Những nàng tiểu thư nghịch ngợm - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Những nàng tiểu thư nghịch ngợm (xem 2948)

Những nàng tiểu thư nghịch ngợm

tăm.Từ khi trở về Việt Nam sống, cứ tối đến cô lại ôm gối qua phong Vy vy ngủ cùng.Tiểu Phong, Tuyết và Vy biết rõ điều này nên họ cũng không nói gì.Vậy mà bây giờ….
-Đan Đan, cô làm sao vậy, tỉnh lại nào_Thiên Lâm sốt ruột võ má Đan Đan
-Đan Đan, này Đan Đan, hết chỗ ngủ rồi hay sao mà vào đây ngủ hả_Cậu gắt lên
Đan Đan từ từ mở mắt
-Thiên Lâm, cuối cùng anh cũng đến rôi_Đan Đan gắng gượng nói rồi mĩm cười vói nụ cười nhợt nhạt. Sau câu nói đó cô ngất lịm đi.
-Ưm…_Đan Đan từ từ mở mắt, cô cảm thấy đầu mình đâu như búa bổ
-Dậy rồi à_Thiên Lâm lo lắng hỏi
-Cô cảm thấy thế nào?
-Không khỏe ở đâu?
-Có muốn ăn gì không?
-Uống nước nhé_Thiên Lâm hỏi tới tấp
-Này, anh đang hỏi cung tôi đấy à, muốn hỏi gì thì cũng từ từ đã chứ_Đan Đan khẽ gắt
-Tôi… tôi xin lỗi_Thiên Lâm áy náy
-Không sao, mà đây chẳng phải phòng cậu sao.Sao tôi lại ở…Người Đan Đan bỗng dưng run lên, cô nhớ lại chuyện lúc chiều, cô sợ hãi, mồ hôi cô túa ra, nước mắt cô chảy ra, lăn dài trên má.Thấy thế, Thiên Lâm vội ôm chầm lấy cô, cậu nhẹ nhàng vổ về cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cậu nói:
-Đừng khóc, có chuyện gì nói tôi nghe xem nào.
-Hức hức… tôi đã rất sợ…hức hức
-Thôi nào, đừng sợ nữa, mọi chuyện đã qua rồi
-Hức hức_Đan Đan vẫn cứ khóc nhưng giờ đây, trong giờ phút này cô cảm thấy an toàn, người cô bớt run hơn, cô cảm thấy bớt sợ hơn.
Cốc!cốc!cốc
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thiên Lâm và Đan Đan lúng túng tách nhau ra.Đan Đan quệt nhanh dòng nước mắt.Thiên Lâm nhanh chóng lấy lại phong thái của mình.
-Vào đi_Thiên Lâm điềm tĩnh nói
Quản gia Kiều mở cửa bước vào, sau khi đặt tô cháo gà thơm ngon, nóng hổi,chứa nhiều dinh dưỡng lên bàn(quảng cáo cho thương hiệu cháo gà mà quản gia Kiều nấu một tí),quản gia Kiều kính cẩn nói:
-Cậu chủ còn gì dặn dò
-Được rồi.Không còn việc gì nữa, bà có thể ra ngoài
-Vâng_quản gia Kiều cung kính bước ra ngoài
-Hj, cảm ơn nhé!
-Chuyện gì?_Thiên Lâm nhíu mày hỏi
-Cảm ơn vì đã làm tôi bớt sợ hơn, cảm ơn vì đã ở bên an ủi tôi lúc tôi không, cảm ơn vì….mà cậu đã đưa tôi ra khỏi đó hả?
-Ngoài tôi ra thì còn ai nửa_Thiên Lâm tự hào
-Thật không?_Đan Đan nghi ngờ nhìn Thiên Lâm
-Tất nhiên là thật rồi_Thiên lâm giãy nãy
-Được rồi, làm gì ghê vậy.Cảm ơn vì đã đưa tôi ra khỏi đó
-Thế chứ, cháo nằm ở trên bàn kìa, ăn đi_Thiên Lâm giục
