Pha Lê Đen - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Pha Lê Đen (xem 2447)

Pha Lê Đen

nhẹ nhàng:
– Con xinh quá!
– Con cảm ơn mẹ. – Tôi lí nhí.
– Những bộ đồ này… Là ai mua cho con vậy? Con tự mua à?
Thấy tình hình có vẻ không ổn, nếu tôi không “khơi” ra chuyện gì để nói mà cứ để cho mẹ nói về chuyện học hành, chuyện quần áo, chuyện tôi đã trở thành con người khác thì… sẽ tệ lắm. Tôi vội chuyển đề tài:
– Mấy hôm nay mẹ ăn uống thế nào? Thức ăn người ta nấu vừa miệng chứ ạ?
– Ừ. Các bác sĩ chăm sóc mẹ rất tốt, con à! Con thấy đấy, giờ mẹ rất khoẻ và đã bình phục rồi. Có lẽ… đã đến lúc mẹ xuất viện.
Tôi nhíu mày rồi lại nở nụ cười:
– Vâng. Ở đây mãi cũng ngột ngạt mà. Vết thương đã hồi phục thì tốt quá rồi! Ngày mai con sẽ làm thủ tục xuất viện cho mẹ.
– Hay là ngay hôm nay đi con, mẹ còn phải làm việc kiếm tiền nữa chứ!
Càng nghĩ, tôi lại càng thấy xót xa. Mẹ phải vất vả kiếm ra từng đồng, phải chạy vạy giữa cái nắng chói chang, còn tôi thì lại dùng sắc đẹp của mình để kiếm tiền một cách thật nhàn hạ.
– Mẹ đừng đi bán hàng rong nữa. Con nghĩ rồi, tiền vốn cũng không cần quá nhiều. Chỉ vài triệu là có thể mở một cửa hàng bán mấy thứ vặt vảnh như bánh, kẹo, xà phòng, kem đánh răng,…
Bà nắm lấy tay tôi. Cảm giác như đã có một luồng yêu thương được truyền qua đó, thật ấm áp!
– Thôi con ạ! Mẹ không thấy khổ đâu. Con còn phải dành tiền để nộp học nữa.
Tôi dịu giọng:
– Con có mà mẹ…
Bà không dịu dàng như ban nãy nữa mà chợt trở nên nghiêm khắc.
– Nói thật đi… Có phải… con đã… rồi không?
Tôi vờ hỏi lại:
– Con sao ạ?
– Con là người yêu của một thiếu gia nhà giàu?
Bà nói đúng. Không hề sai. Nhưng… tôi không thể đáp: “dạ” hay “vâng ạ” được.
Sao mà khó khăn quá chừng… Có lẽ, tôi phải tiếp tục trốn tránh?!
– Bây giờ con phải đi học đây ạ! Hôm sau… con sẽ lại tới thăm mẹ.
– Ừ. Vậy con mau đi đi kẻo muộn. – Nói rồi, bà lại nằm xuống.
Tôi chỉnh lại gra trải giường rồi mới đi.
– À mà Trúc này! Cái cậu bạn của con, hay đến thăm mẹ ấy, ở cùng xóm trọ với con à?
– Ai cơ mẹ?
– Cái cậu nhìn thư sinh ấy!
– Dạ… Ý mẹ là anh Thiên ấy ạ?
– Ừ, đúng rồi đấy! Thằng bé ấy tốt lắm, ngày nào cũng đến thăm mẹ. Biết mẹ ở đây buồn nên còn đem cả sách và radio tới cho mẹ nữa này…



