n Đan
-Vâng_Đan Đan mĩm cười trả lời
-Cậu đến rồi!_Tiểu Phong nói rồi tiến lại bên bạn
-Sao, Đan Đan gọi tớ đến đây làm gì?_Tiểu Tuyết uống thêm một ngụm rượu, hỏi
-Mọi người đã đến đầy đủ rồi, vậy tớ xin thông báo một chuyện cực kì quan trọng_Đan Đan ra vẻ nghiêm trọng
-Tớ đoán nhé!_Tiểu Phong xen vào
-Cũng được_Đan Đan cười
-Lúc nãy cậu gọi hắn ta là anh lại nói năng nhẹ nhàng với hắn, ngoài việc cậu và hắn…._Tiểu Phong để lửng câu nói của mình
-Đang Love_Tiểu Tuyết nói
-Ừ, hôm nay tớ mời các cậu đến đây là để kỉ niệm ngày chúng tớ chính thức cặp với nhau_Đan Đan tuyên bố
Mọi người trong phòng Vip lúc này vô cùng ngạc nhiên, riêng Tiểu Tuyết và Tiểu Phong_họ không lấy làm ngạc nhiên lắm
-Haizzzzzzzzzzzzzz, phiền thật giờ tính sao đây.Họ say nên gục hết rồi_Tiểu Phong thở dài
-Đưa Tiểu Đan và Vy Vy về, còn bọn họ cho họ ở đó cũng được, lát bảo Tú Anh móc trong phòng cho họ chiếc chìa khóa để mai họ tự mở cửa ra về, bảo nó gắn ghi chú lên chiếc chìa khóa nữa kẻo họ không biết đó là chìa khóa gì_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng nói
-Ý cậu là nhốt họ lại?_tiểu Phong hỏi
Tiểu Tuyết gật nhẹ đầu
7h sáng, tại ban công dãy 12 trường Royal:
-Đan Đan đâu?_Thiên Lâm hỏi
-Hỏi làm gì?_Tiểu Phong hỏi
-Cco ấy đâu?_Thiên Lâm vẫn kiên nhẫn hỏi lại
-Hôm nay nghĩ_Tiểu Tuyết trả lời
-Nghĩ, Tiểu Đan có chuyện gì sao?cô ấy bị sao à?_Thiên Lâm lo lắng
-Mệt, đau đầu gì đó do tối qua uống quá nhiều_Tiểu Phong ngán ngẫm trả lời
-Cô ấy không sao chứ?_Thiên Lâm hỏi
-Không biết_Tiểu Tuyết trả lời rồi quay sang nháy mắt vói Tiểu Phong
-Cậu là bạn cô ấy mà?_Thiên Lâm bắt đầu bực
Tùng!tùng!tùng_Tiếng trống vào học đột nhiên vang lên
-Cứ từ từ mà nổi cấu đi nhé!Tụi này vào lớp đây._Tiểu Phong cười đáp.Cô rất hài lòng với kết quả mà mình đạt được:Đó là chọc tức được Thiên Lâm.Còn Tiểu Tuyết, cô cũng khẽ mĩm cười, cô vui vì người mà Đan Đan chọn là người lo lắng cho Đan Đan thực sự,cô tin rằng Đan Đan sẽ được hạnh phúc.Điều đó làm cô thấy an tâm hơn.