-Thanks
9h30′:
-Được rồi, về đi dù sao thì cũng cảm ơn vì những việc đã làm cho tôi chiều hôm nay_Đan Đan nhẹ nhàng nói
-Không có gì, ngày mai cô có thể nghỉ ở nhà một ngày_Thiên Lâm nói
-Ừ, mà tôi được nghĩ thật chứ?_Đan Đan hỏi lại.Thiên Lâm gật đầu rồi cậu bước vào xe về nhà
Tối đó, cậu đã suy nghĩ rất nhiều.Liệu cậu có nên…………………….
-Bây giờ mới về à?_Tiểu Phong ngồi trên ghế sofa nghiêm giọng hỏi
-Ừ, tại gặp một chút rắc rối_Đan Đan áy náy
-Cậu có biết là mọi người đã rất lo lắng không hả?_Vy Vy chạy lại chỗ Đan Đan mắng
-Hì, tớ xin lỗi
-Sao cậu không bắt máy?_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng hỏi
-Cậu có gọi cho tớ à, để tớ xem nào_Đan Đan nói rồi lôi điện thoại của mình ra xem thử
-Trời, 16 cuộc gọi nhỡ.OMG_Đan Đan kêu lên rồi khẽ liếc sang chỗ Tiểu Phong và Tiểu Tuyết nuốt nước bọt, cô cố mĩm cười, nụ cười vô cùng “tươi tắn”:
-Hì…hì..bạn của tớ..tớ không ngờ là mình lại về muộn đến thế, đã để các cậu lo lắng rồi….thành thật xin lỗi nhé!
-Còn cười được nữa à, về muộn thì cũng phải gọi điện báo cho bọn tớ một tiếng chứ_Tiểu Phong trách
-Ừ, tớ biết rồi, lần sau tớ sẽ rút kinh nghiệm_Đan Đan tỏ vẻ hối lỗi
-Thế thì tốt, thôi mọi người mệt rồi, đi ngủ thôi_Tiểu Tuyết khẽ nói
-Hôm nay có việc gì giao cho tôi đây_Đan Đan nhí nhảnh nói
-Ra xe đợi tôi đi_Thiên Lâm nghiêm túc nói
-Ừ_Đan Đan nhẹ nhàng trả lời.”Không biết có chuyện gì mà anh ta nghiêm túc vậy nhỉ?”_Đan Đan vừa đứng đợi vừa tự hỏi
-Đi thôi_Thiên Lâm từ trong nhà bước ra nói
-Đi đâu?_Đan Đan thắc mắc
-Đến nơi này, tôi có chuyện muốn nói với em
-Khoan…em à, em nào vậy, tôi nghe nhầm phải không?
-Không, đi thôi _Thiên Lâm nói rồi lôi tuột Đan Đan vào xe.Ngồi trên xe, thỉnh thoảng Đan Đan lại liếc nhìn Thiên Lâm, cô cảm thấy Thiên Lâm hôm nay có gì lạ lắm.Mới chỉ hôm qua cô không đi làm thôi mà hôm nay Thiên Lâm dường như thay đổi hẳn, từ biểu hiện trên khuôn mặt đến từ ngữ xưng hô với cô:Hôm nay tự dưng cậu trở nên rất nghiêm túc hơn lại còn xưng tôi_em với cô nữa.
-Đến rồi_Thiên Lâm dừng xe trước một cánh đồng cỏ lau rộng lớn
-Woa, đẹp tuyêt vời_Đan Đan reo lên khi bước ra khỏi xe
-Sao anh biết chỗ này hay vậy!Vừa yên tĩnh, không có người qua lại, lại vừa rộng nữa, không khí lại trong lành.Nơi này quả là very very tuyệt vời_Đan Đan phấn khởi
-Em thích đến vậy à?
-Hôm nay anh bị làm sao vậy?
-Làm sao là làm sao?_Thiên Lâm nhíu mày
-Thấy anh tự nhiên thay đổi hơi bị nhiều đó à nha
-Thay đổi cái gì?