Tôi chào mẹ rồi đi đến tiệm café Mộc Lan – nơi trước đây tôi làm việc. Bây giờ cũng đã gần 3h rồi, giờ tôi đi chắc cũng vừa kịp hẹn. Chẳng hiểu sao Đan Quỳnh lại cố ý hẹn tôi ở đây, hay nhỏ lại muốn cho mọi người chứng kiến thêm cái sự thay đổi của tôi? Nhỏ nghĩ người ta cứ “lời ra tiếng vào” là sẽ làm tôi thấy khó chịu, buồn bực hay sao? Oh, nếu thế thì nhỏ nhầm to rồi. Tôi sẽ càng hãnh diện hơn thôi! Minh Trúc đến bữa ăn cũng không no bây giờ có thể ăn mặc sành điệu, hàng hiệu thế này… Những người ở đó chắc chắn sẽ ngưỡng mộ tôi lắm.
– Tới nơi rồi, cô gái!
Tôi giật mình, thì ra đã đến café Mộc Lan từ nãy giờ mà do tôi cứ mải nghĩ vẩn vơ nên không để ý đến.
– Hết bao nhiêu tiền? – Tôi hỏi rồi móc ví ra.
– 80 ngàn.
Tôi gật đầu, lôi ra tờ 100 ngàn. Miệng lại mỉm cười:
– Khỏi thối!
Vậy là ngày hôm nay tôi đã “boa” cho hai gã tài xế bao nhiêu tiền rồi. Đi taxi ai mà cũng gặp người như tôi thì chắc mấy gã này chóng “béo ậy” lên cho coi.
Bước vào Mộc Lan một cách tự tin, mấy chị ngày trước cùng phục vụ với tôi cũng nhìn dữ lắm.
Đột nhiên, một bà chị nào đó bước lại phía tôi:
– Ôi! Trúc! Phải em đấy không hả?
Tôi chớp mắt, tay chống hờ ngang hông:
– Chị biết tôi?
Chị ta ra vẻ khá bất ngờ trước câu hỏi của tôi:
– Ơ hay! Mới mấy tuần trước còn hỏi vay chị tiền, giờ làm như chẳng quen là sao?
Hả? Tôi đã từng mượn tiền chị ta? Sao tôi chẳng nhớ gì vậy nhỉ? Tần ngần một lát, tôi mới sực nhớ ra. Đúng là tôi có mượn tiền của một chị nhân viên nào đó ở đây thật, nhưng chị ta không cho.
Tôi gật đầu:
– À! Đúng rồi. Nhưng cuối cùng vì keo kiệt và bủn xỉn quá, nên chỉ có vài trăm lẻ chị cũng không cho vay cơ mà!?
Chị ta cười đon đả:
– Tại hồi đó chị túng thiếu, chứ không chị chối em làm gì!
– Mệt chị! – Tôi trề môi rồi ngó nghiêng. – Có thấy cô gái nào đeo cặp kính mới vào đây không?
– Có! Có! Có! – Chị tỏ vẻ nồng nhiệt. – Để chị dẫn em đến!
Tôi nhíu mày ra vẻ khó chịu:
– Chị buông tay tôi ra có được không? Tay chị dính đầy sữa đặc kia kìa!
– Ơ thế à? Chị xin lỗi! – Chị ta cuống quýt nói rồi quay sang săm se chiếc vòng đeo tay – loại mới nhất trong bộ sưu tập kim cương PNJ.
Tôi từ từ giãn mặt ra và cười, vẻ thích thú:
– Đẹp lắm, phải không?
– Ừ! Chị nhìn mà thích mê đi được! Em giàu thật đấy! Mới ngày nào còn đi làm thêm, kiếm từng đồng, đi vay, đi nợ. Thế mà bây giờ toàn xài hàng hiệu.
Chị ta vừa nói, vừa níu níu cái vòng tay thanh nhã của tôi. Bực bội, tôi giằng tay chị ta về phía mình:
– Muốn ngắm, thì cứ ngắm! Mắc mớ gì cứ phải dùng cái bàn tay đen đúa của chị mà đụng vào? Chị làm tôi RẤT khó chịu đấy! – Tôi nói, nhấn mạnh chữ “rất” một cách đanh đá.
Tôi không đanh sao được? Đồ đắt tiền chứ có phải 1 đồng, 2 đồng đâu mà chị ta thích sờ là sờ, chạm là chạm cơ chứ?
– Ghê gớm!
Tôi thoáng nghe cô ta lầm bầm. Không quên lườm một cái, tôi mới bỏ đi vào trong. Cái loại con người 2 mặt! Đúng là chẳng ra gì. Thà ngay từ đầu chị ta tỏ thái độ đấy với tôi còn hơn là giả vờ quý mến mà sau lưng rủa thầm như vậy. Tôi chẳng thích. Cứ thẳng thắn, sống thật với nhau có phải khoẻ hơn không. Nghĩ vậy nhưng thực tế thì tôi lại không làm được, tôi vẫn phải tỏ ra yêu Khắc Long lắm cơ mà?!
– Trúc!
Nghe thấy tiếng gọi, tôi liếc qua bên này, ngó sang bên kia. Mãi cho đến khi tôi nhìn lên trên tầng 2 – nơi có không gian thoáng đãng, thì mới thấy Đan Quỳnh.
– Tới lâu chưa? – Tôi hỏi trổng.
Mặc kệ tôi nói trổng, nhỏ vẫn tỏ ra lịch thiệp, nhỏ từ tốn:
– Tớ mới đến thôi.
– Ừ. – Tôi gật. – Vậy thì tốt! – Rồi như giải thích cho câu nói của mình, tôi cười nhẹ, làm làn môi bóng bẩy màu anh đào thêm nổi bật. – Tớ vốn không thích để người khác đợi, vì tớ cũng chẳng thích đợi người khác.
– Vậy thì khổ cho cậu quá rồi!
Tôi nhướng mày:
– Khổ?
– Ngày nào cậu cũng phải đợi Khắc Long?
Đúng như lời Đan Quỳnh thật. Việc tôi đợi hắn nay đã là chuyện thường, tôi đã sớm quen với điều đó rồi nên chẳng mấy bận tâm. Nhưng khi nhỏ nói với tôi như vậy, nếu tôi “ừ”, tôi sẽ chạnh lòng lắm. Thế nên tôi quyết định trả lời sai sự thật.
– Làm gì có! Chỉ có hắn đợi tớ thôi, tớ mà phải đợi hắn sao?
– À! Ừ! Tuỳ cậu thôi! – Nhỏ nói như thể nhỏ biết tôi nói dối mà vẫn cố làm cao vậy. Hay nhỉ?
Tôi nhún vai rồi cho qua chuyện đó.
– Cậu hẹn tớ tới đây… có việc gì?
Đan Quỳnh niềm nở:
– Mình gọi đồ uống đã, rồi nói chuyện ha? – Nói rồi nhỏ mỉm cười với chị phục vụ rồi quay sang tôi: – Cậu dùng gì?
– Nước cam được rồi!
– Vậy cho em 2 nước cam đi chị!
Nghe vậy tôi liền chen vào ngay:
– 1 nước cam, 1 dừa tươi.
Đan Quỳnh khẽ nhún vai. Có lẽ nhỏ đã hiểu, tôi không thích “đụng hàng” chăng?
Tôi nói nhanh:
– Vào chủ đề đi! Tớ đâu có nhiều thời gian, cậu biết đấy!


Từ khóa: Pha Lê Đen,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử

Choáng Váng Phát Hiện Ra “Bộ Mặt Thật” Của Bạn Gái Hotgirl Nhờ… Một Cơn Mưa Rào

Cầm thẻ đi rút tiền lương của chồng thì thấy chồng ôm bồ vào nhà nghỉ, vợ sề làm ngay chuyện động trời

Ánh hoàng hôn mỏng manh

Vợ choáng váng nghe bồ già vạch mặt chồng Sở Khanh