Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải (xem 2643)

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

người khác là ai? Cô có dám nói với cảnh sát không? Nhiều con mắt nhìn thấy người mẫu trên tờ báo như thế, vậy mà bọn họ lại nói người mẫu không phải Cổ Thược tôi. Đương nhiên cô cũng có thể nói đó là tôi, nhưng như vậy có nghĩa chính miệng cô thừa nhận đạo hình người khác kiếm lời, không biết xí nghiệp Vương thị sẽ bồi thường bao nhiêu nhỉ? Không bằng tôi không đi, chờ cảnh sát tới, được không? Rồi lại gọi một cuộc điện thoại để giới quảng cáo toàn thành phố đều biết một chút?”
Cô càng nói, sắc mặt Vương Thiếu Hoàn càng trắng, Cổ Thược cúi đầu xuống nói bên tai cô ta, “Tấm hình, cô có thể không tháo xuống, ảnh này chụp cũng không tệ, tôi sẽ gửi lên internet, hai chúng ta cùng nổi tiếng!”
Cổ Thược vênh mặt bỏ đi trong ánh mắt ngây ngốc của mọi người, để lại Vương Thiếu Hoàn với bộ ngực ướt nhẹp và bảy tám cấp dưới đang vất vả nâng cô ta lên.
Lúc này, tiếng điện thoại chói tai vang lên, Vương Thiếu Hoàn run rẩy vươn tay cầm lấy điện thoại, trong điện thoại phát ra tiếng rống thịnh nộ, sắc mặt cô ta lại càng trắng bệch, cả người run run rẩy rẩy.
Không biết từ khi nào, điện thoại đã rơi khỏi tay, cô ta xụi lơ trên ghế, sắc mặt hoang mang ngốc nghếch.
Sao lại thế này, sao lại thế này, vì sao lại… thế này.