-Ra về gặp tôi một lát_Tiểu Tuyết đứng trước bàn Thiên Lâm nói rồi lặng lẽ về chỗ ngồi của mình
-Có chuyện gì vậy?_Gia Kiệt ngồi bàn dưới chồm lên chỗ Thiên lâm tò mò hỏi
-Tó cũng không biết nữa_Thiên Lâm lắc đầu.Thực sự cậu cũng đang tò mò đây, nhưng mặc kệ nó bây giờ tâm trí cậu chỉ nghĩ đến Đan Đan.Cậu tự hỏi:”Không biết Đan Đan sao rồi?Chắc là Đan Đan mệt hay gì đó nên mới nghĩ học”rồi cậu tự nhủ ra về cậu sẽ đến thăm Tiểu Đan(eo ơi!Chết Tiểu Đan rồi.Mỗi lần để Thiên Lâm đưa về cô toàn chỉ cho cậu nhà giả chứ có phải nhà thật đâu)
-Cậu thật sự yêu Đan Đan chứ?_Tiểu Tuyết hỏi
-Sao cậu lại hỏi vậy?Cậu nghi ngờ tình yêu của tôi dành cho Đan Đan_Thiên Lâm không hài lòng
-Trả lời tôi đi_Tiểu Tuyết ra lệnh
-Đúng vậy
-Vậy thì tốt, hãy đem hạnh phúc đến cho bạn tôi.Đừng bao giờ làm Đan Đan khóc, nếu không…
-Không có chuyện nếu không đâu
-Tôi mong là vậy.Nếu như cậu dám làm bạn tôi khóc, cậu chuẩn bị tinh thần đi, tôi sẽ không tha thứ cho những ai làm bạn tôi tổn thương đâu_Tiểu Tuyết lạnh lùng nói
-Cậu không phải thích Đan Đan chứ?_Thiên Lâm nghi hoặc khi thấy Tiểu Tuyết rất quan tâm đến Tiểu Đan. Ngay từ đầu, cậu đã không thích Đan Đan làm bạn với một tên con trai rồi, vậy mà Tiểu Đan còn hơn thế đã chơi với tên con trai này ngay từ nhỏ, mà không những là một tên con trai mà cô ấy còn chơi thân với hai tên con trai nữa chứ.
-Ha ha, tôi thích Đan Đan_Tiểu Tuyết cười lớn
-Không phải sao?
-Hj, cậu đa nghi quá đấy.Nhưng không sao, đừng đa nghi quá là được.Giữa tôi và Đan Đan sẽ
không thể xảy ra chuyện gì cả.Càng không thể có chuyện tôi thích Đan Đan, vì tôi là…_Tiểu Tuyết bỏ dở câu nói
-Vì cậu là gì?_Thiên Lâm nhíu mày khó hiểu
-Chuyện đó không quan trọng.Quan trọng là cậu đối với Đan Đan thật lòng là tôi an tâm rồi!_Nói rồi Tiểu Tuyết lặng lẽ bước xuống sân thượng
-Đan Đan, rốt cuộc nhà em ở đâu hả?_Thiên Lâm gắt
-Thì em đã chỉ rồi còn gì?_Đan Đan lo lắng
-Hôm qua anh có đén đó rồi.Nhưng người trong nhà bảo trong nhà không có ai tên là Đan Đan cả_Thiên Lâm tức giận
-Hả, cái gì?Anh đã đến đó sao?Anh vào nhà chưa?Nhà đó thế nào, đẹp không?Em chưa vào đó lần nào, anh sướng thật đấy, được vào ngôi nhà đó luôn.Em nghe họ nói là vườn nhà đó rất đẹp, có rất nhiều hoa, nhưng khổ nổi là ông chủ nhà đó hắc ám quá không thích người lạ vào nhà của mình nên rất ít người có cơ hội vào đó tham quan.Vậy mà anh lại được vào đó mở mang tầm mắt.Thế nào nơi đó đẹp không kể cho em nghe xem nào_Đan Đan thao thao bất tuyệt mà không hề để ý đến Thiên Lâm đang nóng mặt đỏ tai vì tức giận
-Hoàng Linh Đan, em thật quá đáng.Dám chỉ nhà giả cho anh làm anh suýt nữa bị chó cắn, may mà anh chạy nhanh ra xe nếu không thì giờ này anh đã nằm trong bệnh viện rồi em có biết không hả? _Thiên Lâm cáu
-Hơ, em xin lỗi chỉ là em chưa thể chỉ cho anh nhà ở thật của em vì em có nổi khổ riêng. Ai mà biết anh lại tìm vào đó chứ_Đan Đan “bào chữa” cho mình
-Cái gì mà chưa thể chỉ chứ.Quan hệ giữa chúng ta là gì nào?
-Em biết nhưng…nhưng…tóm lại sau này đến lúc, em sẽ nói cho anh biết tất cả còn bây giờ thì em xin lỗi.Mà anh bị chó rượt thật à?_Đan Đan tỏ vẻ hối lỗi
-Chứ còn gì nữa, xe của anh bị con chó đó cào xước hết rồi.Anh mói đem nó đi “bệnh viện” vào tối hôm qua đấy
-Haizzzzzzzzzzz.Khổ thân anh._Đan Đan an ủi nhưng ngay sau đó hình như không thể nhịn cười được nữa cô liền ôm buungj cười sặc sụa khiến cơn giận vừa mới dịu xuống Thiên Lâm bùng phát, cậu gắt lên:
-Em còn cười được à ?