-Thì tự nhiên…à mà anh đưa tôi đến đây làm gì vậy?
-Tôi có chuyện muốn nói với em_Thiên Lâm nhìn vào mắt Đan Đan nói
-Stop, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế, tôi bị yếu tim đó, với cái kiểu nhìn người khác nghiêm túc như anh thì tim tôi sẽ rơi ra ngoài mất_Đan Đan bông đùa
-Tôi có chuyện nghiêm túc muốn hỏi em?
-Có chuyện gì thì cứ hỏi đi, mà đừng có xưng tôi với em nữa!Tôi chỉ nhỏ hơn anh có một tuổi thôi nhé.Anh gọi tôi bằng em làm tôi nổi hết cả da gà lẫn da vịt lên rồi nè
-Đan Đan này, nếu như…em thực sự yêu một người thì cảm giác của em sẽ ra sao?
-Yêu á?_Đan Đan hỏi
-Ừ_Thiên Lâm gật đầu
-Tôi cũng không biết nữa.Có thể yêu là: sự rung cảm của trái tim, khi yêu có lẽ mọi cảm xúc sẽ luôn hướng về người đó, khi yêu một người thì ta sẽ luôn quan tâm, lo lắng cho người đó, khi người mà ta yêu thương mĩm cười thì ta cảm thấy hạnh phúc, trái tim ta cũng đập rộn ràng,yêu là muốn làm cho người đó cười nhiều hơn, muốn đem đến cho người đó thật nhiều điều tốt đẹp và khi ta thực sự yêu một người thì..
-Thì sao?
-Thì lúc ở bên người đó ta sẽ cảm thấy thật an toàn, những lúc ta gặp khó khăn có thể ta sẽ nghĩ về người đó đầu tiên.Tóm lại mọi hoạt động của ta đều mang hình bóng của người đó
-Vậy thì đúng nó rồi_Thiên Lâm khẽ nói
-Nhưng tôi cũng không chắc đâu, đây chỉ là suy đoán của riêng tôi thôi
-Đan Đan_Thiên Lâm nhìn sâu vào đôi mắt café của Đan Đan, cậu hít thở thật mạnh bởi vì lúc này đây trái tim cậu không ngừng đập rộn ràng khi đối diện với người con gái mà…..
-Nếu bây giờ….tôi….tôi…nói …………em…à không….tôi….tôi thích em…em đồng ý làm bạn gái tôi nhé!Em…em….sẽ đồng ý chứ?_Thiên Lâm ấp úng
-Tôi…tôi_Đan Đan bối rối.
-Tôi cần thời gian suy nghĩ …được không?_Đan Đan cúi gằm xuống đất hỏi
-Được rồi, nếu em chưa có câu trả lời thì để sau vậy. Một tuần đủ không, chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi này nhé.Nếu như em không đến… thì có nghĩa là em từ chối còn nếu như ngược lại nghĩa là em đồng ý.Chúng ta sẽ gặp nhau ở đây lúc năm giờ chiều, tôi sẽ chờ câu trả lời của em trong khoảng một tiếng đồng hồ.
-Cứ quyết định t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nhận diện 3 dấu hiệu đặc trưng trên khuôn mặt của người thành đạt

Nhìn hành động của con gái với bà ngoại mà tôi thấy xấu hổ về những gì đã làm với mẹ

Giấc Mơ Ngọt Ngào

Truyện Ước Thành Thằng Khốn Nạn Full

Thấy thằng bé 5 tuổi lởn vởn gần lớp học, tưởng định ăn trộm tôi quát lớn đuổi đi thì sững người khi nghe câu này