Ông xã thần bí không thấy mặt - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
The Soda Pop

Ông xã thần bí không thấy mặt (xem 5711)

Ông xã thần bí không thấy mặt

ay cho Lujia, khiến thằng nhóc này vui vẻ! Ngoài ra còn phải thương lượng một chút với anh trai cháu, theo tập tục người Trung Quốc các cháu, cha mẹ không còn, anh cả như cha, đúng không?” Herga đã đi ra ngoài.


Phỉ Nhi không nói gì, chuyện này là sao? Ngay cả tập tục Trung Quốc cũng rõ ràng! Nhưng mà, theo ý cô, anh trai nhất định sẽ không đồng ý!


Ban đêm, bộ lạc tiến hành tiệc lửa trại lớn, người trong tộc vây quanh đống lửa nướng thịt uống rượu, vừa nhảy vừa hát.


“Cái gì? Phỉ Nhi muốn gả cho anh trai Rusa?” Lãnh Dực vừa uống xong ly rượu, nghe thấy Cầu Chí Dương nói những lời này, rượu đầy miệng đều phun ra, lại phun đầy lên quần áo Cầu Chí Dương.


Cầu Chí Dương lau vết rượu nhíu mày, “Đúng vậy, cậu kích động cái gì?”


“Không thể! Không thể để Phỉ Nhi gả cho cậu ta!” Trong lòng Lãnh Dực như đốt lửa, còn mang theo vị chua cực mạnh.


“Tại sao?” Cầu Chí Dương nhìn cậu ta chằm chằm, thù địch trong mắt chưa tiêu, “Lujia là một người đàn ông tốt, tình nguyện giúp Phỉ Nhi nuôi đứa bé, còn tốt hơn người đàn ông không chịu trách nhiệm nhiều!”


Trên mặt Lãnh Dực lúc đỏ lúc trắng, nhưng lại không biết nói ra sao, chẳng lẽ nói anh yêu Phỉ Nhi? Đứa bé là của anh? Vậy sao có thể nói ra miệng? Anh yêu Phỉ Nhi sao? Anh quả thật không rõ, nhưng cảm thấy nếu như muốn Phỉ Nhi gả cho Lujia, anh hoàn toàn không đồng ý.


“Ý của tôi là, nơi này là bộ lạc không văn minh, nơi hoang dã man rợ, Phỉ Nhi không quen đất cát, lại có rắn độc thú dữ, Phỉ Nhi là thiên kim tiểu thư, được nuông chiều từ bé, sao thích hợp với nơi này?” Lãnh Dực tự tìm cho mình một cái cớ thích hợp nhất.


Cầu Chí Dương cười nhạt, “Sao cậu xác định được Phỉ Nhi không thích hợp với nơi này? Đúng vậy, Phỉ Nhi là thiên kim tiểu thư, lại được nuông chiều từ bé, vậy thì càng cần một người đàn ông biết lạnh hiểu nóng khăng khăng một mực yêu con bé, thương con bé, nuông chiều con bé, tôi cảm thấy Lujia hết sức phù hợp.”


“Nhưng mà, Lujia là người ngoại quốc! Sao mà tốt đẹp gả cho người ngoại quốc như vậy? Cuộc sống ngôn ngữ và ẩm thực đều có khác biệt, Phỉ Nhi sẽ không quen!” Lãnh Dực gấp đến mức tìm kiếm đủ cớ ngăn cản hôn nhân này.


“Đừng hy vọng, Phỉ Nhi lớn lên ở Mỹ, những chuyện này không có vấn đề gì!” Cầu Chí Dương lườm cậu ta, chỉ chỉ về phía đống lửa, “Cậu xem, hai người bọn họ rất vui vẻ!”


Lãnh Dực nhìn theo ngón tay của cậu ta, chỉ thấy Phỉ Nhi và Lujia đang ăn thịt nướng, Lujia gỡ một miếng, mỉm cười đưa đến bên miệng Phỉ Nhi.


Phỉ Nhi khẽ mỉm cười, nhận lấy thịt nướng, cắn nhẹ một miếng, chậm rãi nhai nuốt trong miệng.


Trong lòng Lãnh Dực bốc hỏa, lạ thường mà xông tới trước mặt cô, cướp lấy thịt nướng trong tay cô ném xuống đất, “Ăn thịt nướng ít đi, thứ này gây ung thư, em còn mang thai đó!”


Chương 342: Ngoại truyện 39


Phỉ Nhi kinh ngạc mà nhìn anh, sau đó nổi nóng, “Có chuyện gì của anh? Xấu xa! Anh trả thịt nướng cho tôi!”


Bản thân Lãnh Dực cũng ngây ngẩn, anh làm sao vậy? Lại có hành vi kích động như thế, nhưng mà, anh không thể đưa mắt nhìn Phỉ Nhi lấy hôn nhân làm trò đùa! Huống chi bé cưng của cô…


“Phỉ Nhi, anh có lời muốn nói riêng với em.” Anh lấy dũng khí.


“Có lời gì cứ nói ở đây đi! Chẳng lẽ giữa chúng ta còn có chuyện không thể để mọi người nhìn thấy?” Phỉ Nhi quay đầu sang bên cạnh.