-Em..ha ha..em ….ha ha ha ..xin lỗ..em…e..em..đã cố…nhị..n nhưng..nhưng…ha ha…như…ng….
-Em
-Xin lỗi mà..em đâu có cố ý chỉ là hơi buồn cười một tí thôi.Anh hãy tưởng tượng mà xem một thiếu gia vào người khác tìm người mà bị chó đuổi thì sẽ chạy ha ha……_Đan Đan ôm bụng cười ngặt nghẽo
-Có thôi không hả?
-Em xin lỗi.Được rồi, không nói chuyện đó nữa.Để chuột tội lát nữa em sẽ xuống bếp nấu cơm chiên cho anh ăn, chịu không?
-Em bảo là không biết nấu mà.
-Ừ, thì không biết nấu thật.Nhưng mà vì anh nên em mới học từ sư phụ Tiểu Phong đó.Vài bữa nữa em sẽ theo học tài nghệ nấu ăn của sư phụ Tiểu Tuyết luôn_Đan Đan hí hửng khoe
-Tiểu Phong?Cậu ta biết nấu ăn sao?_Thien Lâm tò mò
-Ừ, Tiểu Phong và Tiểu Tuyết cả hai người họ đều nấu ăn cực đỉnh.Ngon đến nổi đạt excellent level luôn.Mà anh nên cảm thấy hạnh phúc khi được thử món đầu tiên em nấu đó nha
-Món đầu tiên?
-Ừm,tại trước giờ em chưa nấu cho ai ăn món gì bao giờ, vì em có biết nấu đâu.Ngoài mì gói ra thì em chịu, mà mì gói thì chẳng ai ăn rồi đó, mà nếu có muốn ăn thì ai cũng nấu được nên em không có dịp trổ tài_Đan Đan hơi buồn
-Ừm, cảm ơn em đã vì anh mà học nấu ăn.Anh không những hạnh phúc vì được ăn món đầu tiên em nấu mà còn rất hạnh phúc khi người con gái anh yêu vì anh mà chịu khó xuống bếp học nấu ăn_Thiên Lâm vòng tay ôm lấy Đan Đan thủ thỉ.Điều đó khiến Đan Đan rất vui, cô hạnh phúc và sung sướng vô cùng.
Thời g
-Vâng_Đan Đan mĩm cười trả lời
-Cậu đến rồi!_Tiểu Phong nói rồi tiến lại bên bạn
-Sao, Đan Đan gọi tớ đến đây làm gì?_Tiểu Tuyết uống thêm một ngụm rượu, hỏi
-Mọi người đã đến đầy đủ rồi, vậy tớ xin thông báo một chuyện cực kì quan trọng_Đan Đan ra vẻ nghiêm trọng
-Tớ đoán nhé!_Tiểu Phong xen vào
-Cũng được_Đan Đan cười
-Lúc nãy cậu gọi hắn ta là anh lại nói năng nhẹ nhàng với hắn, ngoài việc cậu và hắn…._Tiểu Phong để lửng câu nói của mình
-Đang Love_Tiểu Tuyết nói
-Ừ, hôm nay tớ mời các cậu đến đây là để kỉ niệm ngày chúng tớ chính thức cặp với nhau_Đan Đan tuyên bố
Mọi người trong phòng Vip lúc này vô cùng ngạc nhiên, riêng Tiểu Tuyết và Tiểu Phong_họ không lấy làm ngạc nhiên lắm
-Haizzzzzzzzzzzzzz, phiền thật giờ tính sao đây.Họ say nên gục hết rồi_Tiểu Phong thở dài
-Đưa Tiểu Đan và Vy Vy về, còn bọn họ cho họ ở đó cũng được, lát bảo Tú Anh móc trong phòng cho họ chiếc chìa khóa để mai họ tự mở cửa ra về, bảo nó gắn ghi chú lên chiếc chìa khóa nữa kẻo họ không biết đó là chìa khóa gì_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng nói
-Ý cậu là nhốt họ lại?_tiểu Phong hỏi
Tiểu Tuyết gật nhẹ đầu
7h sáng, tại ban công dãy 12 trường Royal:
-Đan Đan đâu?_Thiên Lâm hỏi
-Hỏi làm gì?_Tiểu Phong hỏi
-Cco ấy đâu?_Thiên Lâm vẫn kiên nhẫn hỏi lại
-Hôm nay nghĩ_Tiểu Tuyết trả lời
-Nghĩ, Tiểu Đan có chuyện gì sao?cô ấy bị sao à?_Thiên Lâm lo lắng
-Mệt, đau đầu gì đó do tối qua uống quá nhiều_Tiểu Phong ngán ngẫm trả lời
-Cô ấy không sao chứ?_Thiên Lâm hỏi
-Không biết_Tiểu Tuyết trả lời rồi quay sang nháy mắt vói Tiểu Phong
-Cậu là bạn cô ấy mà?_Thiên Lâm bắt đầu bực
Tùng!tùng!tùng_Tiếng trống vào học đột nhiên vang lên
-Cứ từ từ mà nổi cấu đi nhé!Tụi này vào lớp đây._Tiểu Phong cười đáp.Cô rất hài lòng với kết quả mà mình đạt được:Đó là chọc tức được Thiên Lâm.Còn Tiểu Tuyết, cô cũng khẽ mĩm cười, cô vui vì người mà Đan Đan chọn là người lo lắng cho Đan Đan thực sự,cô tin rằng Đan Đan sẽ được hạnh phúc.Điều đó làm cô thấy an tâm hơn.
