Pha Lê Đen - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Pha Lê Đen (xem 2423)

Pha Lê Đen

lắp ba lắp bắp, hai bàn tay anh níu chặt lấy bờ vai đang run rẩy của tôi:
– Chẳng phải… chẳng phải chúng ta đã rất hạnh phúc. Chẳng phải em đã từng rất yêu anh hay sao? Chẳng phải…
Tôi gạt tay anh ra, rồi đưa tay mình lên gạt nước mắt:
– Em xin lỗi. Có lẽ giữa chúng ta chỉ là tình cảm nhất thời. Bây giờ tất cả trong em là trống rỗng. Em xin lỗi…
“Cạch!”
Tôi xô cửa bước ra mặc cho Triệu Văn cú giữ tôi lại. Nhưng lúc này, có một luồng sức mạnh nào đó, mạnh hơn cả một cơn bão đã ùa đến, thổi vào tôi, cho tôi sức mạnh – một sức mạnh tinh thần để có thể rời bỏ anh. Không có gì có thể ngăn cản, không có gì, không có bất kì cái gì, điều gì, không có và không có.
.
Tôi cố gắng bước đi trên con đường tấp nập, đôi giày cao gót như một trở ngại lớn đối với tôi, khập khiễng, tôi muốn ngã.
Nhếch môi cười, tôi gỡ đôi giày hơn 10 phân của mình ra, rồi quăng vào thùng rác.
Đi được một đoạn, tôi may mắn gặp buồng điện thoại công cộng. Nhét mấy đồng xu vào, tôi bấm số của một ai…
– Alo! – Đầu dây bên kia vang lên tiếng nhạc ầm ĩ.
– Anh…
– Alo!
– Em… em đây…
– Ai vậy? Sao không nói gì hết?
– Em đã ghen đến chết anh biết không?
. Chap 21
“Tại sao đã là của nhau, mà không nhận ra là của nhau?
Tại sao đã không là của nhau, mà cứ ngộ nhận là của nhau?”
Tôi ngồi giữa ghế đá công viên. Khắc Long đã nhận ra giọng nói của tôi, cũng đã biết tôi đang ở nơi này, nhưng liệu anh có đến hay không?
Trong bộ váy dài phủ cả mặt đất nhưng lại hờ hững bờ vai trần, tôi thấy lạnh lẽo ghê gớm. Nhưng không phải là do từng đợt gió rít qua khiến tôi thấy lạnh, mà có lẽ là do nỗi đau đớn trong tim tôi lúc này.
Tôi đã nhận ra được rằng, trong tim tôi có hình bóng của ai. Không phải là Hiếu Thiên – người trước đây luôn chăm sóc, bảo vệ tôi, cũng không phải là Triệu Văn – người đem đến cho tôi những rung cảm đầu đời. Mà là Khắc Long…
Tôi xin thề, tôi yêu anh không phải vì tiền. Trước đây thì là vậy, nhưng bây giờ thì không. Nếu ai nói tôi yêu anh vì vật chất, nghĩa là đang nhạo báng tôi, nhạo báng tình cảm của tôi. Tôi yêu anh thật lòng.
Thế mà trước nay tôi chưa hề nhận ra…
Và bây giờ thì tôi có thể giải thích được. Tại sao Triệu Văn chưa từng bước vào giấc mơ của mình, mà luôn luôn là anh, là Khắc Long, là con người không thể đặc biệt hơn ấy.
Thực ra, lúc mới rời xa anh để đến với Triệu Văn, tôi đã cảm thấy sự trống trải bao quanh mình. Nhưng tôi không nghĩ đó là vì anh, tôi chỉ nghĩ là vì Triệu Văn ít quan tâm tôi như anh thôi. Để bây giờ, tôi hiểu ra rằng, dù Triệu Văn có yêu tôi đến thế nào, thì sẽ có một lúc – cụ thể là ngay lúc này đây, tôi hiểu được thật sự trái tim mình dành cho ai.
Anh vẫn chưa đến. Hay là anh không đến?
Tôi thở dài, không đứng nữa mà đi lại phía hồ, tựa người vào lan can, soi mình trong làn nước hồ bàng bạc, phản chiếu lại ánh đèn chói loá.
Có một mặt hồ yên ắng như thế… bỗng bị khuấy động bởi giọt nước mắt pha lê.
Trời đang rất lạnh, thế mà sao tôi chợt thấy ấm áp đến lạ!
Nhắm nghiền mắt lại, đôi môi tôi mỉm cười hạnh phúc:
– Anh đến rồi! Cuối cùng anh cũng đến rồi!
Bàn tay anh siết chặt vào tôi hơn, anh thì thào:
– Anh yêu em, Trúc à!
Tôi sững người… Đó… đó không phải là người tôi cần. Tôi đẩy mạnh anh ra:
– Triệu Văn! Sao anh còn chưa đi?
Triệu Văn vẫn không chịu buông tôi ra, thậm chí là càng riết lấy, làm tôi như muốn nghẹt thở.
– Anh yêu em. Anh không dễ dàng từ bỏ em như vậy được.
– Tôi không yêu anh. Tôi…
Tôi chưa kịp nói hết thì Triệu Văn đã khoá môi tôi bằng một nụ hôn ngọt ngào.
Mặc cho tôi dãy dụa, Triệu Văn vẫn không buông tôi ra. Cho đến khi…
– Thằng khốn! Cô ấy không thích, sao mày dám ép hả?
Khắc Long đến, anh túm cổ Triệu Văn lôi ra, rồi giằng tôi lại phía anh.
– Mẹ kiếp! Thằng khốn! – Trông anh lúc này, giống hệt con mãnh thú đang muốn nuốt chửng con mồi Triệu Văn.
– Mày… mày nói lại tao xem! – Triệu Văn cũng cương lên.
Tưởng chừng như Khắc Long quyết “chơi” Triệu Văn đến cùng, thì ngay lập tức bị tôi ngăn lại, tôi ôm đầu, hét:
– Thôi! Đủ rồi!
Tôi thở hổn hà hổn hển, từng đợt gió thổi qua làm tóc cứ bết vào miệng, vào gò má. Trông tôi tức giận vô vô cùng.
Triệu Văn nắm lấy tay tôi:
– Tuỳ em. Cho em cơ hội suy nghĩ, tối nay hãy gọi cho anh. – Nói xong, anh bỏ tay tôi ra rồi bước đi, từng bước không còn nhẹ như trên mây nữa mà nặng chình chịch.
Tôi cũng không có ý định đuổi theo, con người ấy không còn quan trọng với tôi nữa rồi.
Khắc Long đứng trơ người nhìn tôi, anh không bước lại gần, cũng không bước ra xa, không kéo tôi lại, cũng không đẩy tôi về. Anh nhìn tôi, nhìn vào đôi mắt đang sũng nước của tôi.
Tôi cũng nhìn anh, ánh mắt đau khổ vô cùng.
Cho đến khi nhận thấy mình không thể kìm nén thêm được nữa, tôi oà lên, sà vào lòng anh:
– Có phải là quá muộn rồi không? Có phải là quá muộn rồi không anh? Em sai rồi. Em sai rồi…
Anh cũng ghì tôi vào lòng, bàn tay anh vuốt lấy vuốt để mái tóc tôi, như thể mấy ngày qua là hàng chục năm trời dài đằng đẵng, như thể anh và tôi đã xa cách nhau một thời gian quá dài, như thể nỗi nhớ của anh là vô tận.
– Em xin lỗi. Em xin lỗi. Hãy tha thứ cho em. Em xin lỗi. Em…
– …
Anh không nói gì cả, chỉ lẳng lặng ôm lấy tôi, đôi mắt nhắm ghiền.
Tôi sợ hãi, đẩy nhẹ anh ra để nhìn thằng vào anh, ánh mắt đầy lo lắng:
– Sao anh không nói gì cả? Hay là anh không thể tha thứ cho em? Hay là… hay là…
Trông anh vô hồn lắm, gương mặt chẳng mảy may bộc lộ một chút cảm xúc nào. Trong khi đó, tôi vẫn nức nở, nghẹn ngào trong những giọt nước mắt dàn dụa.
– Em xin lỗi anh… Em xin lỗi anh…
Một lần nữa, anh ôm tôi vào lòng, anh nói mà tựa gào lên:
– Tại sao em cứ xin lỗi hoài vậy hả? Tại sao không nói rằng em yêu anh? Tại sao?
– Em… xin lỗi… em… yêu anh…
Luống cuống, tôi níu lấy cổ anh rồi nhướn chân, hôn nhẹ lên môi anh. Cảm giác như mắt anh hơi nheo lại vì đôi môi mặn chát, mang đẫm dư vị của nước mắt.
Nụ hôn anh nóng bỏng như một ngọn lửa, sưởi ấm cả một trái tim nguội lạnh.
Vừa hôn anh vừa hỏi:
– Em có yêu anh không?



