Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
The Soda Pop

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải (xem 2610)

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

ợc nảy lên, mơ hồ đau đau.
Lão mẹ trước khi đi đã dặn đi dặn lại rằng cô đừng đi tham gia cái gì mà xem mặt vô nghĩa kia nữa, cô cũng chỉ gật đầu lung tung ứng phó, bây giờ…
“Cô ấy đi đâu ạ?” Ánh mắt Chân Lãng đảo qua, ngừng lại một lát.
Tay Cổ Thược để trên bàn nhanh chóng nắm lại, thân thể không tự chủ được nhổm nhổm lên, có chút nóng nảy.
Nếu bị lão mẹ của cô biết được cô âm phụng dương vi, chỉ sợ sẽ lập tức vác dao phay tới tìm cô tính sổ, nhưng lúc này quyền chủ động lại ở trên tay Chân Lãng… (bề ngoài nghe lời, bên trong thì chống lại)
Nửa chống má, Cổ Thược hướng về phía Chân Lãng làm một vẻ mặt cầu xin, giấu giấu diếm diếm ngược lại biến thành thập phần mờ ám.
Ánh sáng trong mắt Chân Lãng chợt lóe lên, nhấc nhấc lông mày, không tiếng động trao đổi ý tứ ngầm giữa bọn họ.
—— giúp cô gạt người tôi có lợi gì?
—— tính là tôi thiếu của anh một cái nhân tình có được không?
—— tất cả việc nhà cô làm?
—— tôi làm!
—— sẽ không quăng quật đập bể thứ gì?
—— đảm bảo sẽ không!!!
Chân Lãng khẽ gật đầu, vô cùng tự nhiên lên tiếng, “Chúng cháu đang ở bên ngoài ăn cơm, cô ấy ở trong phòng rửa tay, cho nên không nhận điện thoại được, một lát nữa cô ấy trở về cháu sẽ bảo cô ấy gọi lại cho dì.”
Ba câu nói xạo giải quyết vấn đề, Chân Lãng rất nhanh đã gập điện thoại, Cổ Thược lúc này mới rút ánh mắt về, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đã không bán đứng cô!
Thừa nhận này không làm cho Cổ Thược thả lòng, ngược lại càng thêm hồi hộp, đứng ngồi không yên.
“Cổ tiểu thư.” Người bị bỏ qua thật lâu rốt cuộc hấp dẫn thành công lực chú ý của cô, khẽ đẩy danh thiếp trong tay qua, “Buổi trưa, không ngại cùng nhau dùng một bữa trưa chứ?”
“Vâng!” Người đang thoát xác thuận miệng đáp một tiếng, chờ sau khi phản ứng lại đã không còn kịp từ chối nữa rồi, đành phải đem lực chú ý đặt trên khuôn mặt đối phương.
Anh tuấn, suất khí, mũi thẳng, trong dáng cười mang theo chút phóng túng và tiêu sái, chỉ là trong ánh mắt lộ ra chút phong lưu.
Lại nhìn danh thiếp trong tay.
Hạ Nguyên Hi, chức vụ: luật sư
Mấy chữ đơn giản, phía dưới là một loạt số điện thoại, Cổ Thược dường như hiểu ra được cái gì đó.
Tiếp cận thêm một bước —— bạn trai bạn gái—— cô có ngực lớn —— ở trước mặt Chân Lãng kiêu ngạo ngẩng đầu.
Trên mặt Cổ Thược nhẹ nhàng lộ ra nụ cười.
Cái tư duy vẫn còn hấp tấp trẻ con này chờ đợi cái gì đó quá lâu, là não sẽ co giật mất.
Lại một tiếng chuông điện thoại nữa, nhất thời đánh vỡ bong bóng mộng ảo của Cổ Thược, trợn mắt nhìn cái người quấy rầy kia.
Dưới ánh mắt của cô, Chân Lãng vẻ mặt rất tự nhiên, chỉ khi nhìn thấy số điện thoại mới như có như không liếc mắt nhìn Cổ Thược lần thứ hai, “Dì Cổ, có gì quên nói hay sao?”
Cổ Thược trợn trừng mắt bất đắc dĩ, mẫu thân đại nhân thân ái, liên tiếp lấy mạng con là thế nào?
“Cổ Thược ở cùng một chỗ với cháu?” Đầu kia điện thoại Cổ mụ mụ nói, “Nó từ WC đi ra chưa, bảo nó nhận điện thoại.”
Chân Lãng vẫn dùng thái độ giọng nói nhẹ nhàng như trước, “Còn chưa ra, dì có chuyện gì cứ nói với cháu, cháu sẽ chuyển lời cho cô ấy.”
Không thay đổi nét mặt, anh lặng lẽ ấn xuống nút loa ngoài.
Giọng nói liên tiếp như hạt đậu chảy ra, nhanh đến mức làm người ta chưa kịp phản ứng, “Nói cho nha đầu chết tiệt kia, mùa hè tới rồi, đừng nhảy loạn ở bên ngoài, về nhà làm việc nhiều một chút. Rửa bát, lau nhà, cọ nhà vệ sinh, dù sao nó cũng thừa tinh lực, để nó làm hết đi.”
Trên mặt Cổ Thược hồng trắng biến đổi, âm thầm cắn răng.
Đây có được coi là mẹ của cô không?
“Những việc của con gái trong nhà không biết làm, sau này sẽ không ai thèm lấy, không cho cháu dung túng nó, nhớ là có mua gạo thì gọi nó theo, nó khiêng, cháu nghỉ ngơi.” (=.= Không phải chứ?)
Bàn tay Cổ Thược ở dưới bàn nắm chặt, vặn nứt góc bàn cố sức nhẫn nhịn, khóe miệng bắt đầu co rúm lại.
“Còn nữa, bảo nó giặt áo nhỏ, quần nhỏ, tốt nhất là của cháu cũng đưa nó, bảo nó giặt…” (*đập bàn* bác này hay *cười lăn lộn*)
“Chết tiệt!” Người nào đó rốt cục không nhịn được nữa, nhảy lên, vọt tới bên người Chân Lãng, một tay giật được điện thoại, “Sao mẹ không bảo con tắm cho anh ta, hầu hạ anh ta ăn uống luôn đi? Nói đủ chưa?”
Sự lải nhải của Cổ mụ mụ cuối cùng cũng bị cắt đứt, giọng nói có chút bất ngờ truyền tới, “Con thật sự đi ăn cơm cùng Chân Lãng a, vậy con nhớ bảo nó bồi bổ nhiều một chút, phải chút ý thân thể, không được bắt nạt nó, việc nhà cái gì cũng phải làm hết, thay nó giặt quần áo, bít tất,…”
“Thật là dong dài!” Cổ Thược rống một tiếng, “Biết rồi! Con còn giúp anh ta rửa chân, rửa mông, được chưa?”
Cổ mụ mụ bị chọc giận, “Nha đầu chết tiệt kia, mày dám nói lão nương dong dài? Mẹ…”
Một tiếng ngắt điện thoại vang lên, giọng nói Cổ mụ mụ triệt để biến mất, Cổ Thược cầm điện thoại, ném lại vào tay Chân Lãng, “Hết pin.”
Chân Lãng tiếp nhận di động, ánh mắt hất hất, ý bảo Cổ Thược xoay người.
Ngơ ngác xoay người lại, đối tượng xem mặt đang dùng vẻ mặt ngốc nghếch nhìn Cổ Thược, ánh mắt cổ quái ở giữa cô và Chân Lãng liếc qua, liếc lại…
Cô vừa mới nói cái gì? Trời ạ, để một tia sét xuống đánh chết chính mình đi!!!Cổ Thược chợt với cánh tay Chân Lãng lên, hì hì cười giả dối một tiếng, “Anh ấy, anh ấy là anh trai tôi, anh trai của tôi.”