-Ra về gặp tôi một lát_Tiểu Tuyết đứng trước bàn Thiên Lâm nói rồi lặng lẽ về chỗ ngồi của mình
-Có chuyện gì vậy?_Gia Kiệt ngồi bàn dưới chồm lên chỗ Thiên lâm tò mò hỏi
-Tó cũng không biết nữa_Thiên Lâm lắc đầu.Thực sự cậu cũng đang tò mò đây, nhưng mặc kệ nó bây giờ tâm trí cậu chỉ nghĩ đến Đan Đan.Cậu tự hỏi:”Không biết Đan Đan sao rồi?Chắc là Đan Đan mệt hay gì đó nên mới nghĩ học”rồi cậu tự nhủ ra về cậu sẽ đến thăm Tiểu Đan(eo ơi!Chết Tiểu Đan rồi.Mỗi lần để Thiên Lâm đưa về cô toàn chỉ cho cậu nhà giả chứ có phải nhà thật đâu)
-Cậu thật sự yêu Đan Đan chứ?_Tiểu Tuyết hỏi
-Sao cậu lại hỏi vậy?Cậu nghi ngờ tình yêu của tôi dành cho Đan Đan_Thiên Lâm không hài lòng
-Trả lời tôi đi_Tiểu Tuyết ra lệnh
-Đúng vậy
-Vậy thì tốt, hãy đem hạnh phúc đến cho bạn tôi.Đừng bao giờ làm Đan Đan khóc, nếu không…
-Không có chuyện nếu không đâu
-Tôi mong là vậy.Nếu như cậu dám làm bạn tôi khóc, cậu chuẩn bị tinh thần đi, tôi sẽ không tha thứ cho những ai làm bạn tôi tổn thương đâu_Tiểu Tuyết lạnh lùng nói
-Cậu không phải thích Đan Đan chứ?_Thiên Lâm nghi hoặc khi thấy Tiểu Tuyết rất quan tâm đến Tiểu Đan. Ngay từ đầu, cậu đã không thích Đan Đan làm bạn với một tên con trai rồi, vậy mà Tiểu Đan còn hơn thế đã chơi với tên con trai này ngay từ nhỏ, mà không những là một tên con trai mà cô ấy còn chơi thân với hai tên con trai nữa chứ.
-Ha ha, tôi thích Đan Đan_Tiểu Tuyết cười lớn
-Không phải sao?
