiên sẽ không nghi ngờ về những điều vừa xảy ra.
Tôi quay sang phía Khắc Long, nhìn hắn bằng ánh mắt cầu khẩn:
-Khắc Long à! Xin anh đấy! Đưa tôi đến chỗ nào thay đồ đi!
-Cưng mặc bộ đồ này… rất đẹp mà! Sao lại cần phải thay chứ? – Khắc Long nói rồi lại đưa mắt nhìn qua tôi bằng ánh mắt như muốn nhai nghiến lấy tôi.
Tôi cảm thấy hơi sợ nên liền lánh mặt đi chỗ khác:
-Tôi ăn mặc thế này mà về nhà trọ, các bạn tôi sẽ nghĩ sao? – Tôi nói mà bỗng dưng cổ họng nghẹn đắng.
-Ờ nhỉ? Anh quên rằng cưng đang sống với một lũ nhà quê! – Khắc Long cố tình nhấn nhá giọng mỉa mai khiến tôi càng cảm thấy bực. Đúng là Khắc Long cao sang nhưng hắn có cần phải nói họ như vậy không? Xét về tính cách thì họ còn ăn đứt hắn nữa ấy chứ!
Chiếc ô tô sang trọng vẫn tiếp tục lăn bánh và càng lúc nó lại càng đến gần nhà trọ hơn. Tôi vẫn ra sức năn nỉ Khắc Long.
-Đi mà! Coi như tôi xin anh đấy! Chở tôi đến đâu đó để thay đồ đi, Khắc Long!
Khắc Long phanh xe lại và ghé vào mép đường. Hắn chống cằm nhìn tôi:
-Cái gì cũng có giá của nó… phải không nào? Nếu cưng muốn thì anh chiều nhưng… với một điều kiện!
” Lại điều kiện!” Tôi nghĩ thầm nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý vì không muốn mọi người lại nói tôi đi chơi đêm hư hỏng bởi vì với bộ đồ quá đẹp và sành điệu này thì có muốn nghĩ chệch đi cũng không được. Họ sẽ chẳng tin tôi nếu tôi bảo rằng tôi đi dự một bữa tiệc sinh nhật bình thường.
-Điều kiện là… cưng hôn tôi!
Tôi tròn mắt lên. Hắn lại bắt đầu mộng tưởng rồi thì phải. Còn lâu tôi mới làm cái trò đó với hắn. Tôi giơ giơ nắm đấm, hàng lông mày ghì lại:
-Anh mơ đi!
-Vậy thì… tôi hôn cưng?
-A..nh… an..h… – Tôi ấp ứ không nói ra tiếng. Đừng tưởng tôi đồng ý đi chơi với hắn là hắn muốn làm gì thì làm. Càng ngày hắn càng tỏ ra quá quắt.
-Hahaha… – Khắc Long bật cười khoái trá sau đó lại quay sang thì thầm vào tai tôi – Dù gì chúng ta cũng đã hôn nhau đến 2 lần rồi cơ mà! Việc gì cưng phải phản ứng mạnh như thế?
Tôi hất mạnh tay hắn và rít lên từ