Vẫn là Lujia nhìn cảm thấy băn khoăn, đẩy đẩy khuỷu tay Phỉ Nhi, “Phỉ Nhi, hai người tâm sự đi, anh đi qua bên kia lấy gì đó cho em!”


Mắt thấy Lujia đi xa, Lãnh Dực mới nhỏ giọng nói với Phỉ Nhi, “Phỉ Nhi, em đừng tức giận nhất thời, kết hôn là chuyện lớn cả đời, không thể tùy tùy tiện tiện!”


“Sao anh cho rằng tôi tùy tùy tiện tiện? Lần này không biết tôi có bao nhiêu thận trọng! Lujia đối xử rất tốt với tôi, đời này tôi còn chưa bao giờ được hưởng thụ đàn ông nuông chiều như vậy, tôi cảm thấy Lujia rất thích hợp với tôi, tôi rất hạnh phúc! Mong anh đừng gièm pha hạnh phúc của tôi!” Phỉ Nhi trợn tròn mắt.


“Phỉ Nhi, em bình tĩnh một chút, anh không có ý này.” Hai tay Lãnh Dực đè chặt vai cô, muốn vỗ về tâm tình kích động của cô.


Ánh mắt Phỉ Nhi rơi lên tay anh, lạnh giọng, “Lấy tay của anh ra, tôi không hy vọng ông xã của tôi nhìn thấy người đàn ông khác động tay động chân với tôi.”


Ông xã? Người đàn ông khác? Nghe Phỉ Nhi gọi vậy, trong lòng Lãnh Dực rất không thoải mái, trong lời nói cũng phủ lên một tầng cô đơn, “Phỉ Nhi, em thật sự cảm thấy Lujia rất tốt sao?”


“Đúng!” Phỉ Nhi trả lời không chút do dự.


“Phỉ Nhi! Em đừng như vậy! Mang con của anh gả cho người khác, người ta có thể tiếp nhận sao? Đừng nói đứa nhỏ không phải của anh, anh biết rõ! Đêm đầu tiên của em là của anh, từ đó về sau em vốn không hề có tiếp xúc với người đàn ông khác, không là của anh thì của ai?”


Đứa bé! Đứa bé! Vẫn là đứa bé! Ánh mắt Phỉ Nhi dần lạnh lẽo, rơi vào trên mặt Lãnh Dực, đường nét tiêu chuẩn của anh khiến cho cô dường như chỉ có thể quăng vào trong lòng một bóng ma.


“Đúng vậy, đứa nhỏ là của anh, nhưng mà, tôi đã nhờ Herga phá nó giúp tôi, hiện giờ, là một mình tôi, cam tâm tình nguyện gả cho Lujia, không có con của anh! Cũng không có chuyện gì của anh!”


Trong lòng Lãnh Dực giống như bị tàn nhẫn đào đi. Đứa nhỏ không có? Sinh mạng làm cho anh tràn ngập hy vọng lập tức rơi vào vực sâu tuyệt vọng, có trời biết, anh muốn có một đứa nhỏ không dễ, nhưng mà, cái này không thể trách Phỉ Nhi, tình một đêm của anh và Phỉ Nhi vốn là một trò đùa ác độc của Lãnh Ngạn, đứa nhỏ cũng là kết quả ngoài mong muốn, nếu như Phỉ Nhi có thể tìm được hạnh phúc, ngoại trừ chúc phúc anh còn có thể nói cái gì?


Dần buông tay, hai tay nhét vào túi quần, cúi đầu, “Được rồi, chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc là được.”


Phỉ Nhi nhìn bóng dáng ủ rũ của anh, trong mắt tràn đầy hận, quay đầu chạy về phía Lujia, trong lòng thì mắng anh xối xả…


Lãnh Dực đặt bản thân mình vào trong bóng tối của cánh rừng, lẳng lặng quan sát tiếng động xôn xao của thế giới này.


Khuôn mặt tươi cười của Phỉ Nhi trong ánh lửa giống như một đóa hoa hướng dương xán lạn, nhưng mà, mặt trời không phải anh…


Như vậy, rất tốt, anh thở dài, mỉm cười, mình là người tàn tật, có tư cách gì làm mặt trời cho Phỉ Nhi? Rõ ràng là mỉm cười, rõ ràng là chúc phúc, nhưng chua xót vẫn không ngừng lan tràn trong lòng.


Cảm giác này dường như thật quen thuộc, năm đó khi biết được Tĩnh Lam yêu Lãnh Ngạn, trong lòng cũng ê ẩm như vậy, khổ sở như vậy, đây phải chăng chứng minh, anh thật sự yêu Phỉ Nhi?


Nghi ngờ…


Thôi, cái này đã không quan trọng! Phỉ Nhi đã tìm được hạnh phúc của cô ấy rồi, không phải sao?


Mỗi người đã tìm được hạnh phúc, trừ anh ra.

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Cổ Tích: Phân Xử Tài Tình

Truyện Nước Mắt Sao Bắc Cực Full

Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh Full

Truyện Bước Qua Yêu Thương Full

3 năm, chịu kiếp chung chồng tủi nhục…