Những lúc ấy, tôi không đáp mà chỉ hôn anh… mãnh liệt hơn. Có lẽ, đó sẽ là câu trả lời tuyệt vời nhất chăng?
.
“ Đêm hôm qua ngủ quên trên vai anh đấy. Anh đưa em về nhà, sau đó về ngay. Đ ừng suy nghĩ lung tung nhé cô bé!”
Tôi tỉnh dậy và nhận ngay được mẩu giấy.
Tôi đánh mắt nhìn xung quanh rồi nhủ thầm: “Đúng là thế thật!”
Tối hôm qua tôi đã uống rất nhiều rượu, thậm chí là đã say, nhưng tôi vẫn nhớ như in những gì đã xảy ra. Nhẹ mỉm cười, tôi cảm thấy yêu đời hơn bao giờ hết.
“17 cuộc gọi nhỡ” – Tôi lấy tay bụm miệng, trời đất ơi, ai gọi cho tôi mà lắm thế này?!
Là “My darling” – Triệu Văn.
Đúng rồi, anh dặn tôi gọi cho anh để nói rõ mọi chuyện mà tôi lại quên mất, có lẽ nên xin lỗi và giải thích lại rõ ràng mọi chuyện hơn mới được.
Thế là, tôi lại ngồi bấm bấm điện thoại: “ Em xin lỗi. Em quên mất. Những chuyện tối qua có lẽ anh vẫn nhớ chứ? Chúng ta chia tay rồi. Và có lẽ sau này không nên liên lạc nữa thì tốt hơn. Nhưng dù gì, em vẫn mong chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau

Từ khóa: Pha Lê Đen,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Hay One Way Ticket Full Online

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

Em là học trò của anh thì sao

Bất hạnh do chiếc que thử thai không đúng sự thật

Vợ “đèn đỏ”, chồng cả đêm không được mặc quần áo vì cứ mặc vào là 5 phút sau phải bỏ ra vì…