Chương 20: Xem mặt trở thành ác chiến


Trích lời Cổ Thược —— đàn ông đều dùng nửa người dưới để suy nghĩ, nếu anh không dùng nửa dưới để nghĩ, vậy anh không phải đàn ông!
Ngón tay dùng sức, nắm lấy phần thịt bên trong cánh tay Chân Lãng, bấm bấm.
Chân Lãng bình tĩnh vươn tay, “Chân Lãng.”
Nam nhân nhiệt tình nắm lấy tay Chân Lãng, bỗng nhiên có chút nghi hoặc, “Anh họ Chân?”
“Đúng vậy.” Cổ Thược tiếp lời vô cùng trôi chảy, “Anh ấy theo họ ba ba.”
Trung Quốc dùng từ thật sự là rất hay, một câu nói chẳng có gì rõ ràng, dưới những tình huống khác nhau, ý nghĩa cũng sẽ khác nhau.
Người đàn ông bừng tỉnh đại ngộ, “Tôi hiểu, tôi hiểu.”
Chân Lãng liếc mắt nhìn Cổ Thược, nhận được một tiếng cười khúc khích đáp lại. Ánh mắt thâm trầm, làm Cổ Thược hoàn toàn không đoán ra được tâm tư của anh.
“Đổi một chỗ khác cùng nhau dùng cơm trưa đi, phía trước có nhà hàng Trung Quốc ‘Thục vị’ cũng không tệ.” Bàn tay Chân Lãng đưa về phía ví tiền, phản ứng bình tĩnh như Cổ Thược đã thấy nhiều lần.
Người đàn ông so với anh nhanh hơn một bước, móc ví ra trước, “Để tôi đi.”
Chân Lãng không tiếp tục khách khí, thoải mái đón nhận, đổi lại là một cái nhìn kiêu ngạo của Cổ Thược.
Nam nhân đưa tiền cho bồi bàn, ánh mắt Chân Lãng lướt qua trên ví da cao cấp của anh ta, khóe môi đột nhiên gợi lên một nụ cười mỉm cổ quái.
Ba người bình tĩnh xuống lầu, lên xe của mình.
“Thú y, anh đi theo ăn cơm làm gì?” Cổ Thược liếc nhìn xe phía sau, hung hăng trợn mắt nhìn Chân Lãng.
“Không phải cô nói tôi là anh trai của cô sao? Là anh trai đi ăn một bữa cơm cũng không quá đáng chứ?” Câu trả lời của Chân Lãng làm Cổ Thược rất khó chịu, rồi lại không cách nào nói lại.
Chân Lãng không hỏi đánh giá của Cổ Thược về bạn trai xem mặt mới, Cổ Thược lại càng không ngu ngốc đến mức đi hỏi anh, tay đè lên bụng, bắt đầu tưởng tượng bữa trưa ăn những gì.
Trong phòng ăn tinh xảo, Chân Lãng gắp thức ăn bỏ vào trong bát Cổ Thươc, nhưng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Gốm Gốm Cháo Cháo

Nhìn lại mình đi! Mày cũng có còn zin đâu mà đòi!

8/3 năm nào chồng cũng đi công tác và khi hiểu được lý do, tôi chỉ biết yêu anh nhiều hơn

Truyện Chết Rồi Tao Yêu Chồng Full

“Em lừa mẹ chồng hay gã chồng ngốc của em thì được…” (P2): Đi bắt vạ, tôi gặp cảnh tượng đau đớn hơn mình