Chương 31: Ở chung lần nữa


Hôm nay Cổ Thược rất vui, bởi vì sau khi trở về từ xí nghiệp Vương thị, người đại diện của công ty đã gọi điện tới, cô đã tìm được phòng trọ.
Tất cả đồ gia dụng đều đầy đủ, hoàn thiện đủ bộ, trang trí đẹp mắt, quan trọng nhất là đã được rời khỏi “Golden Sunflower”. Thì ra chủ nhà mới ở được hai năm đã ra nước ngoài du học, đi đã được ba năm mới vội vàng giao cho đại diện của công ty cho thuê, kết quả là Cổ đại tiểu thư trục lợi.
Nhìn qua phòng ở, Cổ Thược tỏ vẻ vô cùng hài lòng, thanh toán hẳn một năm tiền thuê. Khi quay về studio lấy đồ đạc, thấy Phương Thanh Quỳ đang bận bịu trong phòng nên cô viết lại địa chỉ mới của mình, đặt lên bàn rồi vội vã bỏ đi.
Cô ở trong nhà vui vẻ quét dọn, ngâm nga hát, mang dồ dùng của mình sắp xếp ra.
Căn phòng rất lớn, không nhỏ hơn phòng của Chân Lãng là bao nhiêu, đủ không gian ột mình nàng hoạt động, nhất là cái giường to trong phòng ngủ, vừa nhìn một cái cô đã muốn nhảy lên lăn lộn.
Đối với ăn ở cô không có yêu cầu gì nhiều, chỉ có một ước mơ duy nhất đó là có một cái giường lớn để nửa đêm đang ngủ không lăn xuống đất, giường ở nhà trọ trước rất nhỏ, chặt đứt ảo tưởng của cô, hôm nay xem như giấc mơ thành sự thật.
Tính toán một hồi rồi đi siêu thị mua sắm, cô mua một lốc bia nhét vào tủ lạnh, lại mua cả một đống đồ ăn vặt, ánh mắt cô sắp cong thành trăng khuyết trên trời, lại càng đắm chìm trong mơ mộng.
Khắp mình mồ hôi dính dính rất khó chịu, cô rút một cái áo sơ mi rồi bước vào phòng tắm, thong thả đi tắm một cái.
Đang vui vẻ tắm rửa, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông cửa.
Có lẽ là Phương Thanh Quỳ nhìn thấy địa chỉ, chạy đến thăm cô đây.
Cổ Thược tiện tay túm một cái khăn lông lau lau, cô lên tiếng trả lời, “Đợi một chút, đến đây.”
Nắm vào áo sơ mi để bên cạnh, Cổ Thược mới phát hiện không đúng —- chất liệu cao cấp, sờ trong tay rất thoải mái, nhưng không có đăng-ten, không có cúc áo dạ quang, hình như không phải của cô!
(Cô này mặc loại thời trang gì đây????)
Mở áo ra, không ngoài dự đoán, đây rõ ràng là áo nam.
Sao cô lại thu cả áo của Chân Lãng đến thế này?
Nghĩ đến cái tên này, cô không khỏi cảm thấy khó chịu. Chuyện buổi sáng đã nói rõ ràng cho cô biết việc này hoàn toàn đều xuất phát từ Vương Thiếu Hoàn, không có chút liên quan đến Chân Lãng, cô lại ác độc đập phá phòng của hắn như vậy, còn găm hình của hắn lên cánh cửa, dường như hơi quá đáng.
Nhưng một chút khó chịu này rất nhanh đã bị cô đá bay, nếu không phải vì ảnh hưởng của sao chổi kia cô sao có thể trở thành đối tượng để người ta lợi dụng?
Đều là lỗi của hắn!!! Cô rất kiên định an ủi chính mình.
Ngoài cửa, tiếng chuông càng nóng nảy hơn, Cổ Thược vội vã mặc áo sơ mi lên, chân không vội vàng ra ngoài.
“Thanh Thanh…” Giọng nói nhiệt tình khi nhìn đến người trước mặt lập tức lên ột quãng tám, “Sao anh lại đến đây?”
Người bên ngoài, ngón tay giữ cửa, hai chân nhàn nhã vắt chéo. Trên sơ mi mở một cúc áo, cổ áo có chút nhăn nhúm, áo khoác tùy tiện vắt trên cánh tay, ánh mắt nhìn cô thâm sâu khó hiểu.
“Có người phá phòng của tôi, tôi đến tìm bồi thường.” Hắn nhìn vẻ mặt biến hóa thần kỳ của Cổ Thược mà không nhịn được mỉm cười.
Chân Lãng cúi người về phía trước, Cổ Thược ý thức lùi về sau hai bước, hắn không chút ngần ngại tiến vào cửa.
“Không phải tôi!” Cô ngẩng đầu lên, rất không chí khí mà nói dối.
Thân hình vì ở trong sơ mi mà càng thêm thon dài, mái tóc tí tách nhỏ nước lại càng bớt đi vài phần khí thế. Nước nhỏ trên đầu vai thấm ướt áo sơ mi, dính trên cánh tay trắng nõn bên trong, hai má vì hơi nước mà càng thêm trắng mịn, môi hồng hơi bĩu ra, cô cảnh giác trừng mắt nhìn hắn.
Dưới sơ mi khó khăn lắm mới che được cái mông, hai chân trần thon dài dẫm lên đất, phía sau còn có vệt nước hình bàn chân.
Hắn hài lòng cười, ngón tay vuốt lên áo sơ mi của hắn, “Vậy quần áo của tôi thì sao? Em trộm quần áo của tôi làm gì?”
Cô rụt lại, “Không, không phải trộm.”
“Chứng cứ ở đây mà.” Nụ cười của hắn càng lớn hơn, thuận tay đóng cửa lại, “Tôi nghĩ, giữa chúng ta có rất nhiều ân oán phải từ từ tính toán.”
“Đâu có…” Lời của cô vừa ra khỏi miệng, dưới ánh mắt nghiền ngẫm của hắn lại chuyển sang hướng khác, “Anh, anh đi ra ngoài, tôi muốn ra ngoài mua đồ.”
Hắn ngang ngạnh tiến vào thêm một bước, Cổ Thược lại rất không khí thế thối lui, mắt trợn tròn nhìn hắn đóng cửa.
“Dép của em đâu?” Mặc dù đã là tháng năm nhưng hai chân trần của cô bước trên đất vẫn cực kỳ chối mắt.
Cổ Thược nhìn bên cạnh sofa, trong âm thanh nghiêm khắc của hắn mà chỉ chỉ.
“Sợ gì, còn một…” Chữ ‘đôi’ còn chưa ra khỏi miệng, cô đã phát hiện đôi dép hổ con của cô đã bị Chân Lãng lấy mất.
Cổ Thược phồng má, đôi chân to đùng kia đi vào đôi dép nữ của cô không sợ rách sao?
Chân Lãng rất tự nhiên duỗi tay ra, đưa áo khoác tới trước mặt cô, “Cầm lấy.”
Cổ Thược còn đang ai oán cho đôi dép, hoàn toàn vô thức nhận lấy, cho đến khi ôm vào lòng rồi mới đột nhiên phản ứng lại mình đang làm gì.
Cúi người một cái, hai tay Chân Lãng nâng chân cô lên, ôm cả người cô vào lòng.
Cô nắm chặt áo Chân Lãng, “Anh làm gì thế?”
“Đưa em đi lấy dép.” Bước ba bước đến sofa, để cô xuống, Chân Lãng cầm lấy một đôi dép hổ con khác. Thừa dịp này, Cổ Thược lùi đến một góc sofa khác, ôm áo khoác Chân Lãng trước ngực, tròn đôi mắt lanh lợi, vẻ mặt vẫn phòng bị.
Cầm đôi dép trong tay, Chân Lãng ngoắc ngoắc tay với cô, “Lại đây.”
Cô lắc đầu, càng lùi ra xa hơn.
Một cánh tay dài vươn ra, mắt cá chân của cô đã rơi vào tay hắn, tươi sống kéo người kia ngã trên sofa, Cổ Thược vặn vẹo muốn rút về lại càng làm quần áo nhô lên cao hơn.
Ánh mắt Chân Lãng tối sầm lại, “Còn động nữa tôi sẽ đánh vào mông em.”
(bạn Thược, biết lỗi chưa? Quá đáng vừa thôi, người ta kiềm chế có giới hạn nha)
Hai bàn tay rất tự nhiên che lên mông mình, đại tiểu thư dũng mãnh nhà họ Cổ nhất thời mất đi năng lực chống cự, bị đại thiếu gia

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Anh dùng hàng giả lâu rồi nên không phân biệt được à?”

Là Con Gái, Điều Quan Trọng Nhất Khi Yêu Là Được Tôn Trọng!

Trước khi chết người ăn mày cầu xin: “Xin cô hãy nuôi con trai tôi”, cô gái hoảng sợ nhưng vẫn nhận và cái kết sốc sau 10 năm

Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc – Phần 2

Lỡ có bầu sinh đôi, tôi không biết chính xác của chồng hay anh hàng xóm nước ngoài