-Hj, cậu đa nghi quá đấy.Nhưng không sao, đừng đa nghi quá là được.Giữa tôi và Đan Đan sẽ
không thể xảy ra chuyện gì cả.Càng không thể có chuyện tôi thích Đan Đan, vì tôi là…_Tiểu Tuyết bỏ dở câu nói
-Vì cậu là gì?_Thiên Lâm nhíu mày khó hiểu
-Chuyện đó không quan trọng.Quan trọng là cậu đối với Đan Đan thật lòng là tôi an tâm rồi!_Nói rồi Tiểu Tuyết lặng lẽ bước xuống sân thượng
-Đan Đan, rốt cuộc nhà em ở đâu hả?_Thiên Lâm gắt
-Thì em đã chỉ rồi còn gì?_Đan Đan lo lắng
-Hôm qua anh có đén đó rồi.Nhưng người trong nhà bảo trong nhà không có ai tên là Đan Đan cả_Thiên Lâm tức giận
-Hả, cái gì?Anh đã đến đó sao?Anh vào nhà chưa?Nhà đó thế nào, đẹp không?Em chưa vào đó lần nào, anh sướng thật đấy, được vào ngôi nhà đó luôn.Em nghe họ nói là vườn nhà đó rất đẹp, có rất nhiều hoa, nhưng khổ nổi là ông chủ nhà đó hắc ám quá không thích người lạ vào nhà của mình nên rất ít người có cơ hội vào đó tham quan.Vậy mà anh lại được vào đó mở mang tầm mắt.Thế nào nơi đó đẹp không kể cho em nghe xem nào_Đan Đan thao thao bất tuyệt mà không hề để ý đến Thiên Lâm đang nóng mặt đỏ tai vì tức giận
-Hoàng Linh Đan, em thật quá đáng.Dám chỉ nhà giả cho anh làm anh suýt nữa bị chó cắn, may mà anh chạy nhanh ra xe nếu không thì giờ này anh đã nằm trong bệnh viện rồi em có biết không hả? _Thiên Lâm cáu
-Hơ, em xin lỗi chỉ là em chưa thể chỉ cho anh nhà ở thật của em vì em có nổi khổ riêng. Ai mà biết anh lại tìm vào đó chứ_Đan Đan “bào chữa” cho mình
-Cái gì mà chưa thể chỉ chứ.Quan hệ giữa chúng ta là gì nào?
-Em biết nhưng…nhưng…tóm lại sau này đến lúc, em sẽ nói cho anh biết tất cả còn bây giờ thì em xin lỗi.Mà anh bị chó rượt thật à?_Đan Đan tỏ vẻ hối lỗi
-Chứ còn gì nữa, xe của anh bị con chó đó cào xước hết rồi.Anh mói đem nó đi “bệnh viện” vào tối hôm qua đấy
-Haizzzzzzzzzzz.Khổ thân anh._Đan Đan an ủi nhưng ngay sau đó hình như không thể nhịn cười được nữa cô liền ôm buungj cười sặc sụa khiến cơn giận vừa mới dịu xuống Thiên Lâm bùng phát, cậu gắt lên:
-Em còn cười được à ?
-Em..ha ha..em ….ha ha ha ..xin lỗ..em…e..em..đã cố…nhị..n nhưng..nhưng…ha ha…như…ng….
-Em
-Xin lỗi mà..em đâu có cố ý chỉ là hơi buồn cười một tí thôi.Anh hãy tưởng tượng mà xem một thiếu gia vào người khác tìm người mà bị chó đuổi thì sẽ chạy ha ha……_Đan Đan ôm bụng cười ngặt nghẽo
-Có thôi không hả?
-Em xin lỗi.Được rồi, không nói chuyện đó nữa.Để chuột tội lát nữa em sẽ xuống bếp nấu cơm chiên cho anh ăn, chịu không?
-Em bảo là không biết nấu mà.
-Ừ, thì không biết nấu thật.Nhưng mà vì anh nên em mới học từ sư phụ Tiểu Phong đó.Vài bữa nữa em sẽ theo học tài nghệ nấu ăn của sư phụ Tiểu Tuyết luôn_Đan Đan hí hửng khoe
-Tiểu Phong?Cậu ta biết nấu ăn sao?_Thien Lâm tò mò
-Ừ, Tiểu Phong và Tiểu Tuyết cả hai người họ đều nấu ăn cực đỉnh.Ngon đến nổi đạt excellent level luôn.Mà anh nên cảm thấy hạnh phúc khi được thử món đầu tiên em nấu đó nha
-Món đầu tiên?
-Ừm,tại trước giờ em chưa nấu cho ai ăn món gì bao giờ, vì em có biết nấu đâu.Ngoài mì gói ra thì em chịu, mà mì gói thì chẳng ai ăn rồi đó, mà nếu có muốn ăn thì ai cũng nấu được nên em không có dịp trổ tài_Đan Đan hơi buồn
-Ừm, cảm ơn em đã vì anh mà học nấu ăn.Anh không những hạnh phúc vì được ăn món đầu tiên em nấu mà còn rất hạnh phúc khi người con gái anh yêu vì anh mà chịu khó xuống bếp học nấu ăn_Thiên Lâm vòng tay ôm lấy Đan Đan thủ thỉ.Điều đó khiến Đan Đan rất vui, cô hạnh phúc và sung sướng vô cùng.
Thời g