Vừa nhìn thấy vẻ mặt chế nhạo của Lâm Lâm, khóe miệng của Lãnh Tâm Nhiên cũng không tự chủ được rút rút mấy cái. Xem ra buổi tập trước đã để lại cho cô ấy ấn tượng vô cùng sâu sắc.
“Thật xui xẻo, hôm lại lại cùng những người này học thể dục.”
Thanh âm của Gian Sảng bên kia mang theo vẻ bén nhọn chán ghét trước sau như một.
Lãnh Tâm Nhiên rất bình tĩnh, Lâm Lâm lại không khống chế tốt như vậy, mới vừa rồi còn đang cười, trong nháy mắt liền chuyển thành cơn bão nhỏ. Hung tợn nhìn chằm chằm mấy nữ sinh trang điểm lộng lẫy cằm hất cao đến trời bên kia, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Lãnh Tâm Nhiên buồn cười, thủ đoạn nhỏ này, cô không quan tâm, nhưng muốn khích bác đứa nhỏ này, vẫn đủ xài.
“Ây nha, người đó không phải là học sinh cũ của lớp chúng ta hay sao? Xem ra Nhiên háo sắc rất quen sống ở lớp F.”
Những nữ sinh khác đang nhìn Lãnh Tâm Nhiên cũng châm chọc khiêu khích.
Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn vô cảm như cũ, kéo Lâm Lâm sắp bộc phát: “Giáo viên đang ở đây, không nên.”
Ý của cô rất rõ ràng, giáo viên ở đây, nếu các cô tiến lên phản bác, trách nhiệm sẽ bị đẩy tới cho các cô. Dù sao, giáo viên cũng rất thiên vị, giữa lớp A và lớp F, nhất định sẽ chọn lớp A.
Lâm Lâm cũng biết điều này, biết là những người kia cố ý, nhưng lại vô cùng bực bội, nụ cười trên mặt tắt ngấm, cả người tức giận, giống như cái bánh bao nhỏ.
Ngược lại Lãnh Tâm Nhiên rất thích tính tình thẳng thắn này, buồn cười chọc chọc mặt cô, cũng không nói gì, cứ chọc chọc như vậy, mềm mềm rất thoải mái. Trong mắt cô, nhưng người ‘bạn cùng lứa tuổi’ mười bảy mười tám tuổi này, chỉ là con nít, vẫn còn ngây thơ. Nhưng mà, con nít cũng đứa đáng yêu, đứa đáng ghét, đứa bên cạnh cô là đáng yêu, còn mấy người kia làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.
“Hân Hân, sao thế?”
Một nam sinh rất cao đi tới, thấy khuôn mặt Bắc Âu Hân đầy nước mắt, đau lòng hỏi.
Lãnh Tâm Nhiên nhạy bén nhận ra được lúc Lâm Lâm nhìn thấy người này thì cả người run một cái, sau đó khuôn mặt chói sáng trở nên ảm đạm hẳn đi. Tò mò, cô cũng nhìn sang, lại phát hiện thì ra là người quen bấy lâu. Chính là nam sinh ở cùng với Bắc Âu Hân lúc cô tỉnh lại, trong trí nhớ hắn ta luôn nói gì nghe nấy với Bắc Âu Hân, chẳng lẽ lại là một thần tử dưới váy Bắc Âu Hân? Bất quá, nhìn dáng vẻ của Lâm Lâm, giống như giữa bọn họ còn có xích mích gì đó.
“Anh Phong.”
Bắc Âu Hân uốn éo kêu một tiếng.
Lãnh Tâm Nhiên nghe được nổi da gà khắp toàn thân.
“Trần Phong, cậu tới thật đúng lúc. Hân Hân bị người ta khi dễ, chính là cái đám người lớp F kia, cậu nhìn xem Hân Hân cũng bị tức đến khóc.” Giang Sảng lập tức làm kẻ xấu cáo trạng trước, ra vẻ bất bình thay Bắc Âu Hân.
Lãnh Tâm Nhiên ôm ngực đứng ở một bên, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh.
“Kẻ nào?”
Ba của Trần Phong làm ở tập đoàn nhà Bắc Âu Hân, là cấp dưới tín nhiệm của ba Bắc Âu Hân, còn Trần Phong thì luôn xem Bắc Âu Hân là thần tượng để phấn đấu, xem Bắc Âu Hân là nữ thần trong mộng. Lúc này thấy Bắc Âu Hân bị khi dễ, không nhịn được, lập tức muốn đòi lại công đạo cho nữ thần.
“Anh Phong, em không sao.”
Bắc Âu Hân bày ra bộ dạng ủy khuất lau nước mắt, giọng nói uốn éo lại vang lên.
Cô biết Trần Phong có ý với mình, mặc dù từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng ở trong lòng cô, vẫn luôn phân biệt giai cấp, Trần Phong là người làm, căn bản không xứng với mình. Nhưng mà, thấy một người thần hồn điên đảo vì mình cũng là một chuyện rất vui, cho nên mới làm bộ như không biết, thuận tiện thỏa mãn tính hư vinh của mình.
“Cô thật giả dối.”
Lâm Lâm không nhịn được nổi giận đùng đùng nói.
“Là cô? Hân Hân, có phải nó khi dễ em hay không?”
Trần Phong căm tức nhìn Lâm Lâm, khuôn mặt tuấn lãng đầy vẻ giận dữ.
“Chính là nó, nó nói xấu Hân Hân nhiều lắm, chính là làm cho Hân Hân tức đến phát khóc.”
Giang Sảng lại lắm mồm nhảy ra.
Người này thật sự là quá chướng mắt, nếu cô ta thích nói chuyện như vậy, vậy hãy để cho cô ta không thể nói được nữa. Nhìn dáng vẻ cao ngạo của Giang Sảng, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên yên lặng tính toán.
Vừa nghe được con nhỏ xấu xí này gây phiền phức cho Hân Hân, Trần Phong không nhịn được nữa, cũng không nhìn đến giáo viên đang đứng cách đó không xa, nâng tay chuẩn bị cho con nhỏ lắm mồn này một bài học.
Lâm Lâm ngơ ngác nhìn nam sinh này, mặc cho bàn tay đó rơi xuống. Nhưng mà, đợi nửa ngày cũng không có cảm giác đau đớn, vừa mở mắt, lại phát hiện một cánh tay nhỏ bé trắng nõn bắt được cánh tay giáng xuống kia, chính là Lãnh Tâm Nhiên vẫn không lên tiếng nãy giờ.
“Tâm Nhiên?”
Lâm Lâm ngơ ngác nhìn nữ sinh mặc không biểu tình trước mặt.
“Là mày? Nữ sinh không biết xấu hổ như mày còn dám đứng ở chỗ này?”
Rất nhanh Trần Phong đã nhận ra được nữ sinh cản trở mình chính là Nhiên háo sắc đã bỏ thuốc Bắc Âu Hàn, tức giận trên mặt càng sâu.
Bắc Âu Hân đang giả khóc cũng thấy được màn này, sau đó ủy khuất oán trách với nam sinh “si tình”: “Anh Phong, chính là nó khích bác, nói xấu em nên mới phát sinh những chuyện không vui này.”
Chuyện tỏ tình đó, nhất định là do Lãnh Tâm Nhiên này nói. Mấy người lần trước…………mấy tên côn đồ kia cũng không biết là ăn cái gì lớn lên, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, lại trực tiếp mất liên lạc. Cô không biết, mấy người kia…………mấy tên côn đồ bị cô tốn tiền thu mua đi hại Lãnh Tâm Nhiên, đang ôm nhau chịu khổ trong nhà giam.
Dung Thiếu Tuyệt giận đến đỏ bừng cả mặt, nhưng anh vẫn cố nén, anh biết, nếu muốn bảo vệ những học sinh này, nhất định phải nhẫn nại, anh không thể để cho những bạn học này vì sự tức giận nhất thời của mình mà phải nghỉ học.
“Người mới vừa rồi chính là Trần Phong lớp C, nếu như không phải cuộc thi lần này cậu ta bị bệnh không thi được, ít nhất có thể lên tới lớp B. Một đám các ngươi, đương nhiên không hiểu người có thể lên tới lớp B có tương lai tươi sáng đến cỡ nào, tôi nói cho các người biết, chuyện lần này, tôi nhất định sẽ báo cáo lên trên. Mọi người trong lớp F các người, đều phải bị trừng phạt. Đặc biệt là Dung Thiếu Tuyệt, đợi đến khi Trần Phong tỉnh, cậu phải đứng trước mặt toàn trường nói xin lỗi với cậu ta.”
Có lẽ vì thấy Dung Thiếu Tuyệt nhẫn nhịn, biết anh ta không dám gì mình, mấy giáo viên kia cũng càng ngày càng lớn lối. Ngay cả những học sinh xem náo nhiệt xung quanh, cũng lộ ra nụ cười hả hê.
Bắc Âu Hàn đứng trong đám người, nhìn nữ sinh đang đứng cùng với đám người lớp F, ánh mắt có chút phức tạp. Nhưng rất nhanh, nghĩ đến