Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải (xem 2607)

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

hược. Khi Cổ Thược cứng nhắc nhìn anh, anh thậm chí còn vươn đầu lưỡi, chậm rãi lướt qua môi mình, bắn ra một nụ hôn gió với Cổ Thược.
“Con nhìn cái gì vậy?” Mẹ Cổ đưa ra một câu nghi vấn, Cổ Thược lại cứng họng, ngay cả hô hấp cũng không dám.
“Không!!!” Cổ Thược không chút nghĩ ngợi thẳng cổ, cơ mặt không nhịn được kích động mà giật giật, tim sắp vọt tới cổ.
Một tay mẹ Cổ chống nạnh, “Còn chưa đi rửa bát? Còn muốn ườn xác đến khi nào?”
“A!” Cổ Thược nhảy xuống không chút nghĩ ngợi, trực tiếp bay qua người nào đó, nhanh chóng vòng đến trước mặt mẹ già, “Con đi bây giờ, đi bây giờ…”
“Đợi một chút.” Mẹ Cổ chỉ chỉ dưới chân cô, “Đi dép.”
Dép!? Dép ở đâu?
Ánh mắt Cổ Thược đảo khắp nơi, chân giường không có, bên phải không có, lẽ nào….
Người đàn ông nằm trên mặt đất, tay ôm một bộ phận nào đó, vẻ mặt có chút vặn vẹo, ngón tay lặng lẽ chỉ chỉ dưới người mình.
Thế kia thì đi thế nào? Chẳng lẽ bảo hắn đứng lên? Sau đó bị mẹ già bắt tại trận?
“Được chưa? Chia bài xong rồi.” Cách vách truyền tới tiếng gọi mất kiên nhẫn của bố Cổ.
“Đến đây…” Mẹ Cổ đáp lời, liếc nhìn con gái mình, “Con lên lầu, đem lá trà thượng hạng của chú Chân xuống đây.”
“Vâng!” Cổ Thược vội vàng đáp, đưa mắt nhìn mẹ già bỏ đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“A…” Mới bước một chân ra khỏi cửa, mẹ Cổ giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, xoay người, “A Lãng đâu? Sao không thấy?”
Cổ Thược chỉ chỉ ngón tay lên đỉnh đầu, cười một cách giả tạo, “Có thể đã về rồi chăng?”
“Ừ.” Mẹ Cổ không nghi ngờ gì, vội vàng trở về căn phòng bên cạnh, âm thanh cạch cạch lại vang lên lần nữa.
Toàn thân Cổ Thược xụi lơ, đặt mông ngồi trên mép giường, cảm thấy sau lưng lạnh lạnh.
“Không được, mình không thể ở nhà nữa, quá nguy hiểm.”
Hôm nay suýt chút nữa cô lỡ lời, lại suýt chút nữa bị bắt gian tại giường, nếu còn thêm hai ngày nữa, bí mật của cô sớm muộn sẽ bị vạch trần, mặc dù ở kia nguy hiểm nhưng cũng chỉ có một mình Chân Lãng, dù sao cũng tốt hơn bốn đôi mắt trừng trừng ở đây.
Người nào đó ngồi dậy từ trên mặt đất, dựa vào mép giường, quần áo lộn xộn, “Lần sau em còn dẫm mạnh như thế nữa, chỉ sợ em sẽ phải trở thành bà cô già còn nguyên tem.”
“Dẫm phải anh sao?” Cổ Thược còn chưa định thần, lời nói cứ thuận mồm mà ra, “Muốn tôi giúp anh xoa bóp không?”


Chương 42: Cổ Thược trốn nhà


Cổ Thược lén la lén lút thò đầu dò xét, bố còn chưa tan sở, mẹ già đang ôm baby ra đường đi dạo, lúc này không chạy còn đợi lúc nào?
Nhanh chóng rút vali ra, len lén nhét hết tất cả những thứ đã chuẩn bị vào, như tên bay kéo cửa chạy ra.
Đối với cô mà nói, trong nhà là nơi chứa đầy thị phi, không nên ở lâu, biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng bỏ chạy, dù sao cứ chạy về bên kia đã, rồi tùy tiện tìm một cái cớ không phải được sao? Bố mẹ còn có thể trách móc cái gì?
Cổ Thược viết mấy dòng lên giấy rồi vứt trên mặt bàn, cầm vali nhỏ của mình rồi phóng đi.
Khi cô đang chờ thang máy, di động bỗng nhiên truyền tới tiếng tin nhắn.
Vội vã liếc nhìn, ánh mắt Cổ Thược híp lại, nắm tay nắm chặt.
“Bà xã ở đâu vậy?” — Ông xã thân yêu.
Hắn còn dám động vào di động của mình? Lại còn dám đổi một cái tên vô sỉ như thế!
Cổ Thược cắn răng, nhét di động vào trong túi áo, vờ như mình chưa từng nhận được tin nhắn.
Nếu không phải tại hắn, liệu cô có đến mức ngay cả chỗ dung thân cũng không có hay không?
Nếu không phải tại hắn, liệu cô có đến mức sợ bố mẹ phát hiện ra mà chạy trốn hay không?
Nếu không phải tại hắn, liệu cô có sợ không thể qua hết ngày hôm nay thế này không?
Sau khi suýt chút nữa bị bắt gian ngày hôm qua, cô cứ nhắm mắt lại là lại thấy mẹ già đứng bên cạnh bắt gặp cô và Chân Lãng lăn lộn trên giường, sau đó ép cô từ nay trở đi phải sống cùng Chân Lãng. Lại sau đó nữa, cô mơ thấy từ nay mình sẽ bị Chân Lãng ức hiếp, bóc lột, bắt làm việc như trâu như ngựa đến chết, ngay đến đó thì cô tỉnh lại, mồ hôi lạnh đầy người, cũng không thể ngủ tiếp được nữa.
Hôm đó, khi trời tờ mờ sáng, cô lặng lẽ đứng dậy sắp xếp những vật dụng của mình, chuẩn bị trốn nhà, sau khi đợi suốt một ngày, cuối cùng cũng có cơ hội trước cơm tối, trong nhà không có ai.
Cô căn bản không muốn để ý đến tin nhắn của Chân Lãng, bây giờ Cổ Thược chỉ một lòng muốn chạy thật xa, cách sao chổi Chân Lãng này được bao xa thì cách.
Thang máy dừng ở tầng một, Cổ Thược cảnh giác thò đầu ra, xem có bóng dáng bố mẹ mình hay không. Đảo một vòng phía trước, không có bất kì người quen nào, rất tốt…
Cổ Thược nhanh chóng chuồn ra khỏi thang máy, ôm túi quần áo chuẩn bị thẳng tiến về phía cửa lớn.
Vừa mới bước ra ngoài được một bước, bên tai truyền tới tiếng cười lười nhác, “Bà xã, sắp ăn cơm rồi em còn đi đâu?”
Bên cạnh thang máy, một người nào đó đang nhàn nhã dựa vào tường, hai tay cắm trong túi quần, nhìn bóng người vừa lén lút bước ra, trong mắt tràn ngập ý cười.
Bóng người giật bắn, Cổ Thược lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhảy bật về phía trước, đưa tay che miệng người kia, thấp giọng uy hiếp, “Tôi đã nói không được gọi tôi như thế!”
Người nào đó thuận thế ôm eo cô, môi hôn trộm lên lòng bàn tay cô, Cổ Thược rụt tay lại, vẫy vẫy tay trên không trung, ra vẻ chê bẩn.
Ánh mắt Chân Lãng dừng trên vali nhỏ dưới chân cô, “Em yêu, em muốn đi đâu nha?”
“Tôi…” Cổ Thược hoảng hốt, “Tôi đi dạo phố.”
“Đi dạo phố mà phải mang theo hành lý to như thế, có mệt hay không a?” Chân Lãng tươi cười, “Anh giúp em nhé?”
Ôm chặt lấy vali của mình, Cổ Thược hoảng hốt nhìn xung quanh, “Không cần!”
“Không đi dạo sao?” Chân Lãng không có ý bỏ cuộc, “Anh cũng muốn mua một số thứ, nếu đúng dịp như vậy không bằng đi cùng nhau đi.”
“Tôi không muốn!” Cổ Thược từ chối theo trực giác, trong ánh mắt tràn ngập phản kháng.
Cô muốn đi, cô muốn trở về cuộc sống tự do của mình, cô không muốn ở đây lo lắng, càng không muốn dính tới người này.
Chân Lãng nắm lấy tay cô, Cổ Thược cố sức vùng vẫy, cậy mở từng ngón tay anh, “Không đi, tôi không đi, tôi có việc.”
“Em còn lằng nhằng nữa, mẹ anh và mẹ Cổ sẽ về đến nơi.” Giọng nói Chân Lãng bình tĩnh, “Trước khi ra khỏi nhà mẹ anh nói năm giờ sẽ về, bây giờ còn mười phút nữa là đến năm giờ, em có đi hay không?”
Bị mẹ già bắt gặp…
Đi cùng Chân Lãng…
Cổ Thược không chút do dự đứng vững, nở một nụ cười rất nịnh nọt, “Chúng ta đi đâu? Chân đại thiếu gia, ngài muốn mua gì? Cần tiểu nhân giúp gì chăng?”
Chân Lãng cầm tay cô lên, trong nụ cười tràn ngập bất lực đối với cô, “Đi nhanh đi.”
Bước nhanh theo hắn, lúc này Cổ Thược mới phát hiện trong tay Chân Lãng cũng xách một chiếc vali, đang muốn lên tiếng hỏi thì Chân Lãng đã đưa tay ngăn chiếc taxi tiếp theo rồi nhét cô vào trong xe.
Cất hành lý xong, Chân Lãng ngồi vào bên cạnh cô, lúc này mới bình tĩnh lên tiếng, “Sân bay.”
Sân bay?!
Trong ánh mắt kinh ngạc của Cổ Thược, Chân Lãng đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn của cô, “Nha đầu, không chịu nổi, muốn chạy trốn rồi?”
“Nào có?” Cổ Thược đánh chết cũng không thừa nhận, “Tôi về làm việc, “Golden Sunflower” không thể không có tôi.”
“A…” Chân Lãng dài giọng, “Vậy thật tốt, có bạn, buổi sáng anh mới nhận được điện thoại phải nhanh chóng trở về, có một cuộc phẫu thuật lớn đang chờ anh.”
Nhìn vẻ mặt kia, c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chồng coi tiền hơn cả mạng sống của con

Mình buông rồi cậu nhé

Sau đêm tân hôn, mẹ chồng đã hùng hổ dắt con dâu trả về ‘nơi sản xuất’

Truyện Dành Cho Những Trái Tim FA Full

Sắp đến mùng 8/3, tôi lại thấy sợ trước áp lực phải tặng quà